Chương 23: Trộm tình

Sau khi rời khỏi phòng khám của Trịnh Tố Thu hai người đi thẳng về phòng bệnh của Lâm Văn, Dương Diễm Vân tựa như người mất hồn ngồi bệt xuống ghế, nhìn về phía Lâm Văn đang hôn mê trên giưởng bệnh.

Dương Tử Phong đứng bên cạnh, kéo nhẹ để đầu nàng tựa vào người hắn, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng mà an ủi.

- Cô cô, ngươi yên tâm, ta tin tưởng người tốt như Lâm thúc, chắc chắn sẽ được thiện báo.

Nghe tới đây, nàng liền bật khóc thành tiếng, xoay người lại ôm lấy hắn, nghẹn ngào nói:

- Phong nhi. Tất cả là tại ta, đều tại ta đã hại hắn. Hu hu.

- Cô cô. Đừng tự trách mình, tất cả đều tại bọn chúng, một lũ đáng chết.

Nhìn thần sắc hắn bỗng dưng trở nên lạnh lùng, hai mắt hàn quang loé sáng, nàng vội vàng nói:

- Phong nhi, ngươi phải nghe cô cô, cấm được làm bậy, nếu ngươi có mệnh hệ gì, ta thực sự sẽ không sống nổi.

Nghe tới đây, hắn cũng nhất thời xúc động, khẽ lau đi những nước mắt long lanh của nàng, ôn nhu nói:

- Cô cô, ngươi yên tâm, Phong nhi đã hứa sẽ chăm sóc người cả đời. Ta hứa được, sẽ làm được.

Nói tới đây, hắn còn đang định cúi xuống đặt lên trán nàng một nụ hôn ấm áp, thì đột nhiên nàng ta khẽ đẩy ra, lườm hắn nói:

- Ngươi...ngươi muốn làm gì? Lâm Văn hắn còn ở đây.

Lời nói của nàng như muốn cảnh tỉnh hắn, nhưng cũng vô tình gợi lại cho hắn tình cảnh cũng tại bệnh viện này, hắn đã điên cuồng phiên vân phúc vũ với nàng ngay cả khi Lâm Văn gọi điện tới. Cái cảm giác trộm tình đó khiến hắn thực sự cảm thấy phấn khích và mới lạ.

Nhìn ánh mắt hắn nhìn nàng đầy bí ẩn, nàng liền bất giác lui lại, thấy phía dưới hạ thể của hắn, một túp lều đã được dựng lên từ lúc nào. Trong đầu nàng bỗng nảy lên một suy nghĩ, rồi nhìn hắn đầy nghi ngờ.

- Phong nhi, ngươi mau khai thật đi, khi nãy ngươi và ả hồ ly kia đã làm gì trong đó?

Dương Tử Phong nghe nàng hỏi vậy, thì có chút giật mình, đang không sao nàng ta lại nhớ lại chuyện đó rồi.

- Cô cô, ngươi không phải đã thấy rồi sao, ta với bác sĩ Trịnh đó chỉ là đơn thuần trao đổi về bệnh tình của Lâm thúc. Hoàn toàn không như người nghĩ.

- Thật sao? - nàng dùng ánh mắt đầy nghi ngờ hỏi lại hắn.

Ả hồ ly Trịnh Tố Thu này có ý với hắn, không ít lần tìm cách tiếp cận rồi khiêu khích hắn, nàng đã thấy qua. Nay có cơ hội như vậy, lẽ nào nàng ta lại chịu buông tha. Nghĩ tới đây, nàng liền quả quyết.

- Không được, ta nhất định phải kiếm chứng sự trong sạch của ngươi. Hừ hừ.

- Ách. Cái này cũng kiểm tra được sao, vị cô cô này của ta không lẽ lại nổi máu ghen rồi. - Hắn thầm cười khổ trong lòng.

