Hai người yên chí, Minh thở phào nhẹ nhõm:"Nếu mà có con nào biết được chúng ta ở đây chắc là toang".
Thời gian dần trôi qua trời cũng sắp sáng, tưởng trừng như bọn hắn sẽ qua được kì thi đầy kinh khủng này.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên:" Hai ngươi định chốn đến bao giờ nữa hả?".
Minh và Phục im lặng thầm cầu nguyện, người mà hắn nói không phải là mình. Nhưng con quỷ vào lại cái hang động đầu tiên, hắn nhìn về phía cửa hang mà hai người đang chốn. Hắn nói:"Giờ các ngươi tự ra hay để ta vào".
Phục nói thầm với Minh:"Tao sẽ cho cửa hang phát nổ, sau đó ngay lập tức chạy được bao nhiêu thì chạy. Nhìn sắc trời chắc hẳn là còn 30 phút trước khi mặt trời mọc".
Minh gật đầu, Phục nói:"Được rồi cứ để cho bọn ta ra". Vừa dứt lời, cách cửa phát sáng rồi nổ tung, khói và bụi làm tầm nhìn của con quỷ bị hạn chế, hai người chạy nhanh ra ngoài. Nhưng khi sắp chạy vào rừng, bỗng một kết giới màu đỏ xuất hiện ngăn cản lại đường chạy của hai người.
Con quỷ bước ra từ hang nói:"Để ta tự giới thiệu Chiến Quỷ, một con quỷ cấp D bị Nhật Nguyệt Song Kiêu đưa vào. Thứ mà không cho các ngươi chạy chốn đó chính là năng lực Tử Chiến của ta".
Phục nói:"Một con quỷ trung cấp như ngươi đã không cần phải ăn thịt người bình thường nữa, thì cần gì phải săn chúng ta".
Chiến Quỷ nói:"Đúng là quỷ trung cấp chỉ ăn thịt Thợ Săn Quỷ, thế nhưng thịt của chủ nhân Thần Ấn thì khác".
Nó lập tức tấn công, mục tiêu của hắn là Phục. Mặc dù đã kịp lấy kiếm ra đỡ nhưng Phục vẫn bị lực của cú đánh đập bay.
Chiến Quỷ cười nói:"Phản xạ nhanh đấy!" Hắn quay sang tấn công Minh.
Minh thấy thế vội vàng chuyển sang thế thủ nhưng vẫn không ăn thua, hắn vẫn bị đánh bay như Phục.
Chỉ với hai đòn cơ bản của mình, Chiến Quỷ đã khiến hai người bị thương nặng.
Phục mặc dù đỡ được, nhưng cái giá phải trả là cây kiếm của hắn đã gẫy làm hai phần và tay phải đã bị gãy. Còn Minh vì đỡ bằng chính cơ thể nên giờ đây hai tay của hắn bị cong vẹo một cách rợn người.
Chiến Quỷ cười nói:"Thật là may mắn, không ngờ ta lại gặp được hai Thần Ấn Giả yếu như thế này".
Nói rồi hắn tiến tới chỗ Minh, đột nhiên tay của hắn bị chém bay. Con quỷ đau đớn dữ dội, nó quay sang thì thấy người chém hắn chính là Phục.
Lúc này Phục đã mượn được một phần sức mạnh của Thần Ấn, khác với Minh thay vì là tăng tốc độ thì hắn lại tăng lên sức mạnh của mình.
Chiến Quỷ thấy Thần Ấn của Phục được kích hoạt, nó hoảng sợ nói:" Không thể nào! Các ngươi chưa trở thành Thợ Săn Quỷ làm sao có thể sử dụng được Thần Ấn".
"Không có gì là không thể!" Một giọng nói vang lên, Chiến Quỷ cảm nhận được một lực lượng tác động lên lưng mình. Hắn thổ huyết, và bị đẩy lùi chục bước.
Giọng nói này không ai khác ngoài Minh, lúc này Thần Ấn của hắn cũng đã được kích hoạt.
Chiến Quỷ vô cùng tức giận hét lớn, bây giờ hắn cảm thấy nhục nhã đường đường là một con quỷ trung cấp mà lại bị hai thằng nhãi còn chưa phải là Thợ Săn Quỷ đánh bị thương.
Nó quát lớn:"Là bọn mày ép tao đấy!". Chiến Quỷ lập tức biến đổi, nếu lúc trước hắn có mấy phần giống người thì lúc này đã hoàn toàn không giống một tí nào.
Hắn có một cặp sừng nhọn và thô to, mồm thì chia ra làm bốn và chứa đầy những chiếc răng sắc. Hai tay phình to như cái cột đình, nhưng hai chân lại rất bé.
Chiến Quỷ dùng tay đập thẳng vào Phục, mặc dù to lớn nhưng nó không hề chậm chạp tí gì. Trước tốc độ ra đòn của con quỷ, Phục không kịp phản ứng. Tưởng trừng như Phục sẽ bị nghiền nát dưới tay của Chiến Quỷ, đột nhiên một tiếng sấm vang lên. Phục lúc này đã ở một vị trí hoàn toàn khác, người cứu hắn chính là Minh.
