Chương 9: Đêm kinh hoàng

Trời bắt đầu tối, mặt trời dần biến mất sau dãy núi. Lúc này chỉ còn ánh sáng đến từ đống lửa, một tiếng sói hú vang lên như báo hiệu cho một đêm kinh hoàng.

Minh cảm thấy nhiệt độ giảm vô cùng nhanh, nhìn ra ngoài thì thấy một người khắp nơi là các vết thương. Hắn ta đang vừa chạy vừa kêu cứu, Minh định ra giúp thì Phục kéo hắn lại ra hiệu im lặng.

Ngay sau đó từ trong rừng một đám quỷ chủng loại vô cùng phong phú, tên thì dùng vòi, đứa thì cắn xé, thằng nhổ từng bộ phận ra một. Từng bộ phận một của thanh niên bị bọn nó rút ra, đầu tiên là từng ngón tay, ngón chân. Sau đó là tai, mắt, một tên cầm trên tay thanh kiếm của thanh niên xẻ từng thớ thịt, sau đó một con quỷ khác cướp lấy kiếm rồi mổ bụng moi ruột ra và ăn ngấu nghiến . Anh thanh niên kêu gào thảm thiết, nhưng cũng dần nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Sau vài phút, anh ta đã bị lũ quỷ chia nhau ăn sạch, trước khi bỏ đi một tên còn nói:" Lâu lắm rồi ta mới được ăn thịt người, nghĩ đến từng miếng lòng của nó cho lên mồm" hắn cười một cách đầy kinh tởm.

Con quỷ bên cạnh nói:" Vở vẩn! Mắt mới là bộ phận ngon nhất, cứ thử tưởng tượng xem cho vào mồm cắn một cái giòn rụm, máu và những thứ trong mắt phụt ra đầy ngọt bùi".

Đám quỷ bắt đầu tranh cãi xem bộ phận nào mới là ngon nhất, con quỷ thích ăn thịt nói:" Các ngươi cứ ở đấy mà cãi nhau, mau đi kiếm thêm đứa nữa nếu không những đứa khác sẽ ăn hết mất".

Đám quỷ nhao nhao đồng ý rồi bỏ đi, mặt Minh và Phục lúc này trắng bệch, đây là lần đầu tiên bọn hắn chứng kiến cảnh tượng kinh khủng như thế này, nếu so sánh cảnh tượng trong phim kinh dị thì chả khác nào ví cống rãnh với đại dương.

Minh hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại bản thân, cố an ủi bản thân rằng muốn trở thành một Thợ Săn Quỷ thì phải làm quen với việc này.

Phục nói:" May mắn thật đấy! Nếu chúng ta mà không tìm được nơi này thì chắc cũng như thanh niên vừa rồi".

Minh gật đầu, không khí có chút nặng nề, Phục cố bẻ lái đi chỗ khác. Hắn xé ra một tảng thịt gấu gác bếp đưa cho Minh nói:"Ăn đi mai còn có sức mà đánh" .

Minh cố dặn ra nụ cười đầy gượng gạo, hắn cầm lấy tảng thịt. Mặc dù thịt được tẩm ướp gia vị vô cùng thơm ngon, nhưng nghĩ đến cảnh tượng lúc trước. Miệng thịt gấu đầy thơm ngon lại trở nên không nuốt nổi.

Đêm hôm đó hắn trằn trọc không sao ngủ được, nếu mà có một con quỷ nào đấy phát hiện ra nơi chú ẩn, thì thật không thể tưởng tượng nổi kết quả.

Bình minh đã xuất hiện, nó như một liều thuốc an thần giúp Minh bình tĩnh lại. Nghĩ đến cái chết đầy nghi vấn của bố mẹ, Minh lập tức lấy được quyết tâm.

Hắn và Phục quyết định để đề phòng việc lũ quỷ chưa về nơi ẩn náu, họ sẽ đợi thêm một lúc rồi mới ra ngoài.

Vì chỉ còn ngày hôm nay là hết hạn, trong khi đó bọn hắn mới chỉ giết được 3 con, vẫn còn thiếu mất 17 con quỷ nữa để cả hai cùng đỗ.

Minh và Phục quyết định đẩy nhanh tiến độ của mình, lần này chỉ cần thấy quỷ là họ sẽ tấn công cho đối phương không kịp trở tay.

