Chỉ khoảng chưa tới 5 phút sau, bỗng trên đường xuất hiện một chiếc xe cảnh sát, còi rú liên hồi, khiến các phương tiện đang lưu thông đều bất giác tạt sang hai bên nhường đường.
- Két...
Xe cảnh sát bất ngờ dừng lại ở trước mặt đám du côn kia, cửa xe mở ra, ba người hai nam một nữ, thân mặc cảnh phục bước xuống. Đi đầu là một nữ nhân thân hình cao gầy, ngực nở mông cong, vòng eo nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú diễm lệ, ánh mắt sắc xảo, đôi chân thon dài có lực. Trên người nàng bộ cảnh phục có phần bó sát lại càng làm nổi bật lên dáng người hoàn mĩ của nàng.
Nàng ta chính là Lý Nguyệt Kỳ, người được mệnh danh là hoa khôi của cục cảnh sát Hà Bắc. Năm nay 28 tuổi, hiện đang đảm nhiệm chức vụ Cục phó Cục cảnh sát Hà Bắc.
Nàng vừa bước xuống xe, ánh mắt sắc lẹm nhìn qua đám du côn, sẵng giọng quát:
- Đám du côn các ngươi từ đâu tới đây? Có ý đồ gì nói mau? Bằng không thì liền theo ta về đồn thẩm vấn?
Thì ra nàng nhận lệnh cấp trên, đang theo dấu điều tra một vụ án ma túy lớn, nhưng không ngờ đối phương xảo quyệt, giữa đường bị cắt đuôi khiến nàng lòng mang bực bội thì nhận được thông tin có người báo án nên liền lao tới đây.
- A. Đây không phải là Lý cục phó sao? Ngọn gió nào lại đưa người tới đây.
Một tên đầu trọc, dáng vẻ cầm đầu đám du côn liền tiến tới ra vẻ nịnh hót nói.
- Ngươi đã biết ta, thì còn lải nhải nhiều lời, còn không mau khai ra, các ngươi tụ tập ở đây là có ý đồ gì?
- Lý cục phó, người hiểu lầm rồi. Anh em bọn ta chỉ là muốn đi ăn khuya, nhưng thấy nhà hàng đã đóng cửa nên chán nản, nhất thời chưa biết đi đâu.
- Đừng phí lời giả bộ trước mặt ta. Nếu đã vậy các ngươi còn không mau xéo đi. Nếu tiếp tục để có người tố giác các ngươi ức hiếp người dân. Thì các ngươi biết hậu quả rồi đấy.
Đám du côn nghe vậy liền ra hiệu cho nhau rồi liền tản đi. Danh tiếng Bạo long nữ của cô nàng Lý cục phó này không phải để nói chơi nha. Dạng tôm tép như bọn chúng tuyệt không dám đắc tội.
Thấy đám du côn kia bị uy danh của mình doạ chạy, tâm trạng nàng cũng khá hơn không ít, nàng quay sang nói với hai nam cộng sự.
- Chúng ta về thôi. Cần tăng cường điều tra tìm lại tung tích của đám ngoại quốc kia càng nhanh càng tốt.
- Rõ. Thưa sếp.
Đúng lúc ba người còn chuẩn bị rời đi thì từ bên kia đường, hai thanh niên một nam một nữ liền đi tới.
- Vị cảnh sát này, xin dừng bước.
- Ngươi là ai?
Nàng thầm đưa mắt đánh giá đôi nam nữ này, nam thì anh tuấn trầm ổn, nữ thì xinh đẹp năng động. Nhưng mà hình như là nàng chưa từng gặp qua họ.
- Vị cảnh sát này, ta là Dương Tử Phong, cũng chính là người vừa báo án.
- Ta là Lý Nguyệt Kỳ - Cục phó Cục cảnh sát phụ trách hình sự và tội phạm xã hội. Ngươi có điều gì muốn nói sao.
- Ta thực sự có chuyện muốn báo với Lý cục phó, chỉ là có thể mời ngươi vào trong nhà ngồi một lát.
Nói tới đây, hắn liền nhìn qua hai vị nam cảnh sát đang đứng phía sau nàng. Nàng như hiểu ý liền nói:
- Hai người ở ngoài đi tuần tra một lượt, chút nữa hãy quay lại đón ta.
- Yes. Sir.
Khi chiếc xe tuần tra rời khỏi, Tử Phong liền gọi Thảo nhi mở cửa, mời Lý Nguyệt Kỳ vào. Hắn nói có chuyện riêng cần nói với Lý Nguyệt Kỳ, Lâm Vãn Tình liền bĩu môi, lườm hắn một cái rồi bỏ lên lầu.
- Tiểu đệ đệ. Tiểu muội ngươi thật là xinh đẹp lại đáng yêu nha.
