- Chuyện là như thế này, buổi trưa hôm đó, ...
Dương Diễm Vân thần tình rầu rĩ kể lại sự việc. Thì ra trưa hôm đó, lúc mà Dương Tử Phong vẫn còn đang trong trạng thái minh ngộ ở công viên, thì tại quán ăn, bất ngờ xuất hiện một đám người bất hảo. Đi đầu là một tên dáng vẻ thiếu gia con nhà giàu, thân hình mập ú, hai mắt híp dài, tướng mạo vô cùng dâm tiện. Cùng với hắn là một lão giả cao gầy, thân mặc hắc y, đôi mắt như cú vọ, thập phần âm độc. Hai người nghênh ngang đi vào quán ăn nhà nàng còn dắt theo một đám khoảng gần 10 tên nam nhân, thân hình xăm trổ, khuôn mặt dữ tợn.
Bước vào tới cửa quán, tên thiếu gia dâm tiện kia liền đưa mắt nhìn một lượt, rồi dừng lại ở quầy thu ngân, một mỹ phụ đoan trang, dung lệ đập vào mắt hắn. Hắn vỗ vỗ vai một tên đầu trọc bên cạnh, liền hỏi:
- Hắc Hùng, người ngươi nói có phải chính là nàng.
Tên Hắc Hùng kia chợt cười lên hắc hắc, thần sắc nịnh hót đáp:
- Đúng vậy Tô thiếu. Nàng ta chính là Dương Diễm Vân, bà chủ nổi tiếng xinh đẹp ở khu phố này.
- Được lắm. Xem ra ngươi rất có tâm với bổn thiếu. Đợi sự việc này xong xuôi, ta tất có trọng thưởng. Hắc hắc.
- Đa tạ Tô thiếu, vậy để ta đi an bài giúp ngài. Hắc hắc
Dẫn tên Tô thiếu vào một bàn sang trọng trong quán, rồi hắn liền tiến lại phía quầy hàng nhìn Dương Diễm Vân cười hắc hắc.
- Dương tỷ tỷ. Xin chào.
Dương Diễm Vân đoán chừng bọn người này không có hảo ý, cũng lạnh nhạt đáp:
- Vị khách nhân này, các ngươi cần gì cứ gọi, sẽ có người tới phục vụ. Ngươi không cần tới tận đây.
- À. Là ta muốn tìm Dương tỷ tỷ bàn chút chuyện sinh ý. Chẳng là Tô thiếu của chúng ta tiện đường qua đây, nghe danh Dương tỷ tỷ xinh đẹp động lòng người nên cố tình ghé qua, muốn mời Dương tỷ tỷ tới bồi tiếp y một chút.
- Hừ. Xin lỗi vị khách nhân này, quán ăn nhà ta nhỏ bé, không chứa nổi Tô thiếu của các ngươi, mời hắn đi cho. - Dương Diễm Vân nghe tới đây liền tức giận đuổi khách.
Thảo nhi ở bên cạnh thấy sự việc không ổn, liền chạy vào trong bếp tìm Lâm Văn.
- Dương Diễm Vân, ngươi đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Ngươi có biết Tô thiếu là ai không? Được ngài để mắt tới là diễm phúc của cô, còn dám từ chối.
Hai người lời qua tiếng lại, đã thu hút không ít khách nhân đang dùng bữa tại đây, mọi người đại khái đã đoán ra ý đồ của đám người kia, chắc hẳn là vì vị bà chủ xinh đẹp của quán ăn này mà tới, liền túm năm tụm ba chỉ chỉ trỏ trỏ.
- Ta nhắc lại lần nữa, ta không cần biết Tô thiếu nhà các ngươi là ai, mời các ngươi rời khỏi đây, nếu không ta sẽ báo cảnh sát.
- Báo cảnh sát, vậy ngươi mau báo đi. Hắc hắc. Ta nói cho ngươi biết, hôm nay dù ngọc hoàng đại đế cũng không cứu nổi ngươi, ngươi tiếp thì tiếp, không muốn tiếp cũng phải tiếp.
- Con mẹ nó, các ngươi cậy thế ức hiếp người. Có giỏi thì tới đây.
Chỉ thấy Lâm Văn sắc mặt giận dữ, trán nổi gân xanh, tay cầm một con dao phở hùng hổ bước tới, chắn ngang trước mặt Dương Diễm Vân.
Thấy sự tình có vẻ không ổn, đây lại là chốn đông người, không tiện gây sự chú ý, lão giả áo đen đi bên cạnh Tô thiếu kia chợt ghé vào tai hắn thì thầm mấy câu. Chỉ thấy tên béo này liên tục gật gật đầu rồi cười lên đầy nham hiểm.
Một lát sau, hắn liền tiến về phía đám người Dương Diễm Vân, từ tốn đạo mạo nói:
- Dương tiểu thư, hôm nay bổn thiếu vô tình đi ngang, nghe danh tiếng của nàng nổi tiếng gần xa nên muốn ghé thăm, kết một mối nhân duyên, nhưng xem ra đã khiến nàng hiểu lầm.