Sau một hồi đi săn họ đã tiêu diệt thêm được 7 con quỷ, vốn định nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục đi săn thì đột nhiên một đội gồm 10 người chạy ra chặn đường.

Đám người được cầm đầu bởi một tên to con, trên người có kha khá vết thương, nghe được trao đổi của đàn em, Minh biết được tên to con này tên là Vạn.

Phục chủ động hỏi:" Không biết các bạn có vấn đề gì mà lại chặn đường chúng tôi?".

Vạn nói:"Như các cậu thấy đấy, anh em chúng tôi đã chạm chán với lũ quỷ hôm qua.

Vốn dĩ đoàn của tôi có đến 200 người, nhưng chỉ qua một đêm chỉ còn lại 10 người chúng tôi may mắn chạy thoát. Nhưng tất cả đã bị thương nặng không biết các bạn có thể đưa chúng tôi theo không.

Phục hơi do dự không biết có nên đồng ý hay không, Minh trả lời:" Đương nhiên là có thể rồi".

Đám người mừng ra mặt, bọn họ cảm ơn hai người rối rít. Vạn nói:" Nhìn hai người có vẻ như không bị thương, không biết là do thực lực hay có nơi trú ẩn".

Phục nói:" Là vận khí tốt cả thôi, hai người bọn tôi đã tử thủ trên một cái cây lớn, may mắn là không có nhiều quỷ chú ý đến bọn tôi nên cũng nhẹ nhõm qua được một đêm kinh hoàng".

Minh có chút bất ngờ, không hiểu tại sao Phục lại nói dối, nhưng chắc hẳn là có lí do của hắn.

Vạn tỏ vẻ bất ngờ nói:" Các bạn may mắn thật đấy, à phải rồi! Hai cậu săn được bao nhiêu con rồi! Nếu cần thì chúng tôi sẽ cho các cậu hết số quỷ mà bọn tôi có".

Một tên đàn em khóc lóc van xin Vạn:" Đại ca không được làm như thế! Chỗ quỷ đấy là anh em phải đổ máu với có được, đại ca không thể cho bọn hắn được".

Vạn tức giận túm đầu tên đệ, dí đầu hắn và cúi mình trước hai người Phục và Minh nói:" Xin lỗi hai cậu! Nó còn trẻ nên còn bồng bột, vốn bọn tôi có ý định tham gia vào hội Thợ Săn Quỷ nhưng qua đêm hôm qua bọ tôi biết được trình độ của mình không đủ. Vì thế chỉ cần các cậu che chở cho chúng tôi qua đêm nay, số quỷ này sẽ thuộc về các cậu".

Hắn lấy ra một túi có mười lệnh bài đã có đầy đủ quỷ, Phục hỏi:" Chả phải là đã có đủ cho 1 người được vào rồi hay sao, các ngươi chỉ cần tìm một chỗ chốn là được không phải sao?".

Vạn cùng mấy tên đệ đồng thanh nói:" Bọn tôi coi nhau như anh em ruột thịt, cứ xa nhau là không ngủ được. Mong các cậu đồng ý bảo vệ bọn tôi! Làm ơn đi!".

Minh thấy cảm động trước tình nghĩa anh em của bọn họ liền nói:" Thôi được rồi, bọn tôi sẽ bảo vệ các người" .

Minh nhận lấy túi lệnh bài, đám người cười vui vẻ như được mùa.

Vì đã có đủ số quỷ cần thiết, nên hai người cũng không đi săn nữa. Thay vào đó là trở lại nơi chú ẩn, nhưng Phục nói thầm với hắn là chỉ cho bọn họ ở ngoài. Vì thế Minh cũng giả vờ như đây sẽ là nơi nghỉ chân của nhóm.

Đám người cười nói vui vẻ, rất nhanh chóng trời bắt đầu tối lại.

Tiếng cười nói chấm dứt, thay vào đó là sự im lặng đến đáng sợ.

Vạn lo sợ đến phát khóc nói:" Phải làm sao đây! Số lượng thí sinh đã giảm rất nhiều so với ngày hôm qua, vì thế chắc chắn lũ quỷ sẽ tập trung rất đông đến những nơi có những người còn sót lại, nếu không có nơi trốn chúng ta tiêu mất".

