Tuy rằng ngón tay hắn đang nóng lên như lửa đốt, thập phần khó chịu. Nhưng y lại không dám phóng bừa, chỉ sợ vô ý sát thương người vô tội. Hắn liền cố sức tĩnh tâm, ngưng thần quan sát. Bỗng hắn a lên một tiếng. Bởi hắn phát hiện ra trên một toà nhà cao 7 tầng phía bên kia đường, cách hắn khoảng chừng 100m như thế nào lại xuất hiện một thân ảnh mờ mờ ảo ảo. Có lẽ do khoảng cách khá xa nên thần thức của hắn còn chưa quan sát kỹ lưỡng được. Hắn thầm nghĩ:
- Nửa đêm khuya vắng, lại leo lên mái nhà người khác, không phải đạo tặc thì cũng là phường trộm cắp, loại người này đáng giết.
Đúng lúc này trên mái nhà 7 tầng kia, một lão giả thân mặc hôi bào, đang buồn chán ngắm bầu trời khuya ngáp ngắn ngáp dài, chợt hắt xì lên một tiếng:
- Tên khốn kiếp nào lại dám mắng trộm lão tử.
Bỗng dưng, lão chợt nghe thấy chíu một tiếng, một luồng kình phong loé lên như lôi điện hoành không phóng thẳng đến người lão.
- Ách..cao thủ ám toán.
Chỉ nghe tiếng bùm một tiếng, luồng lôi kình kia liền xuyên thấu qua ngực lão. Khiến lão liên tục lui lại phía sau mấy bước rồi chợt mất thăng bằng, cả người té xuống.
- Ách. Trúng rồi..trúng rồi...
Dương Tử Phong nhìn thấy tên đạo tặc kia đã trúng chiêu lảo đảo ngã xuống thì không khỏi hưng phấn, chạy lại sát mép lan can nhìn qua bên kia. Nhưng rồi thần sắc hắn đang thập phần kích động lại trở nên ảm đạm:
- Tên kia đâu, không phải đã rơi xuống rồi sao, sao lại không thấy? Hay là ta hoa mắt, không thể nào.
Bất ngờ trong đầu hắn lại dâng lên một suy nghĩ, chẳng lẽ tên đạo tặc kia cũng là một cao thủ. Nếu thật là như vậy, thì kẻ đó là ai? Tới đây với mục đích gì? Là nhằm vào ta hay là cô cô?
Khi hắn còn đang cẩn thận suy nghĩ, thì bên ngoài phương trời xa xăm, chợt vang lên tiếng la hét quát mắng:
- Hảo tiểu tử, ngươi dám ám toán lão phu, ý đồ khi sư diệt tổ. Ngươi sẽ bị quả báo a.
Chỉ thấy lão gìa đang nhăn nhó, chán đổ mồ hôi, vạch ra trước ngực một lỗ hổng, chỉ thấy ngay lồng ngực trái của của lão đã xuất hiện một cái hố nhỏ, sâu chừng 3cm, liên tục toả ra khói đen mang theo mùi khét của da thịt bị đốt cháy.
Lão già nhăn nhó nhìn vết thương trước ngực rồi bất chợt bật cười ha hả.
- Tiểu tử, ngươi khiến lão phu thật là kinh hỷ a. Đã lâu lắm rồi, lão phu còn chưa phải nếm qua mùi vị thiệt thòi lớn đến như vậy. Ha ha ha. Thú vị..thú vị.
Lại nói về Tử Phong, một chỉ kia phóng ra, cả về cự ly lẫn tốc độ đều khiến hắn hoan hỷ không thôi, nhưng về sát thương của một chỉ này, hắn lại chưa được chân chính chứng kiến khiến hắn có phần hơi buồn bực.
Hắn liền kéo dài khoảng cách ra nhất có thể với cái cột sắt đen ngòm kia rồi ngưng tụ ra một chỉ phóng tới.
- Chíu...boong...
Một âm thanh vang vọng ngân lên, hắn liền chạy lại gần cây cột sắt kiểm tra, rồi há hốc mồm kinh ngạc, hắn chỉ thấy trên thân cây cột sắt đã xuất hiện thêm một cái lỗ hổng to bằng cái chén, xuyên thủng qua bên kia. Hồi lâu hắn mới lắp bắp:
- Đây...đây..thật sự là do ta làm sao. Hắc hắc. Ta thật sự quả là một thiên tài mà. Ha ha ha.
Hắn vui sướng đến điên cuồng, liền tụ kình lực vào hai bàn tay trái phải liên tục phóng chỉ kình sắc bén về phía cây cột sắt.
