Hắn trầm ngâm một lát liền nảy ra một ý tưởng kì quái, cởi bỏ chiếc áo sơ mi bên ngoài ném vào thùng rác, hắn tiến vào một shop quần áo gần đó, mua một bộ quần áo trông rất bụi, một đôi giày da đế cứng. Thay đồ xong, hắn nhìn vào trong gương thầm hài lòng, tạt qua cây ATM rút lấy khoảng 100 triệu, hắn liền huênh hoang đi vào sới bạc.
- Tiểu tử, ngươi muốn đi đâu?
Chân hắn còn chưa bước vào cửa quán, đã thấy hai tên bảo kê như ôn thần chặn trước mặt hắn, quát hỏi.
Hắn liền giả bộ gãi đầu gãi tai, cười hắc hắc tiến đến:
- Hai vị đại ca, tiểu đệ mới nghe Bưu ca nói nơi này sinh ý rất tốt, nếu may mắn sẽ phát tài rất nhanh nên muốn tới thử chút vận may. Hắc hắc.
- Ngươi quen Bưu ca.
- À. Đúng đúng. Là gần đây mới được Bưu ca thu nhận.
Hai tên này canh gác ở sới bạc này đã lâu, khách nhân tới đây bọn hắn gần như đều lẫn mặt, chỉ có tên tiểu tử này quả thật là không có ấn tượng chút nào. Thấy hai tên nhìn nhau có vẻ ngi ngờ, hắn liền rút trong túi áo ra 5 triệu, tiến tới tiếp tục nịnh hót:
- Hai vị đại ca, tiểu đệ lần đầu tới đây, có nhiều điều lạ lẫm, mong hai vị đại ca chỉ giáo thêm, còn đây là chút thành ý của tiểu đệ, mong hai vị nhận lấy. Khà khà.
Một tên đưa tay nhận lấy xấp tiền trên tay hắn, mắt khẽ quan sát hắn một lượt, rồi cười lên ha hả:
- Tiểu tử ngươi rất có ý tứ a. Được. Vậy ngươi vào đi, nhưng ta cảnh cáo trước, nơi này chính là long đàm hổ huyệt, nếu dám gây chuyện ở đây, dù là ngọc hoàng thượng đế cũng không thể cứu nổi ngươi đâu.
- Ta nhất định sẽ cẩn thận, đa tạ hai vị, nếu tiểu đệ may mắn phát tài nhất định không quên hai vị.
- Được, vậy ta sẽ chờ tin vui của ngươi, mau vào đi.
Những thể loại thiếu gia công tử bột này, bọn họ đã gặp qua không ít, có kẻ nào không phải dạng phá gia chi tử chứ. Những khách nhân dạng này, chính là những con dê béo mà ông chủ của bọn chúng thích nhất a.
Hắn bước vào tới nơi, khung cảnh nơi này thật khiến hắn choáng ngợp, khói thuốc ngi ngút, đám con bạc đủ mọi thành phần, đủ mọi lứa tuổi đang say sưa sát phạt lẫn nhau, có vài tên ăn mặc bảnh bao, ra vẻ ta đây rất có tiền, còn mang theo cả nữ nhân bên người. Bên các bàn lớn là đủ các loại trò chơi khác nhau, bài lá, tài sửu.v.v.v được vây quanh là đám con bạc vòng trong vòng ngoài, kẻ thì reo hò, kẻ thì chửi bới, loạn không kể siết.
Ở phía trong góc đại sảnh còn kê một bộ bàn ghế, một gã béo mặt sẹo, ung dung ngồi đó, nhìn đám con bạc lăn tay, ký giấy vay nợ thần sắc vô cùng hả hê, xung quanh lão là 4 tên du côn cao to vạm vỡ, thần sắc cực kỳ dữ tợn.
Hắn lượn qua một vòng liền thấy đám người Bưu ca kia đang ngồi tại một bàn chẵn lẻ, liên tục hô gào rồi chửi bới. Xem ra hắn còn đang gặp vận xui a.
