Sắc mặt Hoa Hùng có chút lúng túng đi đến trước mặt Lữ Bố, hai tay ôm quyền nói.
Lữ Bố nhìn mãnh hán trước mặt, ánh mắt sáng lên! Lãnh ngạo nói:
- Nguyên lai là Hoa Hùng tướng quân!
- Không dám nhận! Không dám nhận!
Hoa Hùng cúi đầu vội nói.
Hổ mâu của Lữ Bố nhu hòa, ha ha một tiếng! Vỗ vỗ bả vai Hoa Hùng.
- Bây giờ lại một lần nữa cùng ngươi kề vai chiến đấu, ta cũng cảm thấy cao hứng!
Hoa Hùng nhìn ánh mắt Lữ Bố chân thành, trùng điệp gật đầu ngu ngơ cười.
Sau đó, tinh thần người Hắc Lang trại thanh tỉnh từ bên trong rung động, chậm rãi đến trước mặt bọn họ. Sắc mặt Phương Lâm có chút kích động nhìn Lý Chính, nguyên lai chủ công thần bí của Lang Chủ cũng là Tần Vương,
Sau đó ghét bỏ nhìn Tần Lâm Quân bên kia.
Phi!
Không nhìn thấy vừa nãy Tần Vương điện hạ nhìn cũng chưa từng nhìn Tần Vương phi một chút sao! Nói rõ cái gì, Tần Vương phi không có trọng yếu như Lang Chủ chúng ta!
Vốn muốn nói cho Lang Chủ một chuyện vui, không nghĩ tới Lang Chủ đúng là Lang Chủ! Bây giờ Hắc Lang trại đầu phục người cao quý nhất Yến Dương phủ!
Lữ Bố vừa hàn huyên vài câu cùng bọn người Dạ Lăng Vân, nhìn người Hắc Lang trại đã đến đây. Đi đến trước mặt Lý Chính, chăm chú nói:
- Chủ công, đây là bộ hạ đi theo Phụng Tiên!
Lập tức bá khí nói đám người Hắc Lang trại: - Các huynh đệ, trước mặt là chủ công Lữ Phụng Tiên ta -Tần Vương điện hạ, các ngươi còn không mau bái kiến!
- Bái kiến Tần Vương điện hạ!
Tất cả mọi người Hắc Lang trại nhìn Lý Chính hưng phấn hô, gọi tiếng ngút trời, chim chóc trong sơn lâm bị doa ào ào bay lên trời!
Lý Chính nhìn quân đội nhân cường mã tráng, uy vũ hùng tráng, khí thế biến đổi, khí thôn sơn hà nói:
- Các ngươi là bộ hạ của Lữ Bố, cũng chính là bộ hạ của bản vương. Đi! Các ngươi theo bản vương về Tần Vương phủ!
- Tuân lệnh! Điện hạ!
Hết thảy mọi người hưng phấn cùng hô to.
Trong đó, Hoa Hùng và Phương Lâm kêu vang dội nhất!
Tần Vương nhanh chóng chỉ huy tất cả mọi người trở về, khi trông thấy bọn người Tần Lâm Quân còn ở tại chỗ, không khỏi khẽ giật mình, những gia hỏa chướng mắt này làm sao vẫn chưa đi!
Sau đó cao hứng nhìn Tần Lâm Quân,
Không cao hứng không được, bởi vì chuyện của Tần Lâm Quân cho Lý Chính một cái cớ tuyệt hảo, đổi Yến Dương thành đô úy, còn dò xét Liêu gia, khi Lý Chính trông thấy tài phú Liêu gia mấy trăm năm tích lũy, hắn biểu thị không hứng thú đối với tiền, không có chút nào cảm thấy hứng thú, cũng là một đống con số mà thôi!
Lý Chính chậm rãi đi qua nhìn đôi mắt đẹp của Tần Lâm Quân đang nhìn mình chằm chằm,
Lập tức vui vẻ ra mặt quan tâm nói:
- Vương phi, nhìn thấy nàng bình yên vô sự, bản vương rất yên tâm!
