Chương 28: Ký ức ngọt ngào

Hắn nhớ cách đây khoảng hơn 1 năm về trước, khi mà hắn tới nhà Diễm Vân ở không lâu. Vào một đêm mưa gió, trời nổi giông bão, vợ chồng Lâm Văn cùng Dương Diễm Vân đã phải ra ngoài từ sớm, tự thân đi tới các chợ đầu mối quanh khu vực để liên hệ, đặt mua các loại lương thực, thực phẩm tươi ngon để phục vụ cho việc buôn bán của nhà hàng.

Đêm đó, cả căn nhà trống vắng chỉ còn lại hắn và Vãn Tình, bên ngoài trời mưa to gió lớn, sấm chớp ầm ầm khiến chẳng ai ngủ được.

Khi hắn còn đang nằm lăn lóc, ngây ngốc trên chiếc giường nhỏ, thì bỗng dưng từ bên ngoài, tiếng gõ cửa vang lên cốc cốc, kèm theo tiếng gọi nhỏ:

- Phong ca, phong ca..ngươi ngủ chưa?

- Là Tình nhi, khuya vậy nàng tìm ta làm gì nhỉ?

Nghĩ vây, hắn liền đứng dậy, tiến ra mở cửa. Lúc này Tình nhi đứng trước mặt hắn, tay ôm theo một con gấu bông màu nâu, trên người mặc một chiếc váy ngủ dài tới đầu gối.

- Tình nhi, có chuyện gì sao?

- Phong ca, ta không ngủ được, ta rất sợ..

Ầm..ầm...ầm..

Đúng lúc này bên ngoài trời lại nổi sấm lớn, ánh chớp loé vào trong nhà khiến Tình nhi giật mình sợ hãi, liền lao vào ngực hắn.

- Phong ta. Ta sợ..

- Ách. Tình nhi, không sao. Chút nữa trời sẽ tạnh mưa thôi mà.

- Nhưng một mình ta ở dưới đó. Ta thực sự không dám, Phong ca, ta có thể ..có thể ngủ nhờ phòng ngươi được không?

- Ách. Chuyện này lỡ để cô cô cùng Lâm thúc biết được, họ sẽ giết ta đó Tình nhi.

- Ngươi yên tâm Phong ca. Đợi trời tạnh mưa, ta sẽ tự xuống dưới. Ta hứa sẽ không nói cho bọn họ biết chuyện này nha.

Nghe vậy, hắn đành miễn cưỡng, để nàng vào trong rồi nói.

- Được, tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.

Ngoài trời gió rét từng cơn lùa vào khiến cả hai cùng giật mình, hắn liền đẩy Vãn Tình lên giường rồi đắp chăn lại cho nàng.

- Tình nhi, trời rất lạnh, ngươi ngủ trước đi.

- Vậy còn Phong ca.?

- À. Ta còn có chút bài tập cần phải làm, nàng cứ ngủ trước đi.

Nói rồi, hắn giả bộ, lấy một chiếc áo ấm khoác lên người, bật đèn lên ngồi vào bàn học. Vãn Tình nằm trong chăn, kéo lên kín mặt chỉ để lộ hai con mắt long lanh đang nhìn về phía thiếu niên cao gầy, khôi ngô chất phác kia. Chỉ thấy thỉnh thoảng hắn lại run lên nhè nhẹ, khiến nàng suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.

Lúc này chắc cũng đã 2h đêm, Tử Phong ngồi bên bàn học lại thỉnh thoảng gật gù, rồi lại choàng thức dậy, hắn liền liếc qua Vãn Tình đang ngủ ngon trên giường, có điều chiếc chăn ấm của nàng đã bị đạp ra từ lúc nào, để lộ ra cặp chân dài thon mượt, mịn màng như mỡ đông. Ở tư thế này, hắn có thể nhìn phía dưới chiếc váy đã được vô tình vén cao lên, để lộ cả đáy quần chíp màu trắng sữa.

Hắn bỗng đỏ bừng mặt, hơi thở gấp gáp, hít thở có chút không thông, hạ thể liền phản ứng, tiểu huynh đệ liền cương cứng lên nhanh chóng.

Trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh mấy bộ phim JAV mà hắn đã từng xem, những ông anh họ giả vờ say rượu rồi chén luôn em gái mình. Hắn khẽ lắc lắc mạnh cái đầu, cố xoá đi những hình ảnh bậy bạ đen tối đó ra khỏi đầu.

Hắn liền nhẹ nhàng tiến đến, muốn kéo chăn ấm lên, đắp lại cho nàng, để có thể áp chế đi ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy lên trong lòng hắn.

Đúng lúc đó thì..ầm..ầm...ầm...Ngoài trời lại vang lên một loạt tiếng sấm liên miên không dứt.

- A.

