Chương 12: Nghệ thuật tán gái

Một đêm nhanh chóng trôi qua, như thường lệ Minh sẽ dậy sớm để tập thể dục buổi sáng.

Xong xuôi, hắn đi ăn sáng, đột nhiên có tiếng gõ cửa, Minh ra mở cửa. Trước mặt hắn là một người phục vụ, họ là những người phục vụ sinh hoạt cho các Thợ Săn Quỷ, nghe nói tổ tiên của họ được các Thợ Săn cứu vì trả ơn nên những người này quyết định phục vụ từ thế hệ này sang thế hệ khác. Đầu tiên lúc mới biết tin Minh đã nghĩ họ vô cùng khổ cực, nhưng nghe về các đãi ngộ như lương tháng 100 triệu, được sự bảo kê của hội Thợ Săn Quỷ,... Hắn không còn nghĩ như vậy nữa.

Người phục vụ chào một cách trang trọng, nói:" Hội trưởng Vương Lâm, mời ngài đến hội trường để nhận chúc phúc vào lúc 7 giờ sáng. Mong ngài đến đúng giờ".

Sau đó người phục vụ hỏi han về sinh hoạt của hắn có gặp khó khăn gì không, thấy hắn không gặp vấn đề gì, người phục vụ cúi chào tạm biệt.

Minh cảm thán, mới ngày nào hắn mới chỉ là một thằng nhà quê, vậy mà mới qua 1 năm đã có người gọi hắn là ngài.

Nhìn đồng hồ thấy còn 15 phút nữa là đến giờ, Minh quyết định đến hội trường luôn. Càng đến gần hội trường lòng hắn càng hồi hộp. Thầm nghĩ cảnh tượng một tay nâng trời một tay đè núi, làm miệng hắn cong đến tận mang tai.

Đang yy, thì đột nhiên Phục từ đâu ra vỗ vai làm hắn giật hết cả cửa mình. Phục nói:" Có việc gì mà mày cười ghê thế".

Minh cười trừ không trả lời, hắn không thể nói cho Phục biết mình vừa ảo tưởng sức mạnh được. Minh đánh trống lảng, nói:" Hôm nay mày cũng có chuyện gì mà vui thế".

Phục cũng cười trừ, thầm nghĩ không thể cho tên này biết, hôm qua khi thấy Nguyệt là bạn gái của Minh. Hắn buồn thôi rồi! Nhưng khi nghĩ đến câu đời còn dài gái còn nhiều, thế là hắn quyết định yêu đứa khác.

Hai thằng thấy biểu hiện của đối phương liền cười như được mùa, bọn hắn lại tiếp tục vừa đi vừa chém.

Khi hai người đến quảng trường thì cũng vừa hay buổi lễ còn 5 phút là bắt đầu. Hai người vội vàng chạy đến hàng, nói là hàng thì hơi nhiều bởi vì chỉ có 3 người trên một quảng trường vô cùng rộng lớn.

Minh đánh giá thí sinh còn lại, hắn ngạc nhiên không thôi vì người này lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp, để đánh giá thì chắc chỉ có Nguyệt mới sánh được.

Như chó thấy xương, Phục lại gần làm quen. Hắn vuốt tóc nói:" Chào cậu, mình đứng đây từ chiều. Vú bạn to quá mình làm quen được không!".

Minh nghe được câu tán gái của Phục tí thì phụt hết đồ ăn sáng ra ngoài. Hắn lôi Phục ra, nói thầm:" Mày nói cái quần què gì thế!". Phục nói:" Cứ yên tâm, kinh nghiệm tán gái của tao đầy mình, vì thế mày cứ việc đứng xem thôi".

Phục lại tiếp tục lại gần, hắn nói tiếp:" Trăm năm hút cỏ hút cần, không bằng được húp! À nhầm! Không bằng một phút được gần bên em".

Thấy cô nàng không có vẻ gì là quan tâm, Phục vẫn tiếp tục nói những câu ngôn tình, Minh đứng ngoài hận không thể đập cho hắn một trận, nghe tán gái mà cứ tưởng là đang chửi cô gái này.

Thấy cô nàng rốt cuộc cũng nhìn mình, Phục vui mừng đang định giới thiệu bản thân, thì đột nhiên một cú đấm trời giáng vào bụng của Phục, vì quá đột ngột nên hắn không kịp đỡ. Ôm bụng, Phục nói:" Em chó quá đi, nhưng mà anh thích chó đấy, đặc biệt là thịt chó".

Cô nàng lạnh lùng giơ cao chân định đá Phục. Minh đứng ngoài, cảm thấy sát khí từ cú đá, hắn lập tức sử dụng Thần Ấn tăng lên tốc độ của mình.

Minh như một tia chớp, hắn tay trái đẩy Phục ra tay phải đẩy hướng của cú đá làm nó bị lệch.

Cô gái nhíu mày, vừa định đánh tiếp thì một tiếng quát giữ dội, khiến cho cả 3 mặt mày xây sẩm đứng không vững.

Vương Lâm nói:" Tất cả cấm manh động". Đợi ba người ổn định lại, ông ta bắt đầu nói:" Vì ba người các ngươi là những người còn sót lại của khóa này, nên sớm muộn gì cũng trở thành đồng đội của nhau, vì thế nên làm hòa đi".

Minh ngạc nhiên nói:" Ngài nói chúng ta sẽ trở thành một đội sao?".

Vương Lâm gật đầu:" Không cần phải ngạc nhiên làm gì? Đây là quy định được truyền thừa từ ngàn đời nay rồi, mỗi một đội sẽ có 3 người. Các ngươi sẽ hỗ trợ lẫn nhau trong nhiệm vụ cũng như là chiến đấu".

Cô gái phản đối:" Hội trưởng, ta không đồng ý làm đồng đội với hai tên này".

Vương Lâm hỏi:" Cho ta lí do, tại sao ngươi lại không đồng ý?".

Cô chỉ vào Minh và Phục nói:" Bọn hắn không xứng làm đồng đội của ta, hai tên này quá yếu".

Vương Lâm cười to, ông ta cảm thấy thú vị không thôi, lần đầu tiên có người lại chê hai Thần Ấn Giả là yếu. Ông ta nói:" Ta biết nếu so với thành tích của cô Lan trong kì thi thì đúng là họ yếu hơn. Nhưng họ không yếu như cô tưởng đâu".

Hóa ra cô gái đầy ngạo mạn này tên là Lan. Minh nói:" Nếu cô nói bọn ta yếu thì có giỏi thì đánh bại bọn ta đi". Phục nghe thế vội vàng nói thầm với hắn:" Mày làm cái gì thế! Mày có biết là cô ta trong kì thi đơn thương độc mã đã giết quỷ từ lúc bắt đầu kì thi đến khi kết thúc, theo thống kê thì đã có hơn 200 con chết trong tay cô ta rồi".

Minh nghe thế liền nuốt nước bọt, hắn đương nhiên biết sự cường hãn của lũ quỷ, con nào con nấy đều vô cùng khó ăn. Vậy mà chỉ một mình ả đã giết chết nhiều như thế.

Vương Lâm nói:" Nếu mấy cô cậu đã thích thì tôi chiều, người thắng sẽ được quyền quyết định, giờ thì chiến đi".

Minh lập tức sử dụng Thần Ấn toàn phần ngay lập tức, một tiếng sấm vang lên. Lan không kịp phản ứng, thì con dao của Minh đã kề lên cổ.

Trận đấu kết thúc một cách chóng vánh, Vương Lâm cười nói:" Kết quả đã định, Lan từ nay sẽ là đồng đội của hai cậu".

Mặt Lan ngơ ngác như không tin được những gì xảy ra.

P/s: tình hình là dạo này học zoom sấp mặt nên không kịp viết truyện mong ae thông cảm :(