Hắn liền tiến tới, móc trong túi ra một sấp tiền, đặt lên bàn rồi tùy tiện tìm một ghế ngồi xuống.
Người cầm cái bàn này chính là một nữ nhân son phấn dày đặc, ăn mặc hở hang, xem ra lăn lộn chốn phong trần đã lâu. Thấy khách mới tới là một tên tiểu tử mặt trắng thì nàng ta liền mỉm cười, xem ra lại là một con dê béo nha.
Hắn nhìn mấy con bạc bên cạnh chơi vài lượt, liền hiểu rõ quy tắc của trò này. Đợi đến khi vài lượt qua đi, đám Bưu ca kia đã gần hết tiền. Hắn liền ra tay. Đợi nữ nhân kia sóc cái xong, hắn liền cầm một sấp 20 triệu thả vào cửa lẻ, rồi cũng điên cuồng hô:
- Lẻ..lẻ..lẻ..lẻ. yeah...
Hắn càng chơi càng hưng phấn, số tiền đặt cược của hắn cũng càng ngày càng lớn. Với thần thức của hắn, trong bát kia là chẵn hay lẻ, còn cần đợi người khác mở ra sao. Nhưng để tránh người khác hoài nghi, thỉnh thoảng hắn cũng bị thua một lần. Nhưng chung quy lại, sau khoảng một canh giờ, số tiền trước mặt hắn có lẽ đã lên đến ba bốn trăm triệu rồi, khiến đám khách nhân xung quanh túm tụm lại, nhìn đống tiền của hắn mà thèm nhỏ rãi. Thấy hắn liên tục gặp vận may, nữ nhân cầm cái kia cũng khẽ liếc mắt đưa tình với hắn:
- Tiểu đệ đệ, xem ra hôm nay khí vận không tệ nha.
- May mắn, may mắn thôi. Hắc hắc.
Nhìn đám người Bưu ca thua đến một cắc chẳng còn, nhìn đống tiền trước mặt hắn như hổ đói nhìn mồi, hắn liền cười thầm trong bụng.
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, là của A Bưu, hắn nhìn tên bên cạnh rồi nói khẽ:
- Các ngươi ở đây trông chừng hắn, ta đi nghe điện của Hùng ca.
Thấy A Bưu đi về phía toilet, hắn cũng giả vờ đứng dậy, vuốt vuốt hạ bộ giả vờ mắc tiểu rồi đi theo sau.
Ở sới bạc này, đám bảo kê đông như lợn con, nên đám khách nhân kia có thèm nhỏ rãi cũng không có kẻ nào dám động vào đống tiền của hắn, kẻ động vào là phá luật, sợ rằng có tiền cũng chẳng có mạng mà tiêu.
Lúc này trong toilet, hắn nhìn ngó xung quanh thấy không có người, liền đứng bên ngoài, dùng thần thức theo dõi A Bưu.
- Alo. Hùng ca, tìm em có việc gì sao?
- Không có việc tao không thể tìm chú mày sao?
- À. Không phải vậy. Tiểu đệ đâu dám.
- Nghe rõ đây, đêm nay tại khu bến cảng cửa sông Như Nguyệt, đại ca sẽ có một vụ giao dịch lớn với đám Nhật bổn, nên yêu cầu các ngươi lựa chọn 200 người tinh anh nhất, bố trí canh phòng cẩn mật, tuyệt đối không được lơ là.
- Hùng ca yên tâm, tiểu đệ đã rõ.
- Vậy đi. Tút tút..
Tên A Bưu nghe xong điện thoại, cũng là lúc Tử Phong rời đi. Hắn quay trở lại bàn bạc, tiện tay đem đẩy cả 400 triệu của mình đặt hết vào cửa lẻ trước sự trầm trồ và thán phục của những con bạc.
Bởi vì hắn biết đám người A Bưu đang nhìn hắn như hổ đói rình mồi, chưa nói đến đám người lão bản ở đây sẽ dễ dàng để hắn cuỗm đi số tiền lớn vậy sao, nam nhân phải nắm được buông được mới là bản lãnh. Hắn ra vẻ kích động hô lên điên cuồng:
- Lẻ..lẻ..lẻ...