Nghe nàng ta ca ngợi Lâm Vãn Tình, hắn cũng có phần vui mừng, cười lên ha hả.
- Lý cục phó quá khen, Tình nhi này tính tình ương bướng, được nuông chiều từ nhỏ. Nên có phần vô pháp vô thiên rồi. Ha ha.
- Vậy rút cuộc ngươi có chuyện gì cần nói với ta?
Nàng cũng không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề. Cũng thầm đánh giá nam nhân trước mặt mình, người này tuổi tác tuy còn nhỏ, nhưng thần thái trầm ổn, nói năng khúc triết, không giống một tên tiểu tử mới lớn chút nào, lại có vài phần giống mấy lão hồ ly xảo quyệt. Thỉnh thoảng lại bắt gặp ánh mắt của hắn liếc qua liếc lại trên bộ ngực sữa của nàng, nàng tuy trong lòng có chút khó chịu, nhưng cũng kiêu hãnh vì sự cuốn hút của mình.
Dương Tử Phong liền đem chuyện ở quán ăn kể lại một lượt cho nàng, rồi lấy ra đoạn video từ trong camera an ninh của quán.
Sau khi xem hết đoạn video, Lý Nguyệt Kỳ liền thất thần lâm vào trầm tư, như đang suy nghĩ về vấn đề gì đó hết sức nghiêm trọng. Bởi vì qua chiếc camera này, nàng đã tìm kiếm được một thông tin hết sức quan trọng trong vụ án của nàng.
- Phong đệ, ta có thể mượn cuốn video này mang về Cục cảnh sát không?
- Ách. Điều này đương nhiên có thể. Nếu Lý cục phó cần, cứ tùy tiện tới lấy.
- Vậy cảm ơn ngươi, cuốn video này hết sức quan trọng với ta, chuyện của Lâm thúc ngươi, ta nhất định sẽ tra rõ. Khi nào rảnh, tỷ sẽ mời ngươi ăn cơm.
- Ây. Được được. Ta gần đây lúc nào cũng rảnh a.
Nhìn tên tiểu tử này lại không biết khách sáo chút nào, nàng cũng không biết nên khóc nay nên cười. Chỉ có điều nàng đang hưng phấn nên để vô tình phá vỡ đi vẻ bề ngoài của một Bạo long nữ, mà thay vào đó vài phần thục nữ của mỹ nhân, nàng khẽ mỉm cười rồi nháy mắt với hắn một cái rồi quay người bỏ đi.
Sau khi hình dáng mỹ nữ cảnh sát đã khuất xa, hắn thầm ngơ ngác:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, ngươi đây là đang câu dẫn người khác phạm tội a. Bất quá ta thích. Hắc hắc.
Thực ra Dương Tử Phong cũng không hề biết, với nàng cuốn video này thực sự quý giá vô cùng, đây chính là đầu mối quan trọng giúp nàng có khả năng cao sẽ sớm phá xong đại án ma túy này.
Bởi người mà nàng mới để lạc mất tung tích khi nãy, chính là tên hoa hoa công tử Trịnh Thiếu Bằng đến từ thủ đô kia. Kẻ này vô cùng xảo quyệt, che dấu rất kỹ, khiến hắn đã đến Hà Bắc mấy ngày, mà nàng lại liên tục bị hắn cắt đuôi, nên vô cùng tức tối.
Nay lại thấy hắn xuất hiện trong đoạn video cùng với một đám giang hồ bản địa, đám du côn này này đã điều tra qua, kẻ cầm đầu đến quấy phá quán ăn nhà Tử Phong chính là Hắc Hùng, nhân vật số 2 trong Mãnh Hổ bang.
Người sống ở Hà Bắc, có ai nghe đến tên Mãnh Hổ bang mà không sợ hãi. Đây là một đám giang hồ cùng hung cực ác, đâm thuê chém mướn, bảo kê xòng bài, quán hát, vũ trường, cho vay nặng lãi, đòi nợ thuê...không việc gì là bọn chúng không làm. Nghe nói bang chủ của bọn chúng là Lôi Hổ, kẻ tự xưng là lão đại xã hội đen của Hà Bắc. Uớc tính số đàn em dưới trướng của hắn cũng lên tới hàng ngàn người. Xem ra vụ đại án ma túy này rất có khả năng liên quan trực tiếp đến Mãnh hổ bang, hay nói cách khách chính là đám người Trịnh Thiếu Bằng cùng Lôi Hổ đã ngấm ngầm mua bán ma túy về Hà Bắc cho Mãnh Hổ bang phân phối.