Còn chưa kịp nói hết câu, hắn liền thấy khoá quần của mình đã bị kéo xuống, Dương Diễm Vân liền thò tay vào trong, tóm lấy con cc đang cương cứng của hắn hung hăng mà lôi ra, con cc hắn như thoát khỏi trốn lao ngục, hưng phấn bành trướng càng nhanh hơn.

Dương Diễm Vân chỉ lướm hắn một chút, không nói một lời, môi thơm khẽ mở, ra sức nuốt lấy con cc đang bóng nhãy, rỉ nước của hắn.

- Ưghm.

Hắn khẽ rên lên một tiếng đầy sảng khoái khi cảm nhận thấy con cc mình đang được khuôn miệng ẩm ướt, chiếc lưỡi đinh hương mềm mại của Diễm Vân tận tình chăm sóc.

Một hồi lâu Diễm Vân mới chịu nhả ra con cc ướt nhẹp đầy nước miếng của hắn, chẹp chẹp miệng rồi mỉm cười nói:

- Đúng là không có mùi vị của nữ nhân khác. Ta tạm thời tin tưởng ngươi trong sạch. Hi hi.

- Ách. Cái đó mà cũng có thể kiểm tra được sao? Không ngờ cô cô của ta lại vì ta mà ăn dấm chua. Hắc hắc. - Hắn mỉm cười, trong bụng thầm nghĩ.

Tuy Diễm Vân có ý muốn dừng lại, nhưng mà hắn còn chưa có thoả mãn, thì làm sao có thể buông tha cho nàng dễ dàng như thế.

Trong lúc nàng còn đang bần thần, thì bàn tay hắn liền động, đặt tới sau gáy, áp mặt nàng lại hạ thể của hắn, con cc đang cương cứng kia lại lần nữa, tách ra đôi môi thơm mềm mại, đút sâu vào trong miệng nàng rồi liên tục nhấp.

- Ưm..Phong...kh..ông.. được...Lâm..V..ăn ở ...đây..ưm..

Lời nói đứt quãng của Diễm Vân khi lọt vào tai hắn, khiến hắn như tỉnh mộng, liếc qua Lâm Văn đang nằm bất động trên giường bệnh, trong đầu lại nảy lên những ý nghĩ quỷ quái.

- Lâm thúc, xin lỗi ngươi. Diễm Vân sẽ mãi mãi trở thành nữ nhân của ta.

Nghĩ tới đây, hắn liền nhấc bổng Diễm Vân đang quỳ dưới đất, đặt nàng ngồi lên mép giường, lưng ngả ra phía sau, đã tì lên chân của Lâm Văn.

Hắn thấy tình cảnh này thực sự kích thích quá đã. Đôi tay hung hăng tụt xuống chiếc quần lót đen mỏng manh, nhỏ nhắn đã sớm ướt đẫm dâm thủy. Hắn đưa lên mũi hít một hơi rồi cười lên hắc hắc, tiện tay ném nó qua một góc.

Diễm Vân thấy hành động có phần dâm đãng của hắn y như một con quỷ háo sắc, thì hai má đỏ ửng lên, khẽ ngoảnh đầu qua một bên, miệng thầm mắng.

- Tiểu sắc lang, đúng là đồ bại hoại.

Nhìn vẻ thẹn thùng của nàng, hắn lại cười lên hắc hắc, hai tay kéo xuống, chiếc váy màu đen đang ôm lấy thân thể nàng liền bị lột ra, cả người trở nên trần truồng, tư thế thập phần gợi cảm.

- Diễm Vân, người thật đẹp.

Bàn tay hắn liền kéo thân thể trần trụi của nàng lại phía mình, miệng hung hăn cắn mút từ vành tai, qua chiếc cổ trắng ngần chi tới khi xuống tới bầu vú to tròn mềm mại kia mới chịu dừng lại. Hai ngón tay đã mò xuống dưới, nhẹ nhàng tách ra hai mép l-n sưng tấy, ửng đỏ ướt át mà đút vào, tận tình mò mẫm, cho tới khi bắt được một nhú thịt mềm mềm liền hung hăng kẹp lấy mân mê không bỏ.