Minh nhìn Phục, thấy Minh đang nhìn mình. Hắn thở dài nói thôi được rồi, Phục bấm pháp quyết lập tức cánh cửa vào hang đã được mở ra.

Vạn vui vẻ nói:" Biết ngay hai bọn mày có chỗ chốn mà, mãi mà bọn mày không chịu mở ra. Làm bọn tao cứ diễn từ nãy đến giờ, một câu tớ rồi lại một câu cậu, buồn ỉa chết tao mất".

Đám người lập tức trở mặt, Vạn nói:" Khôn hồn thì nôn hết số quỷ mày đang có ra đây, nếu không thì đừng trách tao ác".

Minh ngơ ngác trước sự lật mặt như lật bàn tay của Vạn. Phục dơ ngón tay thối:" Đưa cái con m mày".

Nói rồi kéo Minh vào hang rồi đóng cửa lại, Vạn tức giận nói:" Thằng Thọ đâu rồi, tao bảo nó canh cửa hang cơ mà, sao lại để cho chúng nó chạy hả".

Một tên đệ bẩm báo:" Thằng Thọ nó chết rồi đại ca".

Vạn ngạc nhiên nói:" Cái gì?". Hắn chạy ra chỗ bụi cây gần cửa hang, thì đã thấy Thọ sủi bọt mép, chết từ lâu.

Vạn đập mạnh vào thân cây, thằng chó Phục xem ra hắn đã biết hết từ đầu, nên nó mới mời thằng Thọ ăn uống nhiệt tình như thế.

Hắn quay lại của hang, đạp mạnh vào cửa nói:" Hai thằng chó mau mở cửa ra cho bố".

Đập được hai nhát, đột nhiên tiếng đàn em hét thảm vang lên, Vạn quay lại đã thấy lũ quỷ đã đến rất gần rồi.

Hắn thôi đập cửa, lại bắt đầu khóc lóc van xin:" Xin lỗi hai cậu, vừa rồi chỉ là lũ quỷ làm loạn tâm thần của tớ thôi, giờ tớ khỏi rồi làm ơn hãy cho tớ vào". Không thấy có dấu hiệu đáp lại, Vạn nhìn ra sau đã thấy đàn em của hắn chết hết, ngay trước mặt hắn là lũ quỷ đang nhìn hắn với một ánh mắt đầy thích thú.

Một con quỷ nhiều sừng nói:" Này thằng nhóc, sao mày lại van xin tảng đá thế".

Vạn quỳ xuống, kể tất cả mọi chuyện rồi van xin tha mạng. Con quỷ nhiều sừng cười:" Vậy sao! Thôi được rồi tao sẽ cho mày một ân huệ".

Vạn vui mừng cảm ơn, nhưng ngay sau đó con quỷ há to mồm nuốt chửng Vạn. Nó nói tiếp mặc dù Vạn đã chết:" Ân huệ đó chính là được ta ăn" .

Đám quỷ thấy vậy, liền chê trách nó, một con quỷ nói:" Mày lại ăn mảnh đấy thằng khốn nạn này".

Quỷ nhiều sừng chỉ vào cánh cửa nói:" không phải vẫn còn bên trong sao! Tao không tham gia nữa là được chứ gì".

Nói rồi hắn bỏ đi, lũ quỷ cũng không cản lại mà bắt đầu phá cửa. Sau vài phát đập, cửa hang lập tức bị phá hủy.

Nhưng bên trong lại không có thứ gì cả, lũ quỷ tìm một hồi vẫn không thấy cả một cọng lông chứ đừng nói đến là người.

Lũ quỷ tức giận chửi bới một hồi rồi bỏ đi. Lúc này Minh và Phục đang ở một hang động khác, muốn đến được nơi chú ẩn của bọn hắn phải đi qua 2 cái cửa chứ không phải một.

Minh nhìn Phục với ánh mắt nể phục từ đáy lòng, từ lúc mới vào hang Phục đã lên kế hoạch cho rất nhiều trường hợp.

Trong đó có cả những chuyện đã xảy ra, có thể nói là Phục tính toán hết toàn bộ những gì mà có thể xảy ra trong kì thi.