Lại nói về Dương Tử Phong, sau khi vị mỹ nữ cảnh sát kia rời đi, hắn cũng liền đóng cửa quán đi lên lầu, trở về phòng mình. Hắn thầm nghĩ, nếu những gì Trịnh Tố Thu nói là sự thật, vậy lão giả hắc y bên cạnh Tô thiếu kia ắt hẳn là một gã võ lâm cao thủ trong giới Cổ võ, nếu hiện tại hắn liều mạng tìm tới bọn chúng, thật sự là quá nguy hiểm, còn chưa tính đến đám du côn chém người không ghê tay dưới trướng của tên Hắc Hùng kia.
Xem ra hắn cần phải tìm cách đề thăng thực lực thật nhanh, vậy mới có vài phần nắm chắc. Nghĩ tới đây, hắn liền đi thẳng lên tầng thượng tiếp tục tu luyện 72 thức Kim cang bá thể cùng Dẫn Khí đạo. Hắn lấy một chiếc cột sắt đen ngòm làm mục tiêu, thân thể dẫn khí bao bọc lấy tứ chi rồi liên tục quyền đấm cước đá tấn công chiếc cột sắt. Một hồi lâu, tiếng oang oang vang vọng cả một khu phố. Quyền cước hắn tung ra liên miên bất tuyệt, cho tới khi bản thân mệt mỏi ủ rũ không còn chút hơi sức mới chịu ngừng ngại. Chỉ đáng thương cho cây cột sắt, dưới cuồng phong loạn vũ của hắn, đã sớm méo mó biến dạng đi rất nhiều.
Hắn nhìn chăm chăm vào chiếc cột sắt đen rỉ, thầm khẽ lắc đầu.
- Bản lĩnh này của ta, nếu để đối đầu đám du côn đầu đường xó chợ thì dư sức, nhưng nếu gặp phải cao thủ thật sự sẽ rất khó ứng phó.
Bởi hắn đã từng chứng kiến lão sư phụ của hắn chỉ cần xuất ra một tay, kình khí đã bạo phát phóng ra cả trăm mét, dễ dàng chặt đứt một cành cây lớn như cắt đậu hũ. Vậy thì làm sao hắn có cơ hội tiếp cận được chứ.
- Không được, ta nhất định cần phải nghĩ ra một biện pháp viễn công, vậy khi gặp phải cao thủ mới tránh khỏi thua thiệt a.
Nếu lão sư của hắn ở đây, nghe hắn lảm nhảm như vậy, ắt sẽ một tay chụp chết hắn. Lão nhân gia đây là ai chứ, một nhân vật thần long thấy đầu không thấy đuôi. Một thân võ học thượng thừa đã được xếp vào hàng ngủ tối cường, uy chấn bát phương, phong vân một cõi mà lại bị tên tiểu đồ nhi kia đem ra xem sánh với mấy tên cao thủ mới vào nghề, thử hỏi sao không nổi điên lên được chứ.
Nghĩ tới đây, hắn liền nhắm mắt lại, trậm rãi bước vào trạng thái minh ngộ, bỗng dưng hình ảnh của lão nhân gia hiện ra trước mắt hắn, từng động tác của lão liền trở nên chậm đến lạ thường, từ cách lão vận kình, xúc tích đến nhất chỉ phóng ra.
- A. Thì ra lão già kia ngưng tụ kình lực vào đầu ngón tay rồi phóng ra ngoài.
Hắn chợt mở mắt, loé lên hàn mang, tinh thần tập trung cao độ, mang năng lượng trong cơ thể, truyền qua các đường cơ, gân rồi tụ tập tại đầu quyền, khiến cả đầu quyền của hắn như được bao phủ bởi một luồng hàn quang mơ hồ, khiến mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Bước tiếp theo, hắn cần xúc tích kình lực tụ vào một đầu ngón tay duy nhất. Việc xúc tích kình lực này nghe thì tưởng dễ nhưng lại khó tựa lên trời. Hắn điên cuồng cưỡng ép, đến khi mồ hôi trên người túa ra như mưa, cuối cùng nơi đầu ngón tay của hắn đã phát sinh dị biến, lúc này ngón tay thon dài của hắn đã được bao phủ bởi một luồng hàn quang sáng rực, rõ nét hơn không biết bao nhiêu lần so với trước đây, điều này đã khiến đầu ngón tay dần trở nên nóng rực, nhiệt độ đang không ngừng tăng lên, xem ra sư phụ nói đúng. Nếu nhục thân không trở nên cường đại, sẽ có ngày hắn bị bạo thể mà chết a.
Tụ kình đến đỉnh điểm, hắn liền muốn kiểm nghiệm uy lực của một chỉ này, nhưng hắn chợt nhớ ra, hắn chưa có mục tiêu, vậy phải phóng đi đâu bây giờ? Cây cột sắt kia thực quá gần, hắn muốn kiểm tra chính xác uy lực lẫn khả năng phóng xuất của một chỉ này.