Chương 25: Lâm Vãn Tình trở về

Dương Tử Phong liền nhẹ nhàng ôm lấy nàng, tận tình kìm nén cảm xúc trong lòng, động viên:

- Tình nhi, ngươi yên tâm, Lâm thúc là người tốt, tất sẽ được trời cao phù hộ.

Một mùi hương thơm nhẹ nhàng của thiếu nữ đưa vào mũi khiến hắn lâng lâng, nhẹ nhàng áp mũi xuống mái tóc đen huyền của nàng, hít nhẹ một hơi khoan khoái khiến tiểu đệ đệ của hắn mới được ăn no lại bỗng dưng ngóc đầu dậy.

Lâm Vãn Tình đang buồn tủi trong lòng hắn, chợt nhận ra điều gì đó không đúng liền vội tách hắn ra, ngượng ngùng nói:

- Phong ca. Ngươi thật xấu.

- Đâu có. Tình nhi. Ngươi hiểu lầm ta nha.

- Vậy...vậy chỗ đó của ngươi..

Dương Tử Phong nhìn theo ánh mắt ngượng ngùng của Vãn Tình, chợt xấu hổ gượng cười hắc hắc.

- Ách. Đó là sinh lý bình thường của nam nhân thôi, chứ ta tuyệt không có ý xấu, ngươi chớ nên hiểu lầm.

Lâm Vãn Tình liền bĩu môi, ra vẻ có quỷ mới tin ngươi, rồi vội vã xoay người đi.

- Tình nhi, ngươi đi đâu đó?

- Ta đi mách mẫu thân.

- Ách. Tất cả chỉ là hiểu lầm. Tình nhi nghe ta nói..

- Ta không nghe, không nghe.

- Ý ta là lối đi bên này.

- Đồ sắc lang, sao ngươi không nói sớm.

Vãn Tình xấu hổ dậm chân, chạy lên trước mặc hắn lẽo đẽo theo sau.

Khi hai người Tử Phong bước vào thang máy, cũng là lúc một chiếc Cadillac từ từ tiến vào cửa bệnh viện. Một nam tử cao gầy bước xuống, khuôn mặt tuấn lãng, phong thái lịch sự, thân mặc vest trắng tựa như hoàng tử bạch mã bước ra từ truyện cổ tích. Tay hắn cầm một bó hoa hồng đỏ thắm, khẽ miệng mỉm cười, liếc qua chiếc đồng hồ hàng hiệu trên tay, kiên nhẫn chờ đợi.

- Ting..

Cánh cửa thang máy mở ra, một nữ nhân xinh đẹp, kiều diễm bước ra, nhìn thấy nam nhân kia đã đứng chờ sẵn, liền thở dài một tiếng, bước tới phía hắn.

- Tố Thu, chúc mừng ngươi hoàn thành chuyến công tác đợt này. Ta đến để đón ngươi trở về.

Nữ nhân xinh đẹp này chính là Trịnh Tố Thu, nàng đã cởi ra chiếc áo blu, chỉ còn trên người chiếc váy đen ôm sát, tôn lên vóc dáng ma quỷ của nàng, chỉ là trên bàn tay nàng, tại ngón áp út đã xuất hiện thêm một chiếc nhẫn kim cương sáng loá. Nàng liền tỏ ra buồn bực, sẵng giọng nói:

- Thiên Vũ, ta đã nói tự mình trở về. Ngươi rảnh rỗi vậy sao?

- Ta đến đón vị hôn phu của mình, có gì không được chứ. Ha ha.

Triệu Thiên Vũ vẫn mỉm cười dạng rỡ, chẳng để ý tới thái độ của nàng, liền đưa tới bó hoa hồng đang toả ra hương thơm ngào ngạt.

Trịnh Tố Thu khẽ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn lên tầng lầu của bệnh viện, nơi dành cho các bệnh nhân điều dưỡng, ánh mắt tỏ ra phiền muộn, khẽ thở dài một tiếng, miễn cưỡng đón lấy bó hoa, trui tọt vào trong xe.

- Nàng có cần trở về thu dọn đồ đạc không?