Tần Lâm Quân nhìn Lý Chính ý cười đầy mặt, hận không thể lập tức rút kiếm đâm chín chín tám mốt kiếm!
Vừa mới nãy sao không nhìn thấy ngươi liếc ta một cái, đúng vậy, yên tâm! Có thể không yên lòng à, bây giờ binh mã Yến Dương thành đều bị ngươi trông coi! Còn sử dụng ta làm cớ, quang minh chính đại đổi Đô úy, mà thế lực khác còn cảm giác nên thế!
- Đa tạ Tần Vương điện hạ hao tâm tổn trí!
Tần Lâm Quân thản nhiên nói, sau đó phất phất tay chỉ huy đội ngũ trở về. Sau đó khi bọn hắn trở lại Yến Dương thành, lại vang lên một trận reo hò.
- Ngươi nhìn, ta dám chắc Tần Vương điện hạ đang đi tiếp Tần Vương phi, Tần Vương điện hạ quả nhiên rất yêu Tần Vương phi!
Vẫn là thiếu nữ kia vô tri la lớn.
Bọn người Phương Tư Vũ lúc đầu hưng phấn trông thấy bách tính Yến Dương thành reo hò chính mình như thế nghe câu nói này nhất thời không còn hứng thú. Loại nữ nhân làm sao còn chưa có lấy chồng, nhà chồng không trông giữ sao! Không sợ bị mất!
Khi Lý Chính chỉ huy mọi người Lữ Bố đi vào trong thành, lại là một trận reo hò.
- Nhìn những người xem là ai, xem ra rất cường tráng!
- Đúng vậy, bộ dáng thật lợi hại!
- Là người Hắc Lang trại!
Một người từng nhìn thấy người Hắc Lang trại hô.
- Oa, chẳng lẽ Tần Vương điện hạ thu phục Hắc Lang trại!
- Nam tử cao lớn hùng vĩ đi bên cạnh Tần Vương điện hạ chắc là Lang Chủ thần bí!
Một người đi đường hưng phấn hô.
- Thật mạnh!
Người chủ sự các thế lực ở trên lầu quan sát Lữ Bố sợ hãi than.
Lữ Bố này lộ ra bá khí dường như khắc hai chữ cường giả thực chất ở bên trong, hướng bọn họ thể hiện ra cái gì mới là cường giả!
Đêm đó Tần Vương phủ mở tiệc rượu lớn, đây là một trận rượu nghênh đón, cũng là một trận rượu ly biệt. Nghênh đón Lữ Bố trở về, ly biệt bọn người Dạ Lăng Vân, Vân Lâm, Trần Đình muốn rời đi!
Bên trong sân luyện võ Tần Vương phủ, tất cả mọi người đang quan sát một trận quyết đấu giữa nam nhân!
Chỉ thấy Lữ Bố một người đối chiến Hoa Hùng, Dạ Lăng Vân, Trần Đình, Vân Lâm, Phương Lâm, Tiêu Chiến sáu vị võ tướng!
Chỉ thấy sáu vị võ tướng xuất ra tất cả vốn liếng dùng hết chiêu thức công kích Lữ Bố, nhưng Lữ Bố tiện tay một kích đã đánh lui bọn họ! Lữ Bố đang khảo nghiệm thực lực bọn hắn, nên cùng bọn họ tiếp tục so chiêu!
- Thật mạnh!
Bọn người Dạ Lăng Vân, Trần Đình liếc nhau, lúc đầu cảm thấy Hoa Hùng đại nhân nói ngoa!
Không nghĩ tới vẫn là khiêm tốn, nhìn đến nam nhân trước mặt mình. Một chiêu một thức tùy tiện đã đánh tan một kích mạnh nhất của mình!
Hắn vẻn vẹn đứng tại chỗ, cũng là trung tâm võ đài, bóng người giống như cột chống trời! Dường như không người nào có thể làm cho hắn dao động!
Rất khó tưởng tượng nếu như nam nhân này lên trên chiến trường sẽ oai hùng bực nào!
Còn tốt hắn không phải địch nhân của chúng ta!
Phúc lão ở bên cạnh nhìn Lữ Bố cường đại như thế, cười khổ lắc đầu!