- Chẵn sao. Không thể nào, ông trời thật biết chêu ngươi a.
Hắn giả vờ tiếc nuối khóc rống lên, trong khi nữ nhân cầm cái kia thì thở phào một tiếng, vuốt đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Nàng chưa từng thấy qua kẻ nào đánh bạc bất cần đời kiểu như hắn.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, ngày mai bổn thiếu sẽ quay lại, nhất định thắng sạch sẽ cả đồ lót của ngươi. Hắc hắc.
- Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ sẽ ở đây đợi ngươi đại giá quan lâm. Hi hi.
Hắn liền giả bộ ủ rũ đi ra ngoài, trước ánh mắt tiếc nuối và khâm phục của đám con bạc. Đúng là anh hùng xuất thiếu niên a.
Hắn bước ra ngoài, bắt taxi đi lòng vòng qua vài con phố, khi xác định sau lưng không có kẻ theo dõi, hắn liền cở bỏ chiếc áo bụi ném vào một thùng giác trong ngỏ hẻm, trên người chỉ còn mỗi chiếc áo lót đen, rồi chậm rãi về nhà.
Hắn vừa khoá trái cửa lại, thì chợt sau lưng có cảm giác lành lạnh, hắn xoay người lại, Dương Diễm Vân đang ngồi tại quầy thu ngân, một tay chống cằm, một tay gõ nhẹ xuống bàn, lạnh lùng nhìn hắn:
- Phong nhi. Ngươi nãy giờ đã đi đâu?
Hắn liền lại gần quầy thu ngân, cười lên hắc hắc, bàn tay thô giáp khẽ nuốt ve má đào của nàng:
- Cô cô. Người dậy lâu chưa? Sao còn không ngủ thêm chút nữa, trời vẫn còn sớm mà.
- Đừng giả bộ trước mặt ta, ngươi xem đã là mấy giờ rồi?
- Hả. Ách. Đã 11h rồi sao, cô cô, người cứ nghỉ ngơi, để hôm nay đích thân ta vào bếp, chắc chắn sẽ người hài lòng.
- Khoan đã.
Hắn chưa kịp chuồn đi thì đã bị nàng tóm lấy cổ áo kéo lại.
- Khai mau, ngươi đi đâu về, trên người còn nồng nặc mùi thuốc lá.
- A. Nãy ta đi ra ngoài, gặp vài bạn đồng học, người biết đấy, họ rất nhớ ta, nên đành ngồi lại một lát. Haha. Giờ để ta vào bếp đã, bụng ta cũng rất đói.
- Hừ. Khỏi cần. Trưa nay ta bỗng dưng muốn ra ngoài ăn. - Diễm Vân hừ nhẹ một tiếng rồi quay lên lầu.
- Ra ngoài ăn, đây chẳng phải là đi hẹn hò sao. Hắc hắc.
Hẹn hò, nghe thấy hắn không ngần ngại bóc trần ý tứ của mình, chân nàng liền bước hụt một nhịp, thân hình lảo đảo suýt ngã, nàng vừa vịn vào cầu thang, vừa hờn dỗi nói:
- Có quỷ mới hẹn hò với ngươi, ta sẽ đi một mình.
- Ách. Cô cô. Người không thể để lão công của ngươi ở nhà nhịn đói chứ.
Hắn vừa hưng phấn, vừa đuổi theo nàng lên lầu, tiếng vui đùa của hai người lại vang lên khắp tầng lầu.
Hắn nhớ, từ khi nàng thừa nhận mình là nữ nhân của hắn, thì liên tiếp những chuyện không hay xảy đến, quả thực là giữa hai người, ngoài những cuộc hoan ái điên cuồng vụng trôm thì còn chưa có một buổi hẹn hò đúng nghĩa nào cả.