Vãn tình liền hét lên một tiếng, xoay người lại ôm chặt lấy thân thể hắn, nàng khẽ run lên lắp bắp:

- Phong ca..em...em sợ.

Thân thể hắn còn đang khó chịu, khó khăn lắm mới áp chế được dục vọng trong lòng. Nay lại bị Vãn Tình hung hăng ôm chặt, bộ ngực sữa của nàng áp chặt vào người hắn, khiến hắn thực sự là khổ không thể nói.

Hắn liền ôm lấy nàng, giả bộ vuốt ve, an ủi.

- Yên tâm đi, có ca ở đây. Ngươi mau ngủ đi nha.

- Không. Ta sợ. Phong ca, ngươi có thể ôm ta ngủ được không?

Lúc này, đôi mắt tinh linh của Vãn Tình đã sớm nhoà đi, nhìn hắn như muốn khóc. Tử Phong không biết làm sao, đành phải đồng ý nằm xuống cạnh nàng.

Chỉ thấy Lâm Vãn Tình xoay người vào trong ôm lấy con gấu bông, rồi vắt tay hắn qua vòng eo nhỏ nhắn của nàng rồi từ từ kéo chăn lại, phủ lấy hai người.

Dương Tử Phong thì trong lòng buồn bực khổ không kể siết, bên dưới hạ thể con cc của hắn đã cương cứng nhổng ngược lên rồi. Chiếc giường thì nhỏ bé, hắn cứ phải cố sức nằm co người ra phía sau, chỉ sợ con cc kia sẽ vô tình chạm phải mông nàng, lúc đó thì hắn thực sự chết không hết tội a.

Nhưng hắn đâu biết rằng lúc này Vãn Tình sau khi quay mặt vào trong, thì trên môi bỗng xuất hiện một nụ cười ngọt ngào, pha lẫn chút tinh quái và chờ mong.

Khoảng hơn 10 phút sau, không thấy nàng ta có động tĩnh gì, đoán chừng đã ngủ say, hắn liền ngồi dậy nhẹ nhàng kéo bàn tay của y ra ngoài. Đúng lúc đó thì.

- Ưm..

Chỉ thấy Vãn Tình khẽ cử động, rồi kéo bàn tay hắn, áp chặt lên bầu ngực sữa của nàng, rồi lại ngủ ngon lành.

- Oành.

Trong đầu hắn như sấm nổ giữa trời quang, một cảm giác mềm mại, ấm áp truyền vào tay hắn qua lớp váy ngủ mỏng manh, Vãn tình nàng ta còn không có mặc áo ngực.

Đầu óc mụ mẫm, khuôn mặt nóng bừng lên, hơi thở gấp gáp, hắn liền không dám cử động, chỉ sợ nàng ta tỉnh lại sẽ tưởng nhầm thành hắn có ý đồ xấu với nàng. Lúc đó hắn có nhảy xuống sông cũng không rửa hết tội. Nhưng rồi bàn tay hắn liền cảm thấy có vật gì đó đang cương cứng lên trong lòng bàn tay mình, đây còn không phải chính là hạt đậu đỏ của nàng sao.

Dục hoả thiêu đốt, hắn đã không thể kiềm chế được nữa, bàn tay khẽ động, ngón tay hắn khẽ cà cà vào hạt đậu đang cương cứng của nàng sau lớp áo mỏng.

Chỉ thấy nàng khẽ ưm lên một tiếng, hơi thở có vẻ nặng nề, hạ thể cũng khẽ run lên, hai chiếc đùi ngọc khép chặt lại với nhau.

Hắn liền nhắm mắt làm liều, cả bàn tay bắt đầu mơn trớn, xoa bóp bầu ngực sữa đang dậy thì của nàng. Thân thể liền xích tới, áp chặt lấy người nàng, con cc cương cứng kia không ngừng cạ cạ vào bờ mông căng tròn ấy. Tiếng rên rỉ của Vãn Tình càng lúc càng lớn, khiến hắn càng trở nên điên cuồng phấn khích, hạ thể của nàng còn cong lại phía sau, để con cc cương cứng của hắn đâm mạnh vào cái khe mông đang khép chặt của nàng, khiến hắn suýt chút nữa thì đã xuất khí.

- Ưm..Phong ca..

Tiếng rên rỉ khe khẽ của nàng, lại khiến hắn giựt mình cứng đơ, xem ra nàng đã tỉnh, đã phát hiện ra ý đồ xấu xa của ta. Nếu nàng mang chuyện này nói với mẫu thân nàng, vậy thì ta sẽ...ta sẽ...

Nghĩ tới đây hắn liền sợ hãi, giựt mạnh tay về, hạ thể cũng tách khỏi thân thể của nàng. Miệng thì lắp bắp:

- Tình nhi, xin lỗi...là ta...ta...

