Chương 33: Lần đầu giao phong

Sau khi được nữ lễ tân dẫn tới một bàn nhỏ dành cho những cặp đôi tình nhân bên cạnh cửa sổ, hắn liền gọi một mạch mì Ý, bò bít tết, gan ngông, mỗi thứ hai phần.

Nhìn ánh mắt hâm mộ của Diễm Vân đang mải mê nhìn ngắm vẻ tinh xảo, lung linh của khách sạn này, hắn liền nảy ra một ý tưởng, liền quay sang nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Diễm Vân, cười nói:

- Diễm Vân. Ta đang nghĩ, sau này ta sẽ mua lại một nhà hàng lớn như vậy, để nàng làm bà chủ. Nàng thấy sao?

- A.

Diễm Vân liền tỏ ra sững sờ và cảm động trước thái độ của hắn, hắn thật là không giống đang nói đùa. Vả lại, hắn đã không còn gọi nàng là cô cô nữa, mà đã gọi thẳng tên của nàng, hắn đã thực sự coi nàng là nữ nhân của hắn. Hắn còn muốn vì nàng mà mua lại cả một khách sạn năm sao, hắn có nhiều tiền đến vậy sao.

- Phong nhi. Ngươi xưng hô như vậy, ta có chút không quen.

Nhìn bộ dạng xí hổ của nàng, hai má đã đỏ bừng, cằm khẽ cúi xuống, hắn càng cảm thấy vui sướng. Hắn lấy ngón tay nhè nhẹ xoa lên mu bàn tay nàng rồi cười lên hắc hắc đầy dâm đãng:

- Diễm Vân, ta đang có ý này, nơi này phục vụ tốt như vậy, phòng nghỉ trên kia chắc chắn không tệ, hay là chút nữa dùng bữa xong, chúng ta lên đó trải nghiệm một chút.

- A.

Diễm Vân liền rụt tay lại, nhìn ngó xung quanh, khi không có ai chú ý, hai má đỏ bừng, lườm hắn khẽ nói:

- Ngươi nói vậy, không sợ người ngoài nghe thấy sao. Với lại, dùng bữa xong, ta ..ta phải vào bệnh viện với Tình nhi.

Nghe tới đây, hắn khẽ à một tiếng, tỏ vẻ thất vọng, nhìn vẻ mặt không vui của hắn, Diễm Vân bỗng nhiên luống cuống, đang định nói gì đó thì lễ tân liền đẩy một chiếc xe đến, nhẹ nhàng bày lên những món ăn mà hắn đã gọi.

Bữa ăn của hai người chợt trở nên yên ắng lạ thường, Diễm Vân thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn, rồi lại phụng phịu, bàn tay cầm rĩa liên tục chọc chọc vào đĩa mì.

Bỗng thấy hắn đưa chiếc rĩa kèm một miếng bò bít tết đến trước miệng nàng, rồi cằm khẽ hất hất, ý muốn nàng mở miệng.

Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt có chút ủy khuất, rồi cũng há miệng ra, đón lấy miếng thịt bò. Lúc này thì hắn bật cười lên ha hả, hai tay vươn tới, véo đôi má đào mà kéo ra.

- Diễm Vân, nàng thật ngốc.

- Phong nhi. Đừng...Mà ngươi không phải đang giận ta sao?

- Giận nàng, hắc hắc. Ta sao lại giận nàng chứ. Nàng đã là nữ nhân của ta, ta còn sợ nàng chạy mất sao.

Nàng liền đánh nhẹ vào bàn tay hắn, mĩ mâu khẽ lườm như muốn nói, ngươi có cần phải phô trương như vậy không?

- Ngươi..ngươi chỉ biết khi dễ ta.

Nhìn thấy hắn đã vui vẻ trở lại, nàng mới yên tâm. Vốn dĩ nàng còn đang sợ hắn lại nghĩ lung tung rồi hiểu sai về nàng.

Hai người lại vui vẻ trở lại, vừa ăn uống, vừa nói chuyện rồi thỉnh thoảng lại bật cười khúc khích, rồi giành cho nhau những ánh mắt đầy yêu thương.

Đúng lúc đó, thì một nữ nhân viên bồi bàn liền bưng theo một cái khay bước tới, rồi đặt xuống trước mặt Diễm Vân một ly rượu vang đỏ tươi vô cùng bắt mắt, rồi nói:

- Vị phu nhân này, có một vị khách nhân bên kia, muốn mời ngươi một ly rượu, mong ngươi vui lòng nhận lấy.

Hai người ngạc nhiên nhìn theo hướng chỉ tay của nàng thì liền thấy cách đó không xa, xuất hiện hai gã nam nhân, một người thì cao gầy, toàn thân mặc hắc y, gồ má nhô cao, hai mắt sắc lẹm, còn một gã nam nhân mập mạp, hai mắt nhỏ dẹp kéo dài, thân mặc một bộ vest cực kỳ sành điệu, tay cầm ly rượu vang khẽ lắc lư rồi nhìn về phía nàng khẽ mỉm cười gật đầu, ly rượu khẽ nâng lên như muốn cạn ly với nàng. Kẻ này không phải chính là Tô Thiếu Bằng, kẻ tự xưng là Tô thiếu đến từ kinh đô sao.

Dương Diễm Vân nhận ra Tô Thiếu Bằng, thì bất giác nổi lên một cảm giác sợ hãi.

- Phong nhi. Kẻ này chính là người đã đến gây rối tại nhà hàng của chúng ta hôm trước.

- Ta biết. Người cứ yên tâm. Có ta ở đây.

