Sau khi ăn uống no nê, hắn lên giường ngủ một giấc. Chờ khi trời còn tờ mờ sáng, hắn liền chạy thẳng tới công viên Hùng Vương, mong chờ gặp lại lão già kia.
Ban đầu khi nghe lão chỉ dạy, hắn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng sau khi chứng thực hiệu quả đáng sợ của 72 thức Kim cang bá thể quyết kia, hắn đã dần tin đó là sự thực. Hắn khao khát có được sức mạnh, trở thành một siêu anh hùng như mấy bộ phim điện ảnh hắn mới xem.
Tới công viên, trời còn nhá nhem, lão giả còn chưa tới, hắn liền chạy dạo quanh vài vòng cho nóng người, sau đó lại luyện tập 72 thức luyện thể quyết.
Để kiểm chứng sức mạnh thân thể, hắn liền nảy ra ý nghĩ quái lạ, sau đó đi tới một gốc cây gần đó, ngưng thần, dồn hết sức lực vào cánh tay, tung ra một quyền.
- Bành...Á.a.a.a.a.a.a
Chỉ thấy thân cây to lớn, cả một mảng vỏ cây nổ tung, bắn tung toé ra xung quanh, để ra thân lõi trắng phau. Nhưng bàn tay hắn cũng truyền đến cảm giác đau buốt thấu tới tim gan, hắn không ngừng la hét, ôm lấy bàn tay đã toé máu, nhảy câng câng như khỉ.
Bỗng từ trên ngọn cây, một lão già thân mặc áo nâu tụt xuống, lão nhìn hắn không ngừng nhảy nhót mà cười lên hắc hắc:
- Tiểu tử. Ngươi xuýt chút nữa doạ chết lão phu. Ha ha.
- Sư phụ, tay của ta bị phế rồi.
Hắn mếu máo đưa bàn tay đang rớm máu, xưng vù về phía lão giả.
- Để ta xem.
Chỉ thấy lão giả nhẹ nhàng xoa nắn vài cái, tiếng xương khớp kêu lên răng rắc. Một hồi lâu lão mới buông tay.
- Không sao, chỉ là trật khớp một chút. Giờ ngươi thấy thế nào?
- Sư phụ thật là thần kỳ nha. Ta thấy dễ chịu hơn nhiều rồi. Đa tạ..đa tạ. Haha.
Lão giả dò xét hắn một lượt rồi khẽ gật đầu.
- Tiến bộ thật không tệ. Căn cơ xem ra đã không yếu. Tiểu tử, ngươi vừa rồi là muốn làm gì thế?
- Không dám giấu lão, ta là muốn kiểm chứng thân thể mình tiến bộ tới đâu.
Hắn giả bộ mếu máo, xoa xoa bàn tay còn đang đau ê ẩm nói.
Nghe tới đây, lão giả liền cười lên ha hả nói:
- Tiểu tử ngươi mới tu luyện được mấy ngày, tiến bộ vậy đã là không tệ, còn tưởng mình đã trở thành mình đồng da sắt rồi sao. Nếu con đường võ đạo dễ dàng như vậy, thì không phải cao thủ sẽ như chó con chạy đầy đường sao.
- Vậy ý người là sao, ta phải tu luyện trong bao lâu? - Hắn tò mò hỏi.
- Nhanh thì 10 năm, chậm thì 30 năm, cùng với sự chỉ điểm của lão phu, lúc đó coi như ngươi cũng được xếp vào hàng cao thủ nhất lưu rồi.
- Cái gì 30 năm, lúc đó không phải ta đã thành lão già 60 rồi sao. Thật là lãng phí thời gian, vậy ta sẽ không luyện nữa.
Nghe hắn tỏ vẻ kiên quyết lão già chỉ thấy máu sôi lên não, thầm mắng:
- Mẹ kiếp, ngươi tưởng một thân võ công của lão phu là từ trên trời rơi xuống sao. Tên tiểu tử này thật nóng lòng, xem ra không cho hắn nếm chút quả ngọt, hắn sẽ không chịu.
Hồi lâu, lão mới chậm rãi nói:
- Được rồi. Thấy tiểu tử ngươi thông minh, lĩnh ngộ khá tốt, lão phu sẽ phá lệ truyền cho ngươi một bộ pháp quyết nữa, để ngươi 2 bộ pháp quyết cùng tu, chắc cũng sẽ rút ngắn được rất nhiều thời gian.
