Chương 11: Dưỡng thương

Trong một căn phòng, một thanh niên vội tỉnh dậy như gặp ác mộng. Hắn thở dốc, rồi nhìn xung quanh nói thầm:" Vậy là ta đã được cứu sao".

Người này không ai khác chính là Phục, sau trận đấu ác liệt với Chiến Quỷ. Hắn đã bị thương nặng, sau đó gặp được một quỷ. Đến bây giờ hắn còn sống thì chắc chắn đã có ai đấy cứu mình.

Hắn chợt nhớ ra trước lúc bất tỉnh, Minh đã bị thương cực nặng có thể nói là cửu tử nhất sinh cũng không sai.

Phục vội xuống giường, cơn đau bỗng ập đến. Nó thốn tới nỗi, hắn phải đứng một lúc để cơn đau dịu đi. Qua đó hắn cũng đại khái đoán được nơi bị thương của bản thân.

Phục nhíu mày, thương thế như này nặng hơn hắn tưởng, một tay bị gãy, xương sườn gãy 4 cái, ngoài ra là các vết thương ngoài da.

Cầm lấy cái ghế rồi dựa vào nó để đi, vừa ra khỏi cửa. Một giọng nói của hội trưởng Vương Lâm vang lên:" Này cậu Phục, vết thương của cậu vẫn chưa khỏi hẳn đâu, mau về phòng đi".

Thấy Vương Lâm, Phục vội hỏi:" Đồng đội của ta là Minh có còn sống không".

Hội trưởng cười nói:" Cậu cứ yên tâm, kể cả chỉ còn một hơi thở thì bọn tôi cũng cứu được".

Phục nghiêm mặt, nhìn Vương Lâm gằn từng chữ nói:" Nhớ những gì ông nói đấy, nếu như không cứu được cậu ta thì ông cũng đừng hòng sống".

Vương Lâm nói:" Rồi! Rồi! Ta sợ cậu rồi đấy, cậu không phải đem thân phận của mình ra doạ ta. Ở cái cái trái đất này có mấy ai dám đắc tội với cậu chứ".

Phục hừ lạnh, quay lại phòng. Vương Lâm nhìn rồi cười thầm:" Thật không ngờ lại có đến 2 Thần Ấn trong khóa này, đã thế cả hai lại có tiềm lực rất lớn, đánh bại được cả con quỷ cấp D". Mặc dù đã bị phong ấn, nhưng ông ta biết nếu để một Thợ Săn Quỷ nghiệp dư đi giết Chiến Quỷ thì vẫn có thể chết như thường.

Vương Lâm nghĩ thật là đáng mong đợi từ khóa này.

15 ngày sau.

Với khả năng chữa trị của các Thợ Săn, thương thế của Phục nhanh chóng lành lại, hắn thậm chí còn có thể cảm thấy cơ thể mình còn khỏe hơn lúc trước rất nhiều.

Hỏi các y tá về nơi ở của Minh, hắn liền đi tới xem tình hình như thế nào.

Phục đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lí để chứng kiến cảnh Minh bị bó bột toàn thân hoặc là đang nằm hấp hối.

Nhưng trái với suy nghĩ của hắn, Minh lúc này đang tập các bài tập quyền pháp kèm theo đó là tám tấm bùa trọng lượng trên người.

Nhìn cảnh tượng trong phòng của Minh làm hắn tưởng mình vào nhầm phòng, nhưng khi nhìn số phòng hắn xác nhận mình đã vào đúng nơi cần đến.

Minh thấy Phục vừa mới vào, còn chưa kịp chào hỏi câu giờ đã đóng cửa lại. Hắn nói:" Vào đi mày sợ tao ăn thịt à".

Phục bước vào nói:" Không có gì chỉ là tao không ngờ, mày lại hồi phục nhanh như thế".

" Đương nhiên rồi! Cậu ta được phục dụng loại thuốc dưỡng thương mà Thợ Săn Quỷ trung cấp đỉnh phong cũng chỉ dám sử dụng khi bị trọng thương". Phục quay lại nhìn ai đang nói, hắn không ngờ lại gặp Vương Lâm tại đây.

Hắn đương nhiên biết sự đắt đỏ của loại thuốc trị thương này, định cảm ơn Vương Lâm. Nhưng dường như biết được suy nghĩ của Phục, ông ta nói:" Không phải là ta cho đâu, mà là hai anh em nhà nó kìa".

Vương Lâm chỉ ra phía sau mình, Phục nhìn theo. Hắn giật thót tim lắp ba lắp bắp nói:" Đ..â.y không p..hải l.là.Nhật...Nguyệt..s.song kiêu sao?".

Vương Lâm gật đầu, kì quái nhìn Phục, ông ta nói:" Ngươi bất ngờ cái gì chứ! Chả phải ô dù của ngươi thậm chí còn hơn cả hắn sao".

