Diệp Hân Ngữ nghe thấy câu nói này, quay đầu nhìn cô gái kia, lắc đầu, Tần Vương thích Tần Vương phi! Hoang ngôn buồn cười!
Chờ một chút, Tần Vương sẽ không dự định như vậy chứ, làm cho tất cả mọi người đều biết Tần Vương yêu thích Tần Vương phi. Thành lập thanh danh người tốt si tình trong mắt bách tính, làm sâu thêm ủng hộ của bách tính đối với Tần Vương!
Nghĩ tới đây, ánh mắt Diệp Hân Ngữ nhìn Lý Chính phía trước lộ ra một tia đáng sợ!
Mà người qua đường không biết Diệp Hân Ngữ đang suy nghĩ gì.
- Ừm, ta cũng cảm thấy thế, mà không phải trước đó có tin nói rằng Hắc Lang trại đã cứu được Tần Vương phi sao?
- Đúng vậy, nghe nói Lang Chủ Hắc Lang trại vô cùng thần bí mà lại phi thường cường đại!
- Không phải sao, nghe nói vị Lang Chủ Hắc Lang trại kia lấy tu vi Tông Sư sơ kỳ chém giết cường giả Tông Sư đỉnh phong! Hơn nữa còn là hai người!
- Oa, thật đáng sợ, cường đại như thế!
- Kia không phải Hoa Hùng đại nhân sao?
- Không biết Hoa Hùng đại nhân và Lang Chủ kia thì ai mạnh hơn!
- Bây giờ Hoa Hùng đại nhân cũng là Tông Sư sơ kỳ!
- Ta cảm thấy là Hoa Hùng đại nhân!
- Lang Chủ kia cường đại hơn.
- Cắt! Lang Chủ sao có thể so với Hoa Hùng đại nhân, nếu như gặp phải Hoa Hùng đại nhân, Lang Chủ khẳng định sẽ khóc!
Một người đi đường sùng bái nhìn Hoa Hùng!
Hoa Hùng đã đi xa xa nghe bọn họ đàm luận, khóe mắt không ngừng run rẩy. Không có, các ngươi chớ nói lung tung, nếu truyền đến trong tai Lữ đại nhân. Tê...
Còn bên kia, Tần Lâm Quân cùng Lữ Bố hai đội nhân mã cũng nhanh đi về hướng Yến Dương thành!
Đặc biệt là bọn người Tần Liệt Phương Tư Vũ, thỉnh thoảng nhìn Bố đội ngũ Lữ phía sau.
Tần Liệt cưỡi ngựa đuổi tới bên cạnh Tần Lâm Quân, nhẹ giọng hỏi:
- Thiếu chủ, ngài nói Hắc Lang trại có ý gì, đám giặc núi như bọn họ một đi Yến Dương thành làm cái gì?
Tần Lâm Quân khoát giáp trắng hơn tuyết, tóc xanh như mực cũng nhíu mày, hỏi ngược lại:
- Các ngươi cảm thấy thế nào?
Lâm Ngọc Kiệt bên cạnh có chút nghiêm túc nói:
- Cảm giác Lang Chủ chỉ huy Hắc Lang trại đi đầu quân cho người nào đó?
Chỉ nghe thấy Phương Tư Vũ xùy cười một tiếng:
- Làm sao có thể, tuyệt thế mãnh tướng như thế làm sao có thể bị người khác thu phục! Ngươi còn không bằng nói Lang Chủ đi đầu quân Tần Vương!
Lập tức lại lắc đầu!
Mọi người nhẹ gật đầu.
- Không nhất định!
Tần Lâm Quân lại cực kỳ nói nghiêm túc:
- Còn nhớ rõ Tiêu Chiến kia không, ta hoài nghi Tần Vương đã sớm có liên hệ với Lang Chủ!
- Còn nhớ rõ câu nói kia không, 'Xem ở trên mặt mũi Tần Vương…'
- Ta vẫn luôn cho rằng Lang Chủ nhất định nhận biết Tần Vương.
- Nếu quả như thật là như thế, chúng ta có khả năng đã bị Tần Vương lừa! Tần Vương có chút đáng sợ!
Lâm Ngọc Kiệt có chút lạnh run nói.