Lúc này Vãn Tình đã quay lại nhìn hắn với đôi mắt đã ướt lệ, khuôn mặt nàng đã trở nên phiếm hồng, vẻ mặt thập phần ủy khuất. Điều đó lại càng như kiến bò trên trảo lửa, lắp bắp mãi không nói nên lời.

Hắn liền không biết phải làm sao, liền vung tay tát mạnh lên mặt mình:

- Bốp. Tình nhi...là Phong ca sai...là ta không bằng cầm thú..bốp...

Đúng lúc này thì Vãn Tình liền xông tới, giữ lại hai bàn tay hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt ướt đẫm nhu tình:

- Phong ca. Ngươi rất hối hận sao? Ngươi ...ngươi không thích Tình nhi?

- Ách.

Câu nói này của Vãn Tình đã khiến hắn giật mình thất kinh, cả thân thể như muốn ngã ngửa ra phía sau, trợn mắt há mồm nhìn nàng, chẳng thể nói nên lời.

- Tình nhi, nàng nói vậy là có ý gì?

- Ta muốn hỏi ngươi, ngươi có yêu thích ta?

- Tất nhiên, điều đó là tất nhiên, Tình nhi nhà ta hoạt bát đáng yêu, ai gặp qua mà lại không thích chứ.

Hắn thân thể toát mồ hôi, hồ đồ trả lời.

- Câm miệng, ý ta muốn nói, ngươi có muốn ta trở thành nữ nhân của ngươi?

Dương Tử Phong giờ đã thật sự hiểu ra ý tứ của Vãn Tình, cả người dâng lên cảm xúc vui sướng mãnh liệt, hắn đã lờ mờ hiểu ra những hành vi khác lạ của Vãn Tình ngày hôm nay, thì ra nàng muốn trở thành nữ nhân của hắn, muốn được hắn yêu thương, muốn trao cho hắn tất cả. Nhưng mà như vậy, không phải quá sớm sao?

Nhìn ánh mắt đẫm lệ có phần chờ mong của nàng, khiến hắn càng thêm cảm động. Hắn khẽ vuốt ve gò má của nàng, lau đi những giọt lệ long lanh lăn dài trên má, nhìn thẳng vào mắt nàng rồi ôn nhu nói:

- Tình nhi, ta yêu ngươi, Phong ca yêu ngươi. Hãy trao cho ta đi.

Chỉ thấy Vãn Tình như oà lên, mỉm cười đầy hạnh phúc, rồi e thẹn ưm nhẹ một tiếng gật đầu.

Trái tim hắn lúc này nảy lên bình bịch, hắn có phần không dám tin đây lại là sự thật. Chỉ là lúc này Lâm Vãn Tình bộ dáng ôn nhu như nước, khuôn mặt ửng hồng, cằm khẽ cúi xuống, để mặc hắn từ từ cởi ra chiếc váy ngủ trên người nàng. Nhìn thấy thân thể trắng trong như ngọc của Vãn Tình khiến hắn không khỏi a lên một tiếng, khiến nàng giật mình, thẹn thùng đáp.

- Phong ca. Ngươi thật xấu..

- Ta..ta thực sự không có mà.

- Vậy tại sao, ngươi chỉ cởi mỗi đồ của ta?

- Ách..ta cởi, ta cởi...

Nhìn bộ dáng của lúng túng của hắn, khiến nàng bỗng mỉm cười đầy ngọt ngào. Khi hắn còn chưa lột xong chiếc quần cuối cùng, nàng đã lao tới lồng ngực hắn, ôm hắn thật chặt, để thân thể nàng không ngừng áp chặt lấy thân thể nam nhi đang nóng như lửa của hắn.

Cảm giác da thịt va chạm khiến hắn bùng lên một cảm giác sung sướng khó tả. Hắn liền lật người, đè mạnh nàng xuống đệm, miệng tìm tới đôi môi anh đào của nàng, đặt lên đó một nụ hôn có chút vụng về nhưng thập phần cuồng nhiệt.

Vãn tình ban đầu còn nhiều bỡ ngỡ, nhưng theo cảm xúc bản thân dâng lên, liền hai tay khoá chặt lấy cổ hắn, hung hăng đáp lại, hai chiếc lưỡi mềm mại quấn quít lấy nhau, mãi không chịu rời.

Bàn tay nóng bỏng của hắn không ngừng thám hiểm trên thân thể đang phát dục của nàng, mân mê bầu vú, xoa nắn đầu ti, vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn, mềm mại rồi bất ngờ thọc sâu xuống dưới, nắm lấy chiếc quần lót mỏng manh trắng sữa của nàng, muốn hung hăng tụt xuống.

Đúng lúc này thì Vãn Tình liền tách khỏi môi hắn, một tay giữ lại tay hắn bên dưới, mặt nóng như lửa, hơi thở như lan, nghẹn ngào nói:

- Phong ca. Ta hỏi ngươi một chuyện. Sau này, ngươi sẽ cưới ta chứ?