Khoảng nửa giờ sau, khi đã chuẩn bị xong xuôi, hai người liền bước ra khỏi nhà, trên người. Trên người hắn lúc này là một áo phông, một chiếc quần thô, một đôi giày thể thao, chính là hắn lựa chọn trong đống đồ hàng hiệu mà hắn và Tố Thu đã vội vàng mua hôm trước. Nhưng ngược lại rất hợp với hắn, khí chất anh tuấn mười phần. Còn nàng thì vẫn vậy, một chiếc váy trắng tơ tằm liền thân triết eo tinh tế, dài tới đầu gối, bên phải được xẻ cao tới ngang đùi, để hở ra đôi chân ngọc thon dài, trắng nõn. Phía trên là mái tóc nàng nhẹ xoã ra hai bên, ôm trọn lấy khuôn mặt xuân sắc, kiều diễm động lòng người, nang theo một chiếc vòng cổ ngọc trai, một chiếc túi xách màu trắng, nàng nhẹ nhàng bước xuống lầu, trước ánh mắt ngỡ ngàng của hắn. Tuy rằng trang phục của nàng chẳng phải thứ hàng xa xỉ, đắt tiền nhưng dưới khí chất của nàng, tất cả đều toát lên vẻ cuốn hút động lòng người.
- Phong nhi. Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?
- Cô cô. Người thật sự rất đẹp.
- Nhìn bộ dạng háo sắc của ngươi kìa, còn không mau đi.
Nàng giả bộ xí hổ, đánh nhẹ hắn một cái, rồi bước ra ngoài, nhưng trong lòng lại thầm ngọt ngào khôn siết.
Hai người bắt một chiếc taxi rồi rời đi.
- Cô cô. Ngươi muốn ăn gì?
- Hay là chúng ta đi ăn mỳ ý nhé. Lâu rồi ta cũng chưa ăn món đó.
Hắn nghĩ ngẫm một chút. Hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên của hai người, hắn muốn mọi thứ thật hoàn mỹ, với khí chất này của nàng, cần phải tìm một nơi trang trọng, riêng tư một chút.
- Bác tài. Cho ta đến nhà hàng Black Rose.
- Black Rose, nơi đó rất đắt đỏ. Phong nhi, chúng ta...
Nàng còn chưa nói hết câu, liền bị hắn cắt ngang.
- Cô cô.. Người quên mất là ta có một vị sư phụ rất giàu có sao. Ha ha.
- Vậy thì tùy ngươi. Chỉ cần ở bên cạnh ngươi, dù ở bất cứ nơi đâu, ta đều cảm thấy hạnh phúc.
Nàng đã hiểu ra ý tứ của hắn, hắn rất coi trọng buổi hẹn hò đầu tiên này, hắn muốn chính là giành cho nàng một buổi hẹn hò thật ngọt ngào và ấm áp.
Khoảng nửa tiếng sau, taxi đã dừng lại trước cửa Black Rose, khách sạn 5 sao duy nhất tại thành phố Hà Bắc này. Tử Phong nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Diễm Vân, mười đầu ngón tay khẽ đan vào nhau, rồi kéo nàng vào trong.
Khi hai người vừa bước tới, bên trong, một cô nàng lễ tân xinh đẹp đã mở cửa, cúi đầu chào, mỉm cười hỏi:
- Xin chào quý khách. Hai vị muốn dùng bữa hay là nghỉ ngơi?
Nghe tới hai từ nghỉ ngơi thì Diễm Vân như có tật giật mình, má đào ửng đỏ khiến hắn càng nhìn càng thích thú với vẻ ngại ngùng đáng yêu của nàng.
- Ta đến dùng bữa.
- Vậy quý khách đã có hẹn hay đặt chỗ trước chưa?
- Ta tiện thể đi ngang qua, cũng chưa có đặt chỗ.
- Vậy xin mời hai vị theo tôi.
Nắm tay Diễm Vân bước theo nữ lễ tân xinh đẹp, hắn thầm nghĩ:
- Khách sạn 5 sao phục vụ quả nhiên rất chuyên nghiệp a. Ta ăn mặc giản dị vậy mà bọn họ vẫn nhiệt tình trào đón, không chút khinh thị. Xem ra đã được đào tạo rất tốt.