- Chúng ta nhanh đến Yến Dương thành, đến đó thì rõ ràng!
Tần Liệt nhìn phía trước nói.
Cách Yến Dương thành ba mươi dặm, nơi này có hai chi đội ngũ đang chờ đợi người. Chỉ thấy Diệp Hân Ngữ đi vào trước ngựa Lý Chính, cung kính nói:
- Chẳng lẽ điện hạ biết vương phi hôm nay hồi phủ, chuyên tới để tiếp vương phi?
Lý Chính nhìn Diệp Hân Ngữ cười cười:
- Thế nào, bản vương không thể tới đón vương phi?
Vừa mới nói xong, chỉ thấy một đội nhân mã xuất hiện trong tầm mắt phía trước, cầm đầu chính là Tần Lâm Quân.
- Là vương phi!
Diệp Hân Ngữ mừng rỡ dẫn người đi tiếp ứng!
Mà ở phía sau chính là bọn người Lữ Bố, lúc này Phương Lâm và mấy thủ lĩnh đi theo phía sau Lữ Bố ngạc nhiên nhìn Lang Chủ của mình, bởi vì bọn hắn phát hiện khí tức Lang Chủ càng ngày càng không ổn định, cảm giác hắn rất hưng phấn, hơn nữa còn mang theo một chút khẩn trương, không sai, Lang Chủ vô địch trong mắt bọn hắn đang khẩn trương!
- Vương phi!
Diệp Hân Ngữ đi tới bên người Tần Lâm Quân, hưng phấn hô.
Tần Lâm Quân nhìn Diệp Hân Ngữ có chút phong trần mệt mỏi ôn nhu nói:
- Vất vả cho ngươi!
Diệp Hân Ngữ lắc đầu, lại nói:
- Vương phi, Tần Vương cũng tới tiếp ứng ngài!
Tần Lâm Quân khẽ giật mình nhìn Tần Vương Lý Chính cũng lao đến!
Ánh mắt Lý Chính đang ngó chừng nàng. Tần Lâm Quân thấy tình hình như thế, ánh mắt cũng dần trở nên nhu hòa.
Chỉ thấy Lý Chính phi nhanh chạy tới!
Khi Tần Lâm Quân trông thấy Lý Chính sắp đến gần mình, đang chuẩn bị mở miệng. Chỉ thấy ánh mắt Lý Chính không thay đổi một mực nhìn về phía phía sau của nàng! Sau đó trực tiếp đi qua nàng!
Một đoàn người Lý Chính đuổi tới đội ngũ Lữ Bố đằng sau. Ánh mắt lạnh lẽo của Tần Lâm Quân hơi khẽ giật mình, chẳng lẽ… Lập tức nhìn ra phía sau. Mà lúc này Tần Liệt Phương Tư Vũ mấy người cũng nhìn thấy một màn để tất cả vạn phần hoảng sợ:
Thời điểm Lữ Bố ở phía sau nhìn thấy Tần Vương chạy tới, cũng chạy gấp gáp chạy nhanh tới!
Trong lúc tất cả mọi người Hắc Lang trại cảm thấy ngạc nhiên, đột nhiên thấy để một màn bọn hắn cả đời khó quên:
Khi Lữ Bố đi đến trước mặt Lý Chính, khi tất cả mọi người đang chú mục.
Nam nhân như Thần như Ma thế mà quỳ xuống một gối trước mặt Tần Vương Lý Chính, hành lễ:
- Mạt tướng Lữ Bố, bái kiến chủ công!
Lý Chính trông thấy Lữ Bố như thế, kích động đỡ dậy:
- Phụng Tiên!
- Chủ công!
Khuôn mặt Lữ Bố cương nghị hơi ửng hồng. Hai người nhìn nhau rất lâu, sau đó lôi kéo Lữ Bố đi đến bên người Trần Cung Hoa Hùng.
- Phụng Tiên, đến xem lại có thêm một người quen này.
Trần Cung ở bên cạnh cũng có chút kích động nhìn Lữ Bố:
- Phụng Tiên!
Lữ Bố ngạc nhiên nhìn Trần Cung:
- Công Đài đã lâu không gặp!
- Khục, Hoa Hùng bái kiến Lữ đại nhân!