Thấy Phục sắp lên bảng đếm số, Minh lập tức chạy đến cứu một cách không suy nghĩ, Minh chỉ cảm thấy một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ chảy trong cơ thể. Nhờ loại sức mạnh này mà Minh mới kịp cứu Phục.
Phục bất ngờ nói:" Có phải vừa rồi là kích hoạt Thần Ấn toàn phần!".
Minh lắc đầu không rõ, chả cần biết toàn phần hay không nhưng lúc này hai chân của hắn đau nhức cùng tê tái, Minh nói với Phục:" Tao chỉ sử dụng được một lần duy nhất nữa mà thôi, tao sẽ đưa mày lên gần người nó. Sau đó phải lập tức kết liễu nó, nếu không thành công chắc chắn chúng ta sẽ chết".
Phục cầm kiếm lên nói:" Lên thôi!". Hắn bám lên người Minh, tiếng sấm lại một lần nữa vang lên.
Chiến Quỷ cảm nhận được khí tức của tử vong, thay vì cố gắng tấn công hai người, hắn lập tức lấy tay cuốn quanh người. Kiếm của Phục định chém xuyên qua tay của Chiến Quỷ, âm thanh va chạm của kim loại vang lên. Thanh kiếm vốn đã bị hư hỏng nay lại càng hỏng nặng hơn, thân kiếm vỡ tan. Giờ đây chỉ còn một mảnh kiếm chỉ bằng ngón út còn sót lại trên chuôi.
"Xong! Thế là xong!" Đó là suy nghĩ của cả hai người. Chiến Quỷ thấy thanh kiếm của Phục không thể xuyên qua tay, hắn cười lớn:"Đã đến lúc nạp mạng rồi!".
Thay vì cứ tấn công Phục trước, hắn lần lại tấn công Minh. Vì hắn biết Minh mới là mối quan ngại đáng quan tâm nhất.
Một nắm đấm bay tới Minh, hắn định né ra chỗ khác. Nhưng chân hắn không tài nào di chuyển được.
Uỳnh
Một tiếng va chạm cực mạnh, máu của Minh nhuộm đỏ đất, thân thể của hắn lúc này không tìm được một bộ phận nào còn nguyên vẹn.
Thấy Minh bị đánh cho không rõ sống chết, khoé mắt Phục đỏ lên, hắn hét lớn:" Thằng chó đền mạng đi!".
Mặc dù thanh kiếm của Phục không còn nguyên vẹn, nhưng Chiến Quỷ vẫn không chủ quan. Nó không muốn mạo hiểm, nên đã lấy tay che khắp người.
Nó thầm nghĩ chỉ cần kiếm của Phục không phá vỡ được phòng thủ của mình, thì tử kỳ của Phục sẽ đến.
Kiếm và tay lại va chạm lần nữa, thanh kiếm lại không thể phá được phòng thủ của Chiến Quỷ.
Nó vui mừng định phản công, nhưng dị biến đã xảy ra. Thần Ấn của Phục sáng lên, mảnh kiếm còn sót lại phát ra một ánh sáng xanh. Thanh kiếm dần cắt qua tay Chiến Quỷ, hắn lúc này cảm thấy mình như phải đối mặt với một cơn sóng thần.
Kiếm phá đầu bay, Chiến Quỷ trước lúc chết hối hận không thôi. Đáng lẽ hắn không nên ăn mảnh, mà phải gọi thêm vài con quỷ nữa. Nhưng trên đời làm gì có thuốc hối hận, mọi sai lầm đều phải trả giá. Và cái giá phải trả của Chiến Quỷ chính là tính mạng của bản thân.
Tiêu diệt được Chiến Quỷ nhưng, Phục không chả vui vẻ gì. Tính mạng của Minh lúc này vô cùng nguy cấp, hắn có thể chết bất kì lúc nào. Định lôi Minh vào hang, vì kì thi vẫn còn 5 phút nữa. Bây giờ chỉ cần một con quỷ vô cùng yếu cũng đủ để tiễn hai người bọn họ lên đường.
Vừa vác Minh lên thì tác dụng phụ của Thần Ấn đã đến. Cơn đau ập đến, kết hợp với cơn mệt mỏi làm hai mắt của Phục muốn nhắm vào.
Hắn lập tức cắn lưỡi mình để giữ cho bản thân cố gắng tỉnh táo. Hắn biết nếu bây giờ mà ngất bọn hắn chắc chắn sẽ chết, tiếng chiến đấu vừa rồi chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều quỷ đến đây.
Đi được một đoạn, Phục quỵ xuống. Hắn cắn răng lấy tay bám vào đất kéo cơ thể mình đến hang.
Gần đến hang, đột nhiên một con quỷ xuất hiện trước mặt Phục. Nó vui mừng khôn xiết, nghe thấy tiếng chiến đấu hắn vội vàng chạy đến đây. Vốn chỉ ôm tâm tư xem náo nhiệt, ai ngờ lại có đến hai Thần Ấn Giả đang hấp hối.
Phục nhìn thấy con quỷ, liền thầm nghĩ thế là hết.
*Thần Ấn Giả: người có Thần Ấn