- Khỏi cần, chúng ta về thẳng thủ đô đi.

- Được.

Triệu Thiên Vũ cũng không hỏi gì thêm, liền rồ ga, chiếc xe lặng lẽ rời khỏi bệnh viện. Chỉ là lúc này ánh mắt hắn đã không còn tươi cười như trước, mà đã sớm loé lên một tia hàn quang.

Hai người Dương Tử Phong trở về đến phòng bệnh, chỉ thấy Diễm Vân đang lấy khăn ướt, lau mặt cho Lâm Văn, Lâm Vãn Tình không kiềm chế được cảm xúc, lao vào lồng ngực nàng oà lên khóc:

- Mẫu thân, phụ thân người làm sao lại trở nên như vậy rồi. Hu hu.

Thấy nữ nhi bật khóc, Diễm Vân cũng không kìm được, nước mắt lưng tròng:

- Tình nhi. Ngươi trở về thật tốt. Phụ thân người bệnh rất nặng, bác sĩ bảo sẽ cần điều trị rất lâu.

Con gái mới trở về, tâm trí còn đang kích động, nàng cũng không dám nói hết chân tướng sự việc cho nàng nghe. Liền ngẹn ngào tìm cách an ủi. Tử Phong ở bên cạnh, nhìn hai mẹ con họ khóc thút thít, tâm tình cũng rất khó chịu. Hắn liền lặng lẽ ra ngoài.

Đúng lúc hắn vừa bước ra tới hành lang, liền bắt gặp một vị nữ bác sĩ, tuổi tầm 40, khuôn mặt phúc hậu, nhìn hắn khẽ nói:

- Chàng trai trẻ, ngươi là người nhà của Lâm Văn.

- Đúng, là ta, vị bác sĩ này, người là.?

- Ta là Lưu Phương, từ nay ta sẽ tiếp nhận điều trị cho Lâm Văn. Nếu có vấn đề gì, ngươi cứ trực tiếp đến tìm ta.

- Tiếp nhận điều trị? Vậy xin hỏi bác sĩ Trịnh, nàng ta đâu?

- À. Hôm nay nàng ta đã kết thúc đợt công tác, khi nãy đã bàn giao lại công việc, trở về thủ đô rồi.

- Nàng đi rồi.

Nghe tới đây, trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác vô cùng khó chịu, trống vắng và lạc lõng.

- Nàng cứ như vậy bỏ ta mà đi sao. Hừ...

Hắn không nói thêm lời nào nữa, lẳng lặng đi xuống hàng lang, ngồi bệt xuống một cái ghế đá, hai mắt đã đỏ ngầu.

Lúc này, trong đầu hắn lại vang lên câu nói của nàng:

- Phong đệ, khi nào ngươi tới thủ đô, ta sẽ giành cho ngươi một sự kinh hỷ.

Hắn khẽ thở dài một tiếng thì đúng lúc này điện thoại rung lên:

- Cô cô calling...

- Cô cô. Là ta..

- Phong nhi. Ngươi lại chạy đi đâu vậy?

- À. Ta ra ngoài mua chai nước. Sẽ trở về ngay.

- Ừm. Nhớ về nhanh đó.

Điện thoại kết thúc, hắn bèn đứng dậy, bước trở về phòng bệnh. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, nếu ta và nàng ấy có duyên, sợ gì sẽ không gặp lại chứ. Huống hồ lo xong chuyện ở đây, ta cũng thực sự cần đi thủ đô một chuyến a.

Hắn trở lại phòng, chỉ thấy Diễm Vân và Vãn Tình đang chia nhau ngồi hai bên, lặng lẽ xoa bóp tứ chi cho Lâm Văn. Thấy hắn bước vào, Diễm Vân chợt a lên một tiếng, chợt nhớ tới lời hứa kia với hắn, có chút ngượng ngùng, quay mặt đi. Chỉ là hắn thần tình vẫn bình thản, nhẹ cười nói:

- Cô cô. Ta về rồi đây.

