Chương 19: Lâm thúc đáng thương

Nhìn bóng dáng hắn khuất dần trong màn đêm, Trịnh Tố Thu mới lặng lẽ quay đầu trở về:

- Phong đệ. Ngươi hãy nhớ lấy, xin đừng hận ta. Tỷ tỷ làm tất cả, đều chỉ muốn tốt cho ngươi.

Xong nàng liền rút trong túi ra chiếc di động, bấm gọi một số kỳ lạ.

- Tiểu Thu, mọi chuyện ở đó thế nào?

- Báo cáo thủ trưởng, kế hoạch bước đầu đã hoàn tất, tiếp theo tôi nên làm sao?

- Vất vả cho ngươi rồi. Trở về đi, còn lại ta sẽ tự có an bài.

- Thủ trưởng, tôi có thể hỏi một chút, liên quan đến tiểu tử kia, chúng ta nhất định phải làm vậy sao?

- Haha. Sao? Ngươi phải lòng tiểu tử đó?

- Không. Chỉ là tôi cảm thấy...

- Được rồi. Quyết định vậy đi.

Không để nàng kịp nói hết câu, bên kia đã vang lên tiếng tút tút.

Nàng liền ném mạnh chiếc điện thoại xuống ghế, cả người nằm vật xuống sô pha, tận tình cảm nhận dư vị còn sót lại sau cuộc hoan ái điên cuồng của nàng và hắn.

Dương Tử Phong hắn bắt taxi về đến nhà thì đã gần 11h đêm, lúc này bên dưới chỉ còn Thảo nhi đang dọn dẹp chút ít việc vặt cuối cùng.

Hắn chào qua nàng rồi chạy thẳng lên lầu, nhưng khi vừa bước lên tầng ba hắn liền dừng lại, vì hai thân ảnh phía trước chính là Lâm Văn và cô cô hắn. Hắn chỉ thấy Diễm Vân khẽ gắt lên.

- Văn ca, em đã nói không là không. Sức khoẻ của anh còn rất yếu, anh nên giữ gìn sức khoẻ, từ hôm nay, em sẽ ngủ bên phòng Vãn Tình.

Nói đến đây, nàng liền dứt khoát bước vào phòng rồi khoá cửa lại, xem ra nàng rất kiên quyết, để lại Lâm Văn khuôn mặt ngắn tũn, rầu rĩ quay trở về phòng.

Hắn nhẹ nhàng từng bước một, ngó vào phòng Lâm Văn, rồi lại đến phòng của Vãn Tình, trong lòng tự dưng dâng lên một cảm giác vô cùng dễ chịu.

Về đến phòng mình, hắn liền ném túi đồ lỉnh kỉnh lên giường rồi đi thẳng lên tầng thượng. Cả ngày nay mải phiên vân phúc vũ bên cạnh hai vị đại mỹ nhân, khiến hắn có chút mỏi mệt, liền nhẹ nhàng ngồi xuống bình tâm tĩnh toạ một hồi rồi lần lượt thi triển lại 72 thức trong Kim cang bá thể quyết mà lão giả kia đã chỉ cho hắn.

Hắn thi triển một lần, rồi lại một lần. Lần sau mạnh hơn lần trước, áp lực cũng dần lớn tới kinh người. Cho tới khi, cả người hắn như bị cả trái núi đè lên, mỗi động tác giơ chân, nhấc tay đều khó khăn vô cùng.

Xong thức cuối cùng, cả người hắn như thoát khí, mồ hôi vã ra như tắm, hắn nằm vật xuống sân thượng, miệng thở hồng hộc.

Đúng lúc đó thì một thân hình yểu điệu thướt tha lao tới, ôm chầm lấy hắn, giọng nói run run:

- Phong nhi. Ngươi làm sao vậy? Đừng làm cô cô sợ.

- Ách. Cô cô, người còn chưa ngủ sao?

Nhìn hắn thần thái anh minh, hai mắt trợn tròn nhìn nàng, đâu giống người phát bệnh. Nàng liền tức giận nắm tay đấm nhẹ vào vai hắn.

- Tiểu tử, ngươi doạ ta gần chết. Ngươi còn chưa về, ta làm sao ngủ.

Nói đến đây, thấy lời nói mình có gì đó không bình thường, nàng vội xấu hổ, nói lảng sang chuyện khác.