Nói đến đây ông ta nhận ra có gì đó không đúng, mặc dù Nhật Nguyệt Song Kiêu là hai thiên tài mới 16 tuổi mà đã đạt đến Thợ Săn Quỷ trung cấp đỉnh phong. Nhưng so với ô dù của Phục thì cũng chỉ là muỗi, bất quá là chỗ dựa này lại không thăm hỏi động viên chứ đừng nói gì là chữa trị cho Phục.

Vương Lâm nhìn Phục với ánh mắt cà khịa, Nhật thấy bóng dáng của Vương Lâm liền chủ động chào hỏi:" Vương hội trưởng ngài làm gì ở đây thế!".

Vương Lâm nói:" Không có gì, chỉ là ta đi thăm một Thần Ấn Giả đầy tiềm năng thôi".

Nhật nhìn thấy Phục liền nói:" Cậu là đồng đội của Minh đúng không, tôi đã chứng kiến hết mọi việc trên máy chiếu. Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã chiếu cố Minh."

Phục nói:" Dù gì thì cũng là đồng đội làm sao có thể bỏ rơi được chứ".

Minh chạy ra hóng hớt:" Có chuyện gì mà bàn tán to nhỏ thế!".

Vương Lâm cười nói:" Ta tới đây để chúc mừng cậu đã qua kì thi tuyển, ngoài ra vào ngày mai các thí sinh sẽ phải tập trung tại quảng trường để nhận chúc phúc".

Nói rồi ông ta đi mất, 3 người vào phòng Minh ngồi nói chuyện. Có lẽ là vì hợp tính nhau nên mặc dù hai người Nhật và Phục chưa quen, nhưng chỉ sau một hồi chém gió đã ôm vai bá cổ.

Cả 3 đang nói chuyện trên trời dưới biển thì Nguyệt đi vào. Phục nhìn thấy cô, hắn sáng mắt chủ động đứng dậy giới thiệu.

Sau một hồi nói về tiểu sử bản thân, Phục định bắt tay với Nguyệt. Nhưng hắn lại ăn quả bơ to tướng, Nguyệt lạnh nhạt đi qua người hắn.

Thấy cô dựa vào người Minh, hai người họ nói những câu làm dân Fa lâu năm như Phục tim muốn nổ tung.

Phục nói:"Mày khỏe là tao vui rồi! Thôi tao về phòng đây, mai gặp lại".

Trên đường về phòng, hắn gặp một cô y tá vừa đi vừa hát bài "Một bước yêu vạn dặm đau". Đến đoạn nhạc:"Ngọn cỏ ven đường thôi mà, làm sao với được mây..."

Những câu hát này như đâm một con dao vào người hắn, mặc dù đã về đến nhà nhưng lời bài hát ấy vẫn vang vảng bên tai. Hắn thầm nghĩ liệu sau này nó có trở thành tâm ma của mình không.

Tại phòng của Minh.

Sau khi giành vài phút cho đôi uyên ương, Nhật nói:" Ngày mai là ngày chúc phúc, hãy tranh nhiều nhất có thể!".

Minh ngạc nhiên nói:" không phải là sẽ phân đều cho những người đã vượt qua kì thi hay sao".

Nhật lắc đầu nói:" Số lượng lời chúc phúc của các vị thần sẽ dựa trên thành tích của phần kiểm tra tiếp theo".

Minh nói:" Cái gì! Vẫn còn một bài kiểm tra nữa".

Nguyệt nói:" Kết quả của phần kiểm tra sẽ quy ra số lời chúc phúc mà họ nhận được, vì lẽ đó mà anh phải đạt được top 1".

Minh nói:" Được các vị thần chúc phúc nhiều hơn người khác thì có tác dụng gì?".

Nhật nói:" Mặc dù không làm cho mày mạnh hơn người khác, nhưng nó sẽ ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện sau này. Mà dù sao thì mày không cần phải đè nặng kết quả quá, bởi vì khóa của mày cũng chỉ còn lại có 3 người thôi. Nên cho dù mày hạng bét đi nữa thì cũng nhận được kha khá rồi".

Minh có chút không tin được, hơn 500 người tham gia kì thi, vậy mà khi kết thúc lại chỉ có 3 người còn sống.

Thấy vẻ mặt khó tin của Thành, Nhật nói:" Cũng không có gì phải ngạc nhiên, kì thi năm nay khó khăn hơn bất cứ năm nào. Vì lẽ đó còn 3 người cũng nằm trong dự đoán".

Minh biết hai trong 3 người là mìnhvà Phục, vậy người thứ ba là ai, hắn hứng thú hỏi Nhật.

Tên này tỏ vẻ như đây là bí mật quốc gia không thể tiết lộ, hắn chỉ bật mí rằng người thứ ba này vô cùng thú vị.

Lâu ngày không gặp đám người trò chuyện vui vẻ đến tận chiều tối mới giải tán.