Minh nhặt lại đống củi, rồi quay trở lại hang nhưng điều kì lạ là hắn không nhìn thấy cửa hang ở đâu.
Hắn có thể chắc chắn rằng cửa hang ở ngay đây, thử sờ soạng tại vị trí mà hắn nhớ, không khác gì những tảng đá bình thường.
Minh nghi hoặc chẳng lẽ hắn đã lạc đường, định quay đi thì giọng nói của Phục vang lên:" Minh ở đây này!".
Hắn quay lại nhìn nhưng lại không có ai xung quanh cả, thấy Minh có vẻ lúng túng. Phục nói:"À phải rồi, tao quên mất chưa mở cửa".
Minh thấy chỗ cửa hang đang từ tảng đá lập tức mờ nhạt dần dần rồi biến mất. Phục bước ra nói:"Thấy nơi chú ẩn này thế nào?".
Minh nói:" Đây có phải trận pháp không".
Mũi Phục vểnh lên trên trời nói:" Chuẩn không cần phải chỉnh, cái gì chứ trận pháp tao mà đứng số hai thì không ai giám đứng thứ nhất".
Nghe Phục gáy khét lẹt, Minh chỉ cười không nói gì cả.
Vào trong hang, Minh lại bất ngờ lần hai. Mặc dù là hang động nhưng nó lại sáng như có đèn điện, giường ngủ được làm từ đá với lá cây khô trải lên. Trên đống lửa có một con gấu to lớn đang được gác bếp, Minh cảm khái tên này không thi đại học kiến trúc thì thật là phí phạm.
Đang nghĩ ngợi, Minh nhận ra có gì đó không đúng ở đây, đúng rồi! Chính là khói.
Minh nói:" Mày làm như thế này thì khói thoát ra kiểu gì? Định làm thịt người xông khói cả lũ à".
Phục cười nói:" Bình tĩnh lại xem nào! Mày có thấy viên đá nhỏ bên cạnh đống lửa không?".
Minh nhìn theo hướng tay của Phục, quả nhiên là có một viên đá màu xám. Phục tự hào nói:" Đây là đá hút khói, chỉ có những Thợ Săn Quỷ mới được cung cấp, may mà ta có người quen nên mới có đấy".
Minh thầm nghĩ quả nhiên là có ô dù thì cái gì cũng dễ dàng.
"À phải rồi tí thì quên mất ! hôm nay tao lúc đi nhặt củi đã đụng độ với một con quỷ..."
Minh kể cho Phục về trận chiến của mình với con quỷ một mắt. Phục trầm ngâm một lúc rồi nói:" Thật không ngờ là bọn quỷ đã bị phong ấn rồi mà vẫn mạnh mẽ như thế, xem ra kì thi này khó khăn hơn dự kiến rất nhiều".
Minh nhìn trời nói:" Bây giờ vẫn còn 2 tiếng trước khi mặt trời lặn, hay chúng ta đi xung quanh xem có con quỷ nào không".
Phục gật đầu:" Tranh thủ mặt trời vẫn còn, chúng ta sẽ đi săn xung quanh xem sao".
Hai người ra khỏi nơi ẩn náu, Phục trước khi đi lấy tay biến đổi ra các biểu tượng nhìn vô cùng ngầu. Minh hỏi:" Mày làm cái gì đấy?".
Phục nói:" Tao cài khóa cửa để đề phòng có người đột nhập".
Tổ đội của Minh đi tìm những con quỷ ở phạm vi gần nơi ở, sau một hồi tìm kiếm bọn hắn rốt cuộc tìm thấy một con.
Nó có hình dạng giống một con chó, nhưng lại có 2 đầu, thân hình thì to như một con nghé, đặc biệt thân hình bị thối rữa bốc ra một mùi vị vô cùng kinh khủng. Minh ngửi thấy tí thì nôn ọe, hắn định lên đấu thì Phục ngăn lại và nói:" Để tao, mày vừa chiến đấu rồi, cứ nghỉ ngơi để dành sức cho buổi tối đi".
