Chương 34: Xuân sắc Thảo Nhi

Chỉ thấy hắn cười lên ha hả rồi quay sang nhìn Dương Diễm Vân nói:

- Lý cục phó, đã như vậy, ngươi liền thử hỏi vị Dương tiểu thư này xem, bổn thiếu có ức hiếp nàng ta chăng?

Dương Diễm Vân vừa rồi chứng kiến Dương Tử Phong giao thủ với lão Xích Ma còn đang lo lắng vạn phần. Nay lại thấy ánh mắt hắn uy hiếp mà hắn nhìn nàng, trong lòng lại càng kinh sợ. Trong lòng nàng chỉ muốn tránh xa tên khốn kiếp này, càng xa càng tốt.

- Lý cục phó, ta thấy vị tiên sinh đây có vẻ đã nhận lầm người, chỉ mong ngươi hãy để chúng ta yên.

Tô Thiếu Bằng thấy vậy thì đắc ý cười ha hả, nhìn Lý Nguyệt Kỳ rồi nói:

- Lý Cục phó, ngươi nghe rõ rồi chứ. Tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi. Haha.

- Vậy bổn thiếu cũng không làm phiền hai vị, ngày sau tất sẽ đăng lâm bái phỏng, tự mình tạ tội. Ha ha ha.

Rõ ràng là hắn đang uy hiếp nữ nhân của mình, Tử Phong hai mắt loé hàn quang, miệng khẽ cười lạnh.

- Dám uy hiếp nữ nhân của ta, chỉ cần ngươi có thể sống qua đêm nay, lão tử sẽ đổi theo họ của ngươi.

Nói xong, Tô Thiếu Bằng liền phất tay với Lão Xích Ma rồi nghênh ngang rời đi. Lý Nguyệt Kỳ thấy vậy thì thập phần căm tức. Nàng đã tiếp nhận điều tra vụ trọng án này đã lâu, biết rất rõ tên Tô Thiếu Bằng này sẽ có thể là tên trùm sỏ, vậy mà năm lần bảy lượt bị hắn qua mặt.

- Tô Thiếu Bằng, ngươi nên nhớ nơi này là Hà Bắc, không phải là thủ đô. Nếu để ta tìm được chứng cứ phạm tội của ngươi, thì dù là ông nội ngươi cũng sẽ không cứu nổi ngươi.

- Vậy thì bổn thiếu sẽ mong chờ ngày đó. Ha ha.

Hắn vừa rời đi, Lý Nguyệt Kỳ liền nhìn qua hai người Diễm Vân:

- Vị Dương tỷ tỷ này, sao khi nãy ngươi lại nói giúp cho hắn?

Dương Diễm Vân nghe nàng hỏi vậy, liền dùng ánh mắt đầy lo lắng nhìn qua Tử Phong.

- Ta..ta chỉ là không muốn dây dưa với hắn.

Tử Phong hiểu ý tứ trong lòng nàng, liền nắm lấy bờ vai còn đang run rẩy của nàng, cười nói:

- Cô cô. Từ nay về sau, người sẽ vĩnh viễn không còn gặp lại hắn, yên tâm đi.

Sau đó hắn liền dìu nàng đi ra ngoài, lúc hắn đi ngang qua Lý Nguyệt Kỳ thì miệng khẽ thì thầm:

- Đêm nay, bến cảng sông Như Nguyệt, Mãnh Hổ bang giao dịch hàng cấm.

Chỉ vài âm thanh nhỏ nhẹ vang lên, nhưng khi lọt đến tai Lý Nguyệt Kỳ thì lại như ngũ lôi oanh đỉnh, khiến nàng thầm kinh hãi. Mấy ngày gần đây nàng liền chuyển trọng tâm qua theo dõi đám Mãnh Hổ bang, quả thật có điều gì đó bất thường, nhưng còn chưa xác định được đầu mối. Nay nghe Tử Phong nói làm nàng thập phần kinh hỉ, nhưng mà thông tin tuyệt mật này của Mãnh Hổ bang, sao hắn ta lại biết.

Nàng liền xoay người lại hỏi hắn thì đã phát hiện hai người bọn họ đã sớm biến mất rồi. Tên cộng sự bên cạnh liền bước tới hỏi:

- Lý cục phó, ngươi phát hiện ra điều gì sao?

- Còn chưa phát hiện ra.

- Vậy giờ chúng ta phải làm sao. Ta chỉ lo lần này chúng ta đã đánh rắn động cỏ rồi.

- Không sao. Giờ chúng ta liền quay về cục, ta có chuyện cần bàn với cục trưởng.

Nói đến đây, hai người cũng liền rời đi. Lúc này, trên một chiếc taxi đang trên đường đến bệnh viện, Tử Phong còn đang suy tính cho kế hoạch đêm nay, hắn muốn tập kích Mãnh Hổ bang, nhưng vì bọn chúng quá đông nên hắn mới nảy ra chủ ý mượn tay cảnh sát, đánh úp sào huyệt của bọn chúng trước.

Thấy Dương Tử Phong thần thái nặng nề, Diễm Vân liền lo lắng, hai tay khẽ áp vào má hắn mà vuốt ve:

- Phong nhi. Ngươi không sao chứ? Đừng làm cô cô sợ.

- Người yên tâm, ta không sao, chỉ là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta lại bị hai tên khốn kia phá hỏng. Thật tức quá mà.

Nhìn thấy hắn có vẻ tức giận, không ngừng chửi tên Tô Thiếu Bằng kia, khiến nàng có chút yên tâm, trong lòng lại có thêm một chút tư vị ngọt ngào.

- Phong nhi. Ngươi tiếc nuối làm gì chứ. Không phải chúng ta còn rất nhiều thời gian sao.

Hai người còn đang mải mê nói chuyện thì taxi đã đến cổng bệnh viện. Thấy Tử Phong không có ý định xuống xe, nàng liền hỏi:

- Phong nhi. Ngươi còn không xuống xe?

- À. Cô cô, ta chợt nhớ ở nhà còn có chút việc cần làm. Người cứ vào đó với Vãn Tình, đến tối, ta sẽ trở lại thăm hai người.

- Vậy ngươi đi đường cẩn thận.

Sau khi từ biệt Diễm Vân, hắn liền bảo tài xế chạy thẳng về khu chợ nghèo, thứ hắn cần bây giờ chính là siêu cấp ám khí của hắn: Phong Tình luân. Trước trận chiến sinh tử đêm nay với đám người Mãnh Hổ bang, hắn muốn có thời gian để làm quen thêm với thứ ám khí của mình.

Sau khi qua khu chợ nghèo, nhận lấy hơn 100 cây Phong Tình luân, hắn liền quay trở về nhà. Căn nhà vẫn vậy, từ ngày Lâm Văn bị ốm, đã không có đầu bếp, nhà hàng liền phải tạm thời đóng cửa, cũng đồng thời là tránh sự quấy nhiễu của đám du côn Mãnh Hổ bang. Hắn liền mở cửa bước vào, rồi khoá cửa lại. Hắn cũng không thấy Thảo Nhi đâu, có lẽ sự việc mấy ngày này khiến nàng lo sợ, nên ngoài thời gian ăn uống, nàng ta đều trốn trong phòng.

Hắn lững thững bước lên lầu, khi đi đến tầng 3 thì bất giác hắn phát hiện, từ trong phòng của Thảo Nhi còn đang đóng chặt cửa, vang lên tiếng rên khe khẽ.

Hắn thầm giật mình, không lẽ Thảo Nhi tỷ lại lớn gan tới vậy, nhân lúc ta và Diễm Vân đi vắng, liền dẫn tình nhân về phòng.

Hắn liền lẳng lặng khẽ nhắm mắt, dùng thần thức quan sát bên trong.

- Ách.

