Hắn liền cười nhẹ rồi kéo nàng xuống khỏi giường bệnh, đặt nàng cúi xuống, hai tay chống lên giường, hai mắt nhìn về phía Lâm Văn, khom lưng, trổng mông về phía hắn.
Diễm Vân như hiểu được ý định của hắn, liền bật khóc nức nở, rên rỉ van xin:
- Phong nhi. Xin ngươi..đừng làm như vậy. Hu hu.
- Hôm nay ta muốn nàng hiểu rõ, ai mới chân chính là nam nhân của ngươi. Ta muốn nàng lựa chọn, là Lâm thúc hay là ta?
- Không. Phong nhi. Đừng ép ta..xin đừng ép ta mà..hu hu.
Mặc kệ Diễm Vân khóc lên nức nở, nhưng hắn kiên quyết không nhượng bộ, hắn muốn rèn sắt khi còn nóng, triệt để xoá bỏ đi rào cản tâm lý của nàng. Con cc hắn lúc này liên tục tách ra hai mép môi đỏ ửng, cọ sát liên tục nhưng lại không có ý tiến vào. Hắn muốn chờ đợi câu trả lời.
Hắn biết, hắn đang ép Diễm Vân, nhưng cũng là đang đánh cuộc với chính mình, nếu giả sử nàng quyết định chọn Lâm Văn, thì hắn ....nghĩ tới đây, trái tim hắn đập thình thịch, hô hấp như dừng lại.
Diễm Vân vẫn nước mắt nhạt nhoà, lặng lẽ nhìn qua Lâm Văn, rồi ánh mắt hiện lên một tia kiên quyết.
- Văn ca. Xin lỗi ngươi..hu hu. Ta thực sự yêu hắn, thực sự yêu Phong nhi, xin ngươi hãy tha thứ cho ta. Hu hu. Ta không thể sống thiếu hắn được nữa.
Nghe tới đây, trái tim Tử Phong như vỡ oà trong sung sướng, cuối cùng hắn đã làm được, chinh phục cả linh hồn lẫn thể xác của Dương Diễm Vân, xoá bỏ đi rào cản cuối cùng của nàng.
Hắn ôm lấy thân thể trần trụi của nàng từ phía sau. Nhẹ nhàng tìm tới miệng nàng, đặt lên đó một nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt.
- Diễm Vân, ta yêu ngươi. Cả đời này ta sẽ chăm sóc cho ngươi.
Một hồi sau, Diễm Vân mới tách ra khỏi miệng hắn, hơi thở hổn hển, ánh mắt như si mê, thì thào nói:
- Ngươi hài lòng chưa? Vậy thì mau tới đi, mau chiếm đoạt lấy thân thể ta, nó đã mãi mãi là của ngươi rồi. Phong nhi. Ta muốn...
Không để nàng phải đợi lâu, con cc hắn đã chờ sẵn, liền tách ra hai mép l-n đỏ hỏn, mạnh mẽ tiến vào.
- Ưm..Phong nhi..không cần thương tiếc ta..hãy mạnh mẽ..chiếm lấy...ưmm...ta..yaaa
Nàng còn chưa nói hết câu thì hạ thân hắn đã chuyển động, liên tục tăng tốc, con cc như một con thú hoang điên cuồng dập xuống cái l-n đang âm ỉ, thèm khát của nàng.
- Ya.a.a. Đúng rồi...Phong...tới...trà đạp...cô.cô..ưm...ư ư ư
Hạ thân điên cuồng dập mạnh, hai tay như kìm thép nắn bóp hai bầu vú loã lồ trắng nõn của nàng đến biến dạng, hàm răng liên tục tìm tới vành tai, cổ ngọc mà cắn mút.
Diễm Vân như giải toả được khúc mắc cuối cùng, tận tình bồi tiếp hắn, rên la không nghỉ. Tiếng da thịt mạnh mẽ va chạm bành bạch vang lên khắp căn phòng.
- Lâm Văn...x..in...lỗi...ta..y.êu..Phong..nh..i.
- Ưmmm..yaa.a..ta không..thể ...sống thiếu...hắn...ưmmmm.
- Văn ca...ta...s...ướng.....chết...m...ất.
Từng tiếng rên rỉ thảm thiết của Diễm Vân tựa như một liều thuốc kích dục cực mạnh, khiến Tử Phong không ngừng điên cuồng ra sức. Con cc to lớn liên tục đâm nút cán vào âm đạo của nàng một cách đầy bạo lực, không thương tiếc.
- Phong..xin...ng..uơi..ta...chịu...kh..ông nổi..nữa.
- V..ăn...ca, ..cứu...em...ưm..yazzzzz.
- Phong....ta....t...ới.....ự.ự.ự.
Diễm Vân không ngừng hét lên một tiếng rồi cả người cong lại, toàn thân co giựt, hai mắt nhắm tịt mơ hồ, miệng liên tục hớp hớp, hai bờ mông tròn run lên bần bật, bên trong khe l-n ẩm ướt không ngừng xuất khí, co bóp từng cơn, siết chặt lấy con cc hắn.