- Thật vậy sao, đa tạ sư phụ. Vậy bộ pháp quyết này có tên là gì?
- Bộ pháp quyết này cũng giống như Kim cang bá thể, đều là một bộ pháp quyết nhập môn, thiên về vận hành nội lực trong cơ thể, có tên là Dẫn khí đạo.
- Dẫn khí đạo. Bộ pháp quyết này ta cần tu luyện như thế nào?
- Ngươi lại đây, khi nào ta hô xuất, ngươi liền tung ra một quyền như khi nãy vào gốc cây này cho ta xem.
- Sư phụ, ngươi không gạt ta chứ.
Hắn giả bộ ủy khuất, nhìn vào gốc cây đã tróc hết lớp vỏ, rồi lại nhìn vào bàn tay của mình.
- Hừ. Ta cần phải gạt tên ngu ngốc nhà ngươi sao. Đến đây. - Lão già phẫn nộ quát.
- Hãy bình tâm lại, hít thở thật sâu, cẩn thận cảm nhận sự vận động trong cơ thể ngươi.
Nói tới đây, lão giả liền dùng một tay áp vào phần lưng hắn, nhẹ nhàng vuốt dọc lên bả vai rồi dọc theo cánh tay trái của hắn.
Hắn chỉ thấy từ vùng eo, một luồng sức mạnh điên cuồng bạo động, chạy theo sự chỉ dẫn của lão già, rồi tuôn xuống dọc theo cánh tay, ngưng tụ ở đầu quyền.
- Xuất..
- Brumzzz.
Lần này cả thân cây đại thụ liền bị một quyền của hắn đấm tới nát bấy, cả thân cây ầm ầm đổ xuống.
- A. Sư phụ, cứu mạng..
Một lúc sau, một thân ảnh quần áo rách rưới bò ra từ trong đống tán cây đổ nát. Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm chửi thề.
- Thế nào, tiểu tử. Vừa rồi ngươi có cảm nhận được gì không?
- Ách. Ta thật sự mạnh tới vậy sao? Ha ha.
- Ngươi đừng có vội đắc ý. Nếu ngươi còn không tu luyện căn cơ cho tốt, tùy ý dẫn phát nguồn năng lượng đang phong ấn kia, cơ thể ngươi cũng sẽ giống như cái cây này, tan thành mây khói.
Dưới sự dẫn giải của lão giả, hắn đã hiểu ra không ít, nếu hắn chỉ mải tu luyện Dẫn khí đạo mà quên đi luyện thể thuật kia thì rất có thể sẽ khiến bản thân bạo thể mà chết.
Hắn mãi mê suy nghĩ, rồi liền theo lộ tuyến vận hành của lão giả khi nãy, một luồng sức mạnh tràn ngập trong cơ bắp và xương cốt, hắn liền lao tới một cái cây khác vung lên một trảo.
- Xoẹt...
Chỉ thấy trên thân cây cứng rắn như đá xuất hiện năm ngón tay cào sâu vào trong, tước đi cả mảng vỏ lớn.
Hắn cười lên sung sướng, hô to.
- Sư phụ, sư phụ, ta thành công rồi..
Nhưng hắn ngoảnh đi ngoảnh lại, lão giả kia đã biến mất tự bao giờ. Chỉ là cách đó không xa, bỗng vang lên tiếng thở dài.
- Haizzz. Ta truyền dạy cho hắn Dẫn khí đạo có phải hơi sớm. Dù sao hắn vẫn là tên tiểu hài tử mới lớn a.
Sau khi lão già rời đi, hắn liền ngồi xuống cảm ngộ lại Dẫn khí đạo. Một hồi lâu, khi mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, hắn mới mở mắt đứng dậy, hai mắt hắn loé hàn quang nhìn chằm chằm xuống chân mình, rồi bất ngờ bàn chân giơ lên, dẫm mạnh xuống.
- Oành..
Những viên đá lát nền vốn cứng rắn, dưới một cước của hắn liền bị vỡ thành từng mảnh nhỏ, những vết nứt như mạng nhện lan ra xung quanh.
Hắn phấn khích như điên dại, hắn đã thành công. Nếu lão giả kia còn ở đây, nhìn thấy biểu hiện của hắn lúc này, chắc sẽ trợn mắt mà mắng lớn:
- Yêu nghiệt.