Trong đầu hắn, một khung cảnh xuân sắc tràn đầy dâm ý khiến hắn thập phần kinh ngạc. Chỉ thấy trên giường nhỏ là Thảo nhi đang trần truồng, không lấy một mảnh vải che thân, khuôn mặt trắng nõn đã phơn phớt hồng, ánh mắt mê ly, miệng không ngừng rên lên khe khẽ. Hai mắt nàng đang dán chặt vào chiếc điện thoại đang để trước mặt mình. Trên màn hình là hình ảnh một nam nhân trung niên đang điên cuồng làm tình với một thiếu nữ 17, 18 tuổi. Hai người đang nằm theo tư thế 69, tận tình bú mút bộ phận sinh dục của đối phương. Sau đó nam nhân kia không thể chịu nổi, liền đặt thiếu nữ cúi người xuống, mông trổng ra sau theo tư thế doggy rồi từ từ đút con cc ngắn ngũn của mình vào rồi dập lia lịa.

- Lâm thúc...tới đây..đ!t ta..Thảo nhi...nhớ ngươi...ưm..yaaaaa.

Một bàn tay nhỏ nhắn của Thảo nhi đang không ngừng xoa nắn cặp vú căng tròn như hai chiếc bánh bao, thỉnh thoảng lại tự ngắt lên hai đầu ti đỏ ửng, còn một tay kia thì đưa xuống hạ thể, hai ngón tay liên tục trà sát vào hạt le đã cương cứng như hạt đỗ tương, bên dưới là hai mép môi đã ướt đẫm dâm thủy đang không ngừng co thắt, siết chặt lại một vật thể lạ màu hồng nhạt, đang không ngừng ngoe nguẩy trước âm đạo của nàng.

- Ách. Thì ra nàng ta đang lén xem JAV, còn dùng cả sextoy nữa. Hắc hắc. Xem ra sau khi được Lâm lão cho nếm thử trái cấm, nàng ta đã không thể kiềm chế nổi nữa rồi.

- Chỉ tiếc là Lâm lão quá yếu, không thêt khiến nàng thỏa mãn. Thật là xấu hổ a.

Nghĩ tới đây, hắn liền lắc đầu, nhẹ nhàng chỉnh lại con cc đang cứng lên trong quần vì kích thích, rồi bước lên trên sân thượng. Việc hắn muốn làm bây giờ chính là nghiệm chứng uy lực của Phong Tình luân mà thôi. Còn Thảo nhi, nhan sắc của nàng còn chưa đủ để khiến hắn động tâm.

Khi màn đêm bắt đầu buông xuống, cũng là lúc mồ hôi hắn đã chảy đầm đìa, hắn nhìn vào cây cột sắt, khuôn mặt liền toát lên vẻ cực kỳ hưng phấn và hài lòng. Xem ra lão thợ rèn quả nhiên không lừa ta, Phong Tình luân quả nhiên được lão chế tạo từ tinh thiết đặc biệt, sắc bén vô cùng, kết hợp với nội lực của hắn, quả thật là chém sắt như chém bùn.

Sau khi nghỉ ngơi giây lát, hắn liền quay trở về phòng, tắm rửa sạch sẽ rồi xuống nhà dùng cơm với Thảo Nhi. Bữa cơm diễn ra khá tróng vánh, bởi Thảo Nhi nàng ta còn đang e ngại, khi nàng ta ra khỏi phòng thì liền biết được Tử Phong hắn đã sớm về nhà. Vậy không biết lúc hắn qua cửa phòng nàng, có phát hiện ra điều gì chăng?

Nghĩ tới đây, thỉnh thoảng nàng lại liếc mắt nhìn trộm hắn. Nhưng nàng đâu biết rằng, thân thể nàng, có chỗ nào mà hắn chưa từng thấy qua chứ. Hắc hắc.

Tử Phong liền giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hắn ăn vội vài lưng cơm rồi trở về phòng mình. Hắn lôi ra trong tủ một bộ cẩm y dạ hành mà hắn đã chuẩn bị sẵn từ trước, áo đen, quần đen, giày đen. Tất cả đều là đồ đen hết.

Hắn chợt nhớ ra rằng mình đã hứa với Diễm Vân, tối nay hắn sẽ trở lại thăm các nàng, nên liền bắt taxi rời đi. Dù sao, hiện tại vẫn còn sớm. Hắn đoán trừng đám người Mãnh Hổ bang nếu hành động, nhất định sẽ chọn thời điểm đêm khuya nên hắn cũng không cần vội. Trước tiên cứ đến bệnh viện ghé thăm hai vị lão bà của hắn trước đã.