Tiếng boong boong liên tục vang lên, gân chấn động quả không nhỏ a.
Từ bên nhà hàng xóm, một đôi vợ chồng hàng xóm mới vật lộn qua một hiệp đã mệt phờ người, muốn trìm vào giấc ngủ thì liên tục bị tiếng âm vang của cột sắt vọng như sét đánh ngang tai, hậm hực chửi mắng:
- Mẹ kiếp, tên thầy tu nào bị điên sao? Tự dưng lại gõ chuông vào giờ này. Hừ hừ. Mai ta phải làm đơn kiện hắn gửi lên Uỷ ban thành phố mới được.
Dương Tử Phong bỗng nhiên hắt xì một cái, rồi lại hung hăng liên tục dùng chỉ kình bắn phá cột sắt một cách điên cuồng. Cây cột sắt cao gần 2m, dày tới gần 20cm đã không thể chống lại trước sự tra tấn điên cuồng của hắn, sớm đã xiêu vẹo biến dạng nặng nề, có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.
Đúng lúc đó, từ phía cầu thang, một âm thanh như chuông bạc vang lên:
- Phong ca, ngươi làm gì trên đó thế? Ồn ào chết đi được.
Người bước tới chính là Lâm Vãn Tình, em họ của hắn. Chỉ thấy nàng lúc này thân mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ tằm màu trắng có phần mỏng manh, phía trên là áo hai dây để lộ ra cả chiếc cổ ngọc ngà, đôi xương quai xanh tinh xảo vô ngần, bờ ngực sữa đã căng tròn, nảy nở không ít, bên dưới là chiếc quần ngắn ngủn tới ngang đùi, để lộ ra cặp chân trần thon thả, nõn nà tuyệt diệu. Kết hợp với khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt trong suốt sáng ngời, bờ môi đỏ căng tràn sức sống, mái tóc đen huyền xoã ra hai bên, nhìn nàng lúc này tựa như một tinh linh bước ra từ chuyện cổ tích, băng thanh ngọc khiết không nhuốm bụi trần. Hắn nhất thời bị vẻ đẹp của nàng khiến cho ngẩn ngơ, hồi lâu mới có thể lên tiếng:
- A. Tình nhi, ngươi còn chưa ngủ sao? Sao lại lên đây rồi.
- Ngươi hồ nháo như vậy, bảo sao mà ta ngủ được chứ. Mà sau lưng ngươi dấu thứ gì vậy, tránh ra cho ta coi.
- Ách. Đâu có..đâu có. Ta làm gì dám giấu ngươi chứ Tình nhi.
Nhưng nàng vốn đâu còn trẻ con, lại đã quá hiểu tính cách của hắn, liền bước tới đẩy hắn qua một bên, nhìn cột sắt nghiên ngả, lỗ rỗ như tổ ong kia kì quái hỏi:
- Phong ca. Nhà ta có thêm cái cột sắt xấu xí này từ khi nào thế?
- À. Việc này..thì là một lần ta ra ngoài vô tình bắt gặp, thấy nó hình thù kỳ quái nên hứng thú mang về chơi. Không có gì đâu.
Nghe hắn giải thích, nàng cũng tạm tin tưởng, nếu cột sắt này là do hắn mà bị biến dạng như vậy. Không phải hắn đã sớm biến thành siêu nhân rồi sao.
- Cũng có gì kỳ lạ đâu, xấu xí chết đi được. Vậy thôi mặc kệ ngươi, ta về ngủ trước. Ngươi nhớ chớ được làm ồn ào nữa nha.
Đúng lúc nàng đang chuẩn bị bước xuống lầu, thì chợt trên con đường đã sớm vắng vẻ trước cửa nhà nàng, bỗng phát lên những tiếng brum..brum. liên tục, khiến người ta không khỏi hoa mắt, chóng mặt.
Nhưng tiếng xe mô tô liên tục lướt qua lướt lại trước cửa nhà nàng, rồ ga kêu lên ầm ĩ. Đám người này tới là muốn nhắm vào nhà ta. Nghĩ tới đây, khuôn mặt mỹ lệ của nàng bỗng dưng biến sắc, tim đập chân run, nàng sẽ tiến lại gần lan can, nơi mà Tử Phong đang đứng im lặng như tượng, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống dưới.