Dương Tử Phong mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang khẽ run lên của Dương Diễm Vân, hắn liền tiện tay rút lấy một bông hoa hồng rực rỡ trên bàn, cắm vào ly rượu vang, rồi đưa đến trước mặt nàng:

- Diễm Vân, tặng nàng..!

- A.

Diễm Vân thật bất ngờ với hành động của hắn, rồi trong lòng giống như bị mật ngọt hoà tan, bởi những hành động đầy nhu tình của hắn. Nhất thời quên đi Tô Thiếu Bằng hai mắt khẽ híp lại, hai người kia rõ ràng là đang không coi hắn vào mắt.

Hắn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lướt qua Xích Ma lão quái, liền tiến về phía hai người, khuôn mặt nở ra một nụ cười rạng rỡ.

- Dương tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau. Thật là có duyên a.

- Xin lỗi, ta không quen ngươi.

Dương Diễm Vân nhìn hắn bằng ánh mắt chán ghét, rồi quay qua nói với Tử Phong:

- Phong nhi, cô cô đã dùng bữa xong, chúng ta đi thôi.

Nói xong, nàng liền kéo tay Tử Phong muốn rời đi. Bản thân nàng đã chứng kiến thủ đoạn đáng sợ của lão già kia, chính hắn đã vô thanh vô tức khiến Lâm Văn rơi vào hoàn cảnh cửu tử nhất sinh, nên trong lòng nàng rất sợ, bọn chúng sẽ ra tay với Tử Phong.

- Diễm Vân, khoan đi đã.

Tô Thiếu Bằng liền bước tới, chặn trước người nàng:

- Ta thật sự hiếu kỳ, tại sao nàng lại tình nguyện ở bên cạnh một tên tiểu bạch kiểm này, mà lại trốn tránh ta như vậy.

Hắn vừa nói rất lời thì ở phía sau Xích Ma lão quái kia liền bước tới bên cạnh Tử Phong, bàn tay của lão liền vỗ tới.

Tử Phong nãy giờ còn không để tên Tô thiếu kia vào mắt, vì hắn biết lão già sau lưng hắn mới là kẻ thực sự đáng sợ.

- Dám dùng chiêu này ám toán ta.

Bàn tay của lão già còn chưa kịp vỗ tới vai phải của hắn, bất ngờ đã bị tay trái hắn vung lên, một chỉ điểm trúng cổ tay.

- Phập.

Lão Xích Ma chỉ kịp cảm thấy cổ tay tê buốt, kinh mạch như tắc ngẽn, trong nháy mắt một tia máu đã bắn ra, xuất hiện một lỗ thủng sâu tới tận xương tủy, điều này khiến lão âm thầm thất kinh.

Nhưng lão không hổ là một cao thủ đỉnh cấp, tay trái vừa thu, tay phải hoá trảo, chộp thẳng tới yết hầu của hắn. Lần trước là lão chủ quan, nghĩ rằng chỉ cần ba thành nội lực, liền có thể âm thầm chấn nát lục phủ ngũ tạng của hắn, khiến hắn giống như Lâm Văn, cả đời nằm liệt trên giường.

Nhưng không may lão lại ăn phải quả đắng, khiến lão thầm nổi giận, liền dùng đến tám thành công lực, một trảo phá hầu, nhất kích tất sát tên tiểu tử này.

Chỉ là trảo kình vừa tới liền bị một quyền cứng rắn của hắn chặn lại.

- Phành..phành.

Quyền trảo giao phong, nhất thời bất phân thắng bại, Tử Phong bị ép tới sát tường, còn lão Xích Ma thì liên tục lùi về sau mấy bước mới ổn định được thân hình.

- Tiểu tử, tìm chết...

Lão Xích Ma tự phụ bản lĩnh cao cường, tung hoành hắc đạo đã mấy chục năm, ác danh của hắn sớm đã lan truyền khắp hắc bạch lưỡng đạo, ai ngờ hôm nay ngay cả một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa này lại nhất thời thua thiệt, khiến lão nổi lên sát tâm, thân hình vừa định, lão lại biến chiêu, song thủ như móc sắt, định lao tới thì bất ngờ từ bên ngoài xuất hiện một tiếng quát lớn:

- Tất cả dừng tay.

Tô Thiếu Bằng đứng bên cạnh còn đang chưa hết bất ngờ, vốn dĩ từ xưa tới nay, đây là lần đầu tiên hắn thấy lão Xích Ma giao thủ với người khác mà lại rơi vào thế hạ phong. Hắn khẽ liếc qua, liền thấy hai thân ảnh đang bước tới, tiếng súng lên đạn vang lên lách cách, họng súng lạnh băng đã chĩa thẳng về phía bọn họ. Hắn liền chậm rãi giơ tay, ra hiệu cho lão Xích Ma không vội động thủ. Rồi bất giác hắn cười lên ha hả:

- Ta còn tưởng là ai, hoá ra là Lý cục phó. Đều là người quen, Lý cục phó chớ nên kích động, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Ha ha ha.

Thì ra hai người mới tới kia chính là Lý Nguyệt Kỳ và Trần Khôn, một tên cộng sự của nàng ta. Chỉ là hôm nay nàng đã không còn mặc quân phục nữa, mà thay vào đó là một chiếc áo phông màu trắng, bên ngoài là một chiếc áo khoác đen, một chiếc quần da đen bó sát, mái tóc búi cao, để lộ ra chiếc cổ kiêu hãnh, trắng ngần.

- Tô Thiếu Bằng, ngươi dám cậy thế hiếp người, dung túng thuộc hạ làm loạn, hành hung dân thường. Ngươi còn dám nói là hiểu lầm.