Lão giả ấy có điều không biết, từ sau khi bị thiên lôi đánh trúng, khi tỉnh lại đại não của hắn không chỉ sinh ra thần thức mà dường như đã được khai phá đến cực hạn, khiến hắn đột nhiên trở nên thông minh lạ thường. Tất cả những gì hắn xem qua một lượt, hắn sẽ không bao giờ quên. Đến những tri thức khoa học hiện đại được đề cập trong sách vở của hắn, hắn chỉ cần liếc mắt qua là nhớ, đọc một hiểu mười, vô cùng chính xác.
Hắn kinh hỷ như nhặt được báu vật, thần tình sung sướng, chạy một mạch về nhà. Nhưng hắn không dám điều động đến sức mạnh thần bí kia, mà chỉ đơn thuần là dùng sức mạnh thân thể, hắn muốn tu luyện cho bản thân một căn cơ vững chắc.
Vừa về tới cửa quán, hắn liền gọi lớn:
- Cô cô, cô cô...
Nhưng quán ăn hôm nay hơi lạ, chẳng thấy khách khứa đâu, chỉ thấy Thảo nhi hai mắt xưng đỏ, đang dọn dẹp đống bát đũa vỡ nát dưới sàn nhà. Hắn biết đã có chuyện bất thường xảy ra, liền túm lấy tay nàng hỏi:
- Thảo nhi tỷ, đã xảy ra chuyện gì? Cô cô ta đâu?
Nhìn thấy Tử Phong, nàng liền khóc lên nức nở:
- Khi nãy có một đám du côn đến đây, buông lời chêu trọc dì Vân, còn đánh chú Lâm trọng thương phải nhập viện, dì Vân cũng đang ở đó.
Nghe tới đây, hắn thầm kinh hãi, không ngờ chỉ một buổi sáng hắn không có nhà, mà lại xảy ra biến cố lớn như vậy. Hắn liền hỏi:
- Chú Lâm đang ở viện nào?
- Là bệnh viện Trường An.
- Được, tỷ hãy ở nhà, để ta vào trong đó xem sao.
Hắn liền lao nhanh lên phòng, thay một bộ quần áo hoàn chỉnh, rồi ra ngoài bắt taxi thẳng tới Bệnh viện Trường An.
Bên ngoài phòng cấp cứu, một mỹ phụ xinh đẹp, bộ dáng yếu đuối, hai mắt sưng đỏ, thần sắc lo lắng, hai mắt dán chặt vào cửa phòng đang khép kín.
Hắn nhẹ nhàng bước tới, ngồi uống bên cạnh nàng, cánh tay vòng qua kéo nhẹ để đầu nàng tựa vào bờ vai vững trãi của hắn.
Bất ngờ, Dương Diễm Vân khẽ a lên một tiếng, nhưng nhìn thấy người tới là Tử Phong, nàng liền gục đầu vào lòng hắn bật khóc nức nở.
- Phong nhi. Là ta, ta hại Lâm Văn rồi. Hu hu.
- Cô cô. Người yên tâm, người tốt như Lâm thúc, chắc sẽ không sao đâu.
Hắn vừa nói, cửa phòng cấp cứu liền mở ra, một vị nữ bác sĩ mặc blue, đầu đội mũ trắng, khẩu trang che kín mặt, chỉ để lộ đôi mắt long lanh kiều diễm sau cặp kính trắng tri thức. Nàng không phải ai khác, chính là nữ nhân của hắn, Trịnh Tố Thu.
Trong lòng hắn thầm hưng phấn và kích động, nhưng vì có Diễm Vân ở đây, hắn không thể biểu lộ quá mức, liền giả bộ.
- Bác sĩ Trịnh, tình hình của Lâm thúc thế nào?
- Dương tỷ, Phong đệ, tình hình hắn rất xấu, các ngươi nên chuẩn bị tâm lý một chút.
Nghe tới đây, cả người Dương Diễm Vân tựa như vô lực, suýt chút nữa ngã xuống, may mà có hắn ở bên cạnh đỡ lấy kịp thời.
Hồi lâu, nàng mới cố gắng bình tâm hỏi lại:
- Tố Thu, ngươi nói vậy ý là sao?
- Tình hình hiện tại rất phức tạp, chúng ta cần phải theo dõi thêm, Dương tỷ, ngươi có thể vào chăm sóc hắn, Phong đệ, ngươi đến phòng làm việc của ta một chút, ta có chuyện cần nói với ngươi.