- A..Phong...ngươi..làm..gì..chết...ta...sướng...ưm...yaaaaaa

Diễm Vân không ngừng rên rỉ, thân thể co lại, hạ thân nẩy lên từng hồi co giật, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, xoa lên mái tóc, ghì mạnh đầu hắn vào lồng ngực mình, như muốn trao đi tất cả thân thể của nàng, tùy hắn trà đạp.

Nàng quay đầu qua một bên, nhìn thấy Lâm Văn vẫn nằm yên ở đó, trong lòng bỗng dưng kích động, dâng lên một cảm giác kích thích khó tả, không ngừng thiêu đốt dục vọng trong người nàng.

Thật không ngờ, lại có ngày nàng trần trụi làm tình với người nam nhân khác trước mặt hắn, trước mặt trượng phu của mình.

Cảm giác trộm tình khiến nàng hưng phấn, kêu lên ư ử.

- Ưm..A...Phong...ta..yêu ngươi, cô cô yêu ngươi..ưm..a

- Cô cô, nàng sẽ mãi mãi là nữ nhân của riêng ta.

Bỗng nghe hắn nói một câu chắc nịch, như đinh đóng cột, Diễm Vân liền a lên một tiếng, vừa bất ngờ vừa sung sướng.

- Ưm..ta sẽ mãi mãi là nữ nhân của ngươi, tới đi..Phong nhi..đừng hành hạ cô cô nữa.

Thấy nàng bắt đầu cảm thấy khổ không chịu nổi dưới sự kích thích của mình.

Hắn liền rút ra hai ngón tay ướt đẫm dâm thủy của nàng giơ lên ra hiệu, rồi xoè hai ngón tay ra.

Diễm Vân như ý thức được ý định của hắn, đầu liên tục lắc mạnh, liên tục cầu xin:

- Phong.. xin đừng làm vậy. Ta không chịu nổi. Hic hic.

Chỉ thấy hắn cười lên hắc hắc rồi hai ngón tay đưa xuống, một ngón tách ra hai mép l-n liên tục rỉ nước, một ngón đặt trước lỗ nhị đã ướt đẫm dâm thủy của nàng rồi mạnh mẽ đâm vào.

- A..Phong..nhi...ta. ..sướng..ưm..

- Văn..c..a..ta..sướng..chết...ưmmm.

Diễm Vân chỉ kịp giựt lên vài cái, cả người co rúm lại, miệng há hốc, hai mắt lờ đờ, rên lên đầy thoả mãn.

- Phong...ta..ra.a.a.a.ưm....xin ngươi...dừng lại...ya.a.a.a.a

Diễm Vân vô tình gọi tên Lâm.Văn trong khi đang điên cuồng hoan lạc với hắn, khiến hắn bỗng trở nên khó chịu, cảm giác chinh phục lại một lần nữa dâng lên mãnh liệt trong lòng hắn.

Đã như vậy, hắn cần phải triệt để xoá đi vị trí của Lâm Văn trong lòng nàng, để nàng toàn tâm toàn ý, mãi mãi chân chính trở thành nữ nhân của hắn.

- Cô cô. Nghe ngươi rên rỉ, ta thật là kích thích. Ngươi rên tiếp đi, mau tiếp tục...

Thấy ánh mắt hắn bỗng loé lên sự lạnh lùng hiếm có. Nàng chột dạ, xem ra mình đã vô tình trọc giận tên tiểu tình nhân này rồi. Xem ra hắn không hành hạ ta đến chết đi sống lại thì sẽ không thoả mãn a.

- Phong...xin lỗi, là cô cô sai rồi..

- Nàng không sai, tiếp theo, ta muốn người tiếp tục rên rỉ như vậy. Hahaha.