- Mà Phong nhi, ngươi đang luyện tập cái gì đó, xem ra rất là tốn sức nha, còn nữa mấy bộ quần áo đắt tiền ở phòng ngươi là sao?

Nghe nàng hỏi đến đây, hắn cũng biết không thể giấu diếm nàng thêm nữa, để tránh nàng lo lắng, mà bản thân hắn cũng không muốn giữa nàng và hắn tồn tại quá nhiều bí mật.

- À. Chuyện là như thế này, ngày đó ta....

Hắn vẫn giả bộ mệt mỏi nằm dài ra đó, gối đầu lên cặp đùi thon mượt, mịn màng của nàng, chậm rãi kể lại cho nàng nghe những chuyện đã xảy ra. Kể cả chuyện được lão đầu tử kia thu làm đồ đệ, truyền thụ cho những bộ pháp cổ quái, duy chỉ có số tiền khổng lồ kia và Tố Thu là hắn không đề cập tới nửa lời.

- Xem ra lão giả kia thực tâm muốn thu ngươi làm đồ đệ, coi như là phúc phận của ngươi. Sau này nhớ phải đối xử với lão thật tốt đấy.

- Tất nhiên rồi cô cô. Phong nhi là ai chứ, có ơn tất sẽ báo. À mà ta thấy có chút buồn ngủ rồi, cô cô chúng ta đi ngủ thôi.

- Tên tiêủ bại hoại này, định hại chết ta sao. Mà ai ngủ cùng ngươi chứ. Ta còn chưa hỏi tội ngươi đâu đấy. Còn không mau thu dọn rồi nghỉ ngơi.

Nói tới đây, nàng liền đẩy hắn ra, đứng dậy đi xuống lầu dưới. Bất chợt nàng dừng lại ở cửa rồi nói:

- Đêm nay, ta ngủ ở phòng của Tình nhi.

Chưa kịp để hắn định thần, nàng đã vội vàng bước xuống dưới. Miệng liên tục lẩm bẩm.

- Sao ta lại phải nói điều đó với hắn chứ. Haizzz

Dương Tử Phong nghe vậy thì cười hắc hắc, làm sao hắn không hiểu được ý của nàng chứ. Nàng không phải cố ý muốn nói nàng đã ngủ bên phòng Tình nhi, sẽ không cùng Lâm Văn làm chuyện kia nữa sao.

- Nhắc đến Tình nhi mới nhớ, nha đầu này cũng đã lâu chưa về nhà, không biết còn nhớ vị ca ca ngày đêm nhớ thương ngươi không a. Hắc hắc.

- Lần sau nàng về, ta nhất đinh phải đánh mông nàng một trận mới được, dám quên ca ca ta. Hắc hắc.

Nghĩ đến đây, hắn liền trở về phòng tắm qua loa rồi leo lên giường ngủ một giấc, dù sao hôm nay hắn đã luân phiên đại chiến với hai vị đại mỹ nhân xong nên giờ cũng không có hứng thú xuống quấy dầy Dương Diễm Vân nữa.

Nhưng hắn ngủ đến nửa đêm thì chợt bụng hắn réo lên ùng ục, hắn mở mắt dậy chắc cũng đã tầm 3h sáng. Hắn chợt nhớ ra tối nay hắn còn chưa có ăn gì. Hắn đành lặng lẽ mở cửa phòng đi xuống dưới kiếm đồ ăn, tránh làm phiền người khác.

Hắn đi tới lầu 3 thì thấy phòng Vãn Tình vẫn đóng cửa, nhìn qua phòng Lâm Văn thì cánh cửa hơi hé nhưng không thấy lão đâu.

- Không lẽ lão đã qua phòng Vãn Tình với cô cô.

Nghĩ tới đây, hắn liền nhắm mắt lại dùng thần thức quan sát, trong phòng Vãn Tình, Diễm Vân lúc này đã an nhiên say giấc nồng, cũng chẳng thấy Lâm Văn đâu cả. Đúng lúc đó, từ căn phòng bên cạnh có tiếng kêu khe khẽ.

- Đây không phải phòng của Thảo nhi sao? Nàng làm sao vậy, không lẽ nổi xuân tâm.

Hắn liền lần nữa nhắm mắt lại để quan sát.

- Ách..