Thân thể nàng khẽ run lên hai tay nắm chặt cánh tay cứng rắn của Tử Phong khi thấy một đám du côn liên tục lượn đi lượn lại, bốc đầu rú ga rồi cười lên đầy khả ố. Hồi lâu, nàng mới khẽ hỏi:
- Phong ca. Bọn họ tới nhắm vào nhà ta sao.
- Có lẽ là như vậy. - Tử Phong vẫn lạnh nhạt đáp.
- Có khi nào bọn chúng dám phá cửa xông vào không? Phong ca..Tình nhi sợ..
Hắn khẽ quay đầu lại, vươn tay ôm chặt lấy thân hình nhỏ nhắn đang run rẩy của nàng áp lại vào lồng ngực mình, khẽ mỉm cười nói:
- Tình nhi, ngươi chớ lo. Có Phong ca ở đây, bọn chúng gan to bằng trời cũng không dám. Nàng cứ xem như một đám khỉ đang diễn xiếc là được rồi.
Không hiểu sao, khi nghe hắn nói vậy, trái tim nàng bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, thần tình xao xuyến trước những cử chỉ ôn nhu của hắn. Một hồi lâu, nàng mới ngại ngùng tách ra khỏi lồng ngực hắn. Khẽ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt nghi ngờ có phần tinh quái, liền hỏi:
- Dựa vào ngươi sao Phong ca? Hi hi.
- Ách. Tại sao không thể chứ? Tình nhi, nói cho ngươi biết Phong ca giờ rất lợi hại nha. Không tin lại đây, ta sẽ cho ngươi chứng kiến ảo thuật mà ta mới học được.
Vãn Tình xì một tiếng, ra vẻ không tin, nhưng vẫn ghé lại bên người hắn, trộm nhìn xuống dưới.
Chỉ thấy đám du côn kia lại tiếp tục vòng xe quay trở lại, đi đầu là một chiếc xe màu đen, bên trên trở một tên đầu trọc và một tên tóc vàng, chính là đám người đã chặn trước cửa nhà nàng lúc buổi tối.
Đoàn xe lướt qua với tốc độ khá nhanh, chỉ là trong mắt Dương Tử Phong lúc này, tốc độ đó chỉ như sên bò. Chỉ thấy tay phải hắn tụ kình rồi chíu một tiếng, chỉ kình như thiên lôi hàng thế, ngắm thẳng vào vành xe phía sau phá không mà tới.
- Choanggggggg.
Chỉ thấy vành xe liền biến dạng, đứt gãy làm đôi, khiến cả người cả xe văng ra liên tục kéo lê trên mặt đường. Đám người đi sau kẻ thì phanh gấp ngã xõng xoài, kẻ thì tránh né mà lao lên vỉa hè. Cả đoàn xe cái sau tông vào cái trước. Chỉ trong chớp mắt một vụ tai nạn kinh hoàng xảy ra. Gần 20 chiếc xe gắn máy lao vào nhau, đám người kia lăn quay lông lốc, kẻ vỡ đầu, người đổ máu, thảm trạng hết sức khốc liệt. Một số kẻ bị xe đè lên người kéo rê của hàng chục mét, không rõ sống chết.
Lâm Vãn Tình nhìn đám du côn kia gặp hoạ thì có phần hả hê, hai mắt long lanh nhìn qua Dương Tử Phong, tò mò hỏi:
- Phong ca, sự thật là ngươi làm sao?
- Ở đây, ngoài ca ca ra, còn ai có bản lĩnh đó chứ? - Tử Phong có vẻ tự hào đáp.
- Tin ngươi mới là lạ, có lẽ do trùng hợp cũng nên.
- Ách.. cái này..Tình nhi nàng..haizzz.
Thấy Tử Phong ra vẻ ủy khuất, Vãn Tình chợt cười lên khanh khách, bỗng dưng dùng ánh mắt tinh quái nhìn hắn rồi nói:
- Tiểu lão công, hôm nay Tình nhi rất vui, cảm ơn ngươi. Hi hi..
Nghe Lâm Vãn Tình bất ngờ gọi mình với cái tên như vậy, khiến đầu hắn bỗng nổ lên oang oang như thiên lôi đánh trúng, rồi lâu mới kích động, lên tiếng phản bác.
- Tình nhi, nàng khoan đi đã, lão công ta có chỗ nào mà nhỏ chứ..
Nhưng thân ảnh Vãn Tình đã sớm biến mất, chỉ còn lại tiếng cười khanh khách như chuông bạc của nàng vọng lên từ phía cầu thang.
Dương Tử Phong bỗng thở dài một tiếng, ký ức cách đây hơn 1 năm trước đã ùa về trong tâm trí hắn.