- Vị khách nhân này xin tự trọng, ta là người đã có gia đình, nếu đã là hiểu lầm, vậy mời ngươi đi cho.
Tô Thiếu Bằng thấy nàng ta không hề lưu cho mình chút mặt mũi, trước mặt bao nhiêu người mà đuổi khách, khiến hắn thập phần căm tức, hai mắt híp lại.
- Được, ta sẽ đi. Ha ha. Nhưng ta sẽ còn sẽ quay lại, mong rằng lúc đó, Dương tiểu thư vẫn có thể giữ được dáng vẻ như vậy.
Đe doạ, rõ ràng là hắn đang trần trụi uy hiếp nàng, sau đó hắn khẽ liếc mắt nhìn lão giả kia một chút, rồi phất tay vẫy đám người Hắc Hùng rời đi.
Lão giả thấy vậy liền bước tới cạnh ra vẻ từ bi, vỗ nhẹ lên vai hai cái, rồi nói nhỏ với Lâm Văn:
- Đúng là ngọc bích vô tội, kẻ mang ngọc lại có tội. Ha ha.
Lão giả cười lên mấy tiếng rồi rời đi, chỉ thấy Lâm Văn thầm sắc phức tạp, đứng ngây ra như tượng, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt hằn lên tia máu. Hồi lâu thấy lão không cử động, Dương Diễm Vân liền vỗ vai nói với lão:
- Văn ca, bọn chúng đi rồi. Anh cũng đừng nên để ý những gì bọn chúng nói làm gì.
Đúng lúc này, Lâm Văn liền hét lên một tiếng, miệng phun máu tươi, cả người đổ xuống.
Nghe tới đây, Dương Tử Phong cực kỳ tức giận, hai tay nắm chặt nổi gân xanh.
- Dám đánh chủ ý lên nữ nhân của lão tử. Các ngươi chê mạng quá dài a.
- Dương tỷ, ngươi chắc chắn lão giả kia chỉ vỗ nhẹ vào vai Lâm Văn hai cái, ngoài ra không có làm gì khác? - Trịnh Tố Thu nghi ngờ hỏi lại.
- Đúng vậy, lúc đó ta đứng ngay ở đó, sao có thể nhìn lầm được.
- Vậy xem ra suy đoán của ta là hoàn toàn chính xác. Lão giả kia chắc chắn là người của giới Cổ võ, cũng chính lão là người đã dùng ám kình đả thương Lâm Văn.
Nghe Trịnh Tố Thu kiên quyết khẳng định, Dương Tử Phong ở bên cạnh đã phần nào hiểu được nguyên nhân bên trong, chỉ có Dương Diễm Vân thần sắc mơ hồ, nghi ngờ hỏi lại.
- Tố Thu, ngươi nói gì mà giới Cổ võ, cái gì mà ám kình. Ta thực sự không hiểu?
- Dương tỷ, ngươi có thể hiểu đơn giản chính là trên đời này tồn tại một số người có năng lực phi phàm, giống như mấy vị cao thủ trong phim kiếm hiệp mà ngươi từng thấy, và lão giả áo đen đó, chính là một trong số người đó. Cũng chính hắn là người đã lén lút đả thương Lâm Văn, chỉ là thủ đoạn thực sự cao minh, người thường không thể thấy được.
- Ngươi nói thật sao? Vậy ngươi làm sao mà biết được? Còn nữa, vậy Lâm Văn thì phải làm sao?
- Không dấu gì hai người, ta từng học qua Đông y, đã từng bái một vị danh sư nên những vết thương do người của giới Cổ võ mang lại, ta cũng đã từng thấy qua. - Trịnh Tố Thu trầm ngâm một lát rồi nói.
- Vậy Lâm Văn hắn có thể chữa trị được không? Ta xin ngươi, ngươi nhất định phải cứu hắn.
- Xin lỗi Dương tỷ, thứ ta nói thẳng, người thường trúng phải ám kình này đã thực sự khó chữa trị, huống hồ trong người Lâm Văn đã mang trọng bệnh. Cơ hội cứu sống hắn thực sự rất khó.
Nghe tới đây, Dương Diễm Vân tâm thần suy sụp, cả người vô lực, ngồi tựa vào ghế, hai mắt dưng dưng, không nói lời nào.
Dương Tử Phong thấy vậy, liền tiến tới dìu nàng dậy, rời khỏi phòng khám của Trịnh Tố Thu, thần sắc cũng thập phần ngưng trọng.
- Người của giới Cổ võ sao? Sẽ có ngày lão tử làm gỏi các ngươi. Hừ. Ta sẽ khiến cho toàn thiên hạ này đều biết, dám động đến nữ nhân của Dương Tử Phong ta chỉ có con đường chết.