Không ngờ tình cảnh trong phòng lại khiến hắn sýt nữa thì phun máu mũi. Hắn chỉ thấy Lâm Văn đang mò mẫm lên giường của Thảo Nhi, trên người lão đã không còn mảnh vải che thân, bên dưới con cc xù xì cũng đã cương cứng lên.

Bên trong, Thảo Nhi đang dùng chăn mỏng quấn quanh người, mặt đỏ, má hồng, nhìn lão xấu hổ nói:

- Chú Lâm, sao chú không ngủ cùng dì Vân, lại qua đây làm gì?

- Thảo Nhi, cháu biết đấy, dạo này Vân nhi nàng luôn lãnh đạm với ta, ta thực sự không chịu nổi mới qua nhờ cháu giúp đỡ.

- Không được đâu chú Lâm, dì Vân đang ở nhà, dì mà biết dì giết cháu mất.

- Thảo Nhi, ngươi có gì phải sợ chứ. Đây đâu phải lần đầu của chúng ta.

- Nhưng...nhưng ngày đó là dì Vân ở trong bệnh viên nên cháu mới...mới...

- Cháu yên tâm, ta sẽ nhanh thôi...

Nghe bọn họ nói chuyện hắn mới ngớ người.

- Lão Lâm này cũng thực là giỏi nha. Chỉ có mấy ngày ta và cô cô đi vắng mà đã gạ gẫm Thảo Nhi lên giường rồi. Hắc hắc.

Nghĩ tới đây, hắn lại lén quan sát tiếp. Chỉ thấy lúc này lão Lâm đã vồ tới lột phăng chiếc chăn quấn trên người của Thảo Nhi.

- Ách, hoá ra lúc đi ngủ nàng ta không mặc quần áo. Hắc hắc.

Lại thấy lão lao tới, vội vã tách ra hai đùi của nàng, nhìn thẳng vào hai mép l-n đang mưng đỏ của nàng ta rồi gục đầu vào đó bú mút chùn chụt.

Thảo Nhi chắc cũng mới nếm trải xuân tình, nên cũng thập phần háo hức, nàng không những không đẩy lão ra mà còn dùng hai tay ấn chặt đầu lão vào âm hộ nàng, miệng liên tục rên lên khe khẽ.

Có lẽ tiếng rên rỉ của một thiếu nữ mới lớn, lại là cháu họ của lão, khiến lão cực kỳ hưng phấn, hay tay thò lên liên tục nhào nặn cặp vú còn đang dậy thì của Thảo nhi.

Một hồi lâu mút mát có phần thoả mãn, lão liền đứng dậy, đặt con cc lên trước hai mép l-n đã ẩm ướt của Thảo nhi, quẹt đi quẹt lại vài cái rồi ra sức đâm vào thật sâu.

Thảo nhi ưm lên một tiếng, hai chân quắp ngang hông lão, liên tục thúc giục.

- Chú Lâm, mau đ!t...Thảo..nhi..sướng...

Nghe âm thanh gấp gáp truyền đến tai, lão Lâm càng trở nên vui sướng, lão liền ra sức nhấp thật mạnh vào l-n nàng. Lão muốn làm nàng thoả mãn trước khi lão xuất tinh, để chứng tỏ bản lĩnh nam nhân của lão vẫn còn dùng được.

Nhưng chỉ đáng tiếc, Thảo nhi càng hưng phấn, càng dãy dụa khiến lão như phát điên, chợt hai chân nàng khép chặt một cái, khiến cả người lão liền như điện giật, con cc lão cũng co giựt liên hồi rồi phun ra chút ít tinh khí trong âm đạo của nàng.

Lão thở dài một hơi khoan khoái rồi đổ gục xuống thân thể của Thảo Nhi, để nàng vẫn còn đang ấm ức vì bị bỏ dở giữa chừng. Nàng tức giận liền đẩy lão ra khỏi người nàng rồi ném cho lão nấm quần áo, đuổi ra khỏi phòng.

Thấy kịch đã tàn, Lâm lão cũng sắp bị đuổi ra, hắn cũng chẳng có hứng thú mà ở lại. Nhẹ nhàng bước xuống dưới lầu.

- Haizzz. Hữu tâm vô lực, Lâm thúc, ngươi cũng thật mà đáng thương nha. Hắc hắc.