Chứng kiến nữ nhân của mình đã hoàn toàn lên tới cực đỉnh, hắn cũng đã thập phần thoả mãn, gừ lên một tiếng hạ thân run lên, con cc điên cuồng phóng xuất từng đợt tinh khí đặc sệt, nóng hổi tràn ngập âm đạo của nàng.
Xong một hồi, đợi cơn đỉnh cao khoái lạc qua đi, hắn liền cúi xuống, hôn nhẹ lên vai Diễm Vân lúc này còn đang đắm chìm trong cảm giác hoan lạc. Hắn giữ nguyên con cc trong l-n nàng rồi bế thốc nàng lên, tiến vào phòng tắm, để nước lạnh rửa đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên thân thể hai người.
Nhưng thương thay cho Diễm Vân, nàng ta vừa mới hoàn hồn thì cũng là lúc dục vọng của hắn lại nổi lên. Thân thể yếu ớt của nàng chỉ còn biết căng ra chịu đựng sự dày vò mạnh mẽ của hắn. Mặc cho nàng không ngừng khóc lóc van xin, đến khi âm đạo của nàng đã trở nên khô rát, hắn mới chịu buông tha, cuối cùng kết thúc cuộc làm tình điên loạn với một đống tinh dịch tràn ngập trong khoang miệng, trà ra khoé môi nàng rỉ xuống.
Diễm Vân liên tục nuốt ừng ực, hai tay vén lấy những giọt tinh trùng còn chảy qua khoé miệng, đút lại vào miệng, đồng thời tiến tới nắm lấy con cc dài thượt của hắn, đưa lại vào miệng ôn nhu mút sạch.
Một hồi lâu, nàng mới khẽ ngẩng đầu lên nhìn hắn, yếu ớt nói:
- Phong. Ngươi thoả mãn chưa? không lẽ ngươi thực sự muốn dày vò cô cô ngươi đến chết mới hả dạ?
Nghe nàng nói đầy hờn tủi, Tử Phong liền bế nàng lên, để nàng vòng tay qua cổ, hai chân ngọc ngà quấn ngang thân như treo trên người hắn, đặt lên môi nàng một nụ hôn ngọt ngào, rồi nhẹ nhàng nói:
- Diễm Vân, cám ơn nàng, ta chính là nam nhân hạnh phúc nhất trên đời này.
- Hãy luôn ở bên ta, nếu một ngày thiếu ngươi, có lẽ ta sẽ phát điên lên mất.
Trước những lời tâm tình ngọt ngào của hắn, Diễm Vân như say như mê, mỉm cười đầy hạnh phúc, ôn nhu nhìn hắn lúc này quả thực lại có phần giống như đứa trẻ, chờ đợi tình yêu thương của nàng.
- Phong nhi. Ta yêu ngươi đến chết mất.
Hai người ôm nhau âu yếm một hồi mới chịu tách ra, trở lại phòng bệnh mặc lại quần áo. Hắn tình nguyện xung phong mặc quần áo cho nàng, rồi nhân cơ hội mó máy khắp người, khiến nàng run lên cười khúc khích. Khi hai người còn đang mải vui đùa thì phía trên bàn nhỏ, điện thoại nàng vang lên. Nàng vội cầm lấy, nhìn dòng chữ nhỏ nhắn hiện lên trên màn hình, kinh hỷ nói:
- Phong nhi. Tình nhi, nó trở về.. Ta xuống dưới lầu đón nó.
Nàng đang muốn mở cửa ra ngoài thì chợt thấy Tử Phong kéo nàng lại, rồi nói:
- Cô cô, không được, bãi chiến trường này...hay để ta xuống đón nàng vẫn hơn.
Diễm Vân chợt nhớ ra, khẽ liếc hắn một cái, xấu hổ nói.
- Tại ngươi...tất cả đều tại tên lưu manh háo sắc nhà ngươi.
Nói xong, liền véo mạnh vào eo hắn mấy cái, rồi mở cửa đuổi hắn ra ngoài, còn nàng thì ở lại thu dọn bãi chiến trường.
Dương Tử Phong cười lên khoái trí, liền bước nhanh xuống đại sảnh của bệnh viện, chỉ thấy một nữ sinh cao gầy, ngực nở mông cong, trên người mặc một chiếc áo phông, quần bò sát chặt, chân đi dày thể thao, lưng mang đeo ba lô nhỏ nhắn, trông cực kì xinh đẹp và năng động.
- Vãn Tình, ta ở đây.
- Phong ca...
Thiếu nữ kia liền quay ngoảnh đầu lại, một mái tóc đen mượt được tết lại gọn gàng, khuôn mặt trái xoan, mắt to mày liễu, sáng tựa tinh linh, chiếc mũi nhỏ nhắn tinh xảo, đôi môi anh đào khẽ mở, nhìn hắn với một nụ cười toát lên vẻ vui mừng khôn siết.
Thấy bóng dáng của nam nhân quen thuộc kia, nàng liền sà vào lòng hắn, đôi mắt tinh linh đã nhuốm lệ, ngẹn ngào hỏi:
- Phong ca. Cha..cha sao rồi?