- Phong ca. Ngươi đi đâu đó? Nghe mẫu thân nói vừa rồi ngươi cũng mới bị bệnh rất nặng.

- À. Chuyện đó, đúng vậy, cũng may là có cô cô chăm sóc chu đáo, nếu không chỉ sợ...chỉ sợ.

- Phong nhi. Ngươi không được nói bậy.

Hắn còn chưa kịp ba hoa hết lời thì đã bị Diễm Vân chặn họng. Rồi lườm hắn một cái quay mặt đi hướng khác. Hắn nhắc tới chuyện bị sét đánh phải nhập viện, lại khiến nàng nhớ tới những ngày hoan ái điên cuồng với hắn, khiến mặt nàng bỗng ửng hồng lên, hạ thể có chút khó chịu, lại rỉ nước mất rồi.

- Mẫu thân, người làm sao vậy? Sắc mặt có phần không tốt nha?

- Tình nhi, ngươi yên tâm, mẫu thân không sao, có lẽ mấy ngày nay ta mệt mỏi quá độ nên mới như vậy.

Nhìn sang thấy hắn đang đứng ngây ra đó, nhìn mình nhăn nhở cười, khiến nàng càng xấu hổ, hừ lạnh một tiếng. Tử Phong thấy vậy cũng đành giả vờ lảnh tránh nhìn đi nơi khác.

- Tình nhi. Ngươi mới từ xa trở về, đường xá vất vả. Nên trở về nghỉ ngơi trước đi. Ở đây có ta là được rồi.

- Không, mẫu thân, con muốn ở lại với phụ thân.

- Tình nhi ngoan, ngày mai khi nghỉ ngơi xong, ngươi vào thay thế mẫu thân một ngày, được không?

Nghe Diễm Vân nói vậy, Vãn Tình cũng chỉ biết khẽ vâng lời. Phụng phĩu đứng dậy ra về.

- Phong nhi. Ngươi mau đưa Vãn Tình trở về. Mấy ngày nay nhớ cẩn thận. Có chuyện gì phải lập tức báo cho ta.

- Cô cô, người cứ yên tâm. Vậy ta và Tình nhi trở về trước.

Xong, hai người đành lặng lẽ rời đi. Ra tới cổng viện bắt đại một chiếc taxi rồi trở về nhà.

Khi hai người về tới nơi cũng đã là 8h tối. Do nhà họ ở ven thành phố nên từ nhà vào nội thành cũng khá xa. Hai người vừa mở cửa taxi bước xuống thì bắt gặp một hình ảnh kỳ lạ. Cửa quán ăn nhà họ đã đóng kín, bên ngoài một đám thanh niên xăm trổ đầy người, thần sắc dữ tợn đang hút thuốc phì phèo, chêu trọc đám thiếu nữ đi qua đường.

Lâm Vãn Tình thấy một đám du côn đứng chặn trước cửa nhà mình, thì thập phần lo sợ, hai tay giữ chặt cánh tay Tử Phong, lo lắng hỏi:

- Phong ca. Bọn người kia là ai. Sao lại chặn trước cửa nhà chúng ta.

- Suỵt..

Tử Phong ra dấu cho nàng im lặng, rồi nắm chặt lấy tay nàng, rút ra chiếc điện thoại di động, hắn gọi cảnh sát.

- Alo. Công an Quận Hà Nam xin nghe.

- Vâng, báo cáo đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo án, hiện tại trước cửa nhà tôi tại địa chỉ số 50, Phố Hàm Dương có một đám côn đồ đang tụ tập, có ý định gây rối, uy hiếp tính mạng mọi người. Phiền các đồng chí xử lý giúp.

- Anh làm phiền đọc lại địa chỉ?

- Là số 50, Phố Hàm Dương.

- Được, anh yên tâm. Chúng tôi sẽ đến ngay.

Hắn cúp điện thoại rồi ôm lấy vờ vai Vãn Tình đang khẽ run lên bần bật, lặng lẽ đứng bên kia đường, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn đám người đang huênh hoang đứng trước cửa nhà hắn.

- Xem ra là các ngươi muốn chọn cái chết.