Minh lùi ra sau, nhưng hắn sẽ lao vào bất cứ lúc nào nếu Phục gặp nguy.
Phục rút kiếm ra khỏi vỏ, hắn nói:" Gặp tao coi như là mày không may!".
Dứt lời ánh kiếm lóe lên, con chó cảm thấy nguy hiểm lùi lại lập tức nhưng vẫn không kịp, một bên mõn của nó lập tức bị chẻ đôi, điều này khiến nó đã dị hợm nay con ghê hơn lúc đầu.
Con quỷ rên lên đau đớn, nó nhảy tới định cắn Phục nhưng đột nhiên nó bị cứng người lại không thể di chuyển. Chó quỷ lập tức ngã từ trên không xuống, Phục lại gần đưa kiếm sang ngang làm hai đầu của con quỷ bay ra khỏi đầu.
Minh ngạc nhiên không thôi, hắn biết lũ quỷ mạnh mẽ đến nhường nào, chỉ với một con mà đã làm hắn vô cùng chật vật. Vậy mà Phục lại chỉ với vài đường kiếm cơ bản con quỷ đã về với miền cực lạc.
Phục cho kiếm lại vào bao, hắn nói:" Đi tiếp thôi nếu không nhanh trời sẽ tối mất".
Minh đi theo Phục với một cảm xúc khó tả, cảm giác cứ như là mình khổ luyện bao nhiêu lâu, đến kì thi bản thân vô cùng vất vả làm được 7 điểm tưởng là đã cao, nhưng người khác chỉ làm hời hợt mà lại được 10 điểm.
Phục nhìn thấy biểu hiện của Minh, hắn nói:" Có phải mày đang nghĩ tại sao tao lại diệt quỷ một cách dễ dàng như vậy phải không".
Minh gật đầu, Phục nói tiếp:" Tao có thể đoán được 90% là mày từ trước đến nay chỉ có đánh với người".
Thấy hắn nói thế Minh ngạc nhiên, đúng là từ trước tới giờ hắn chỉ đánh với Nhật chứ chưa từng diệt quỷ bao giờ.
Phục nhìn sự ngạc nhiên của Minh, đoán được mình đã nói đúng, hắn giải thích:" Đánh với người thì dùng cách khác, mà đánh với quỷ ta lại dùng một cách khác. Lũ quỷ sẽ làm mọi cách để được ăn chúng ta, nó không từ một cách nào cả. Kể cả khi phải đánh đổi bằng tính mạng, vì lẽ đó mày cứ tưởng tượng khi mày liều mạng thì mày sẽ làm gì. Từ đó mà đưa ra phán đoán chính xác nhất".
Minh như được khai sáng bằng tư tưởng cách mạng, Phục nói tiếp:" Nhưng chủ yếu là những con quỷ cấp thấp mới như thế thôi, còn khi lên cấp cao hơn là chuyện khác hoàn toàn. Bọn nó ngoài mạnh mẽ hơn thì lũ quỷ sẽ cực kỳ ranh ma".
Cách để chia quỷ cấp cao hay thấp Minh đã được Nhật nói qua. Từ cấp F đến E là quỷ cấp thấp, D tới C là quỷ trung cấp, A và B là quỷ cấp cao, cuối cùng là quỷ cấp thảm họa từ S đến SS. Con người cũng được xếp tương tự chỉ khác ở chỗ từ S tới SS là Thợ Săn cấp quốc gia.
Hai người trên đường về hang động, vô tình gặp được một con quỷ vóc dáng vô cùng béo mập, nó sở hữu đầu dê thân người.
Quỷ đầu dê nhìn thấy hai người liền cười:" Lại có thức ăn đến rồi sao, hí hí".
Nghe được từ "lại" hai người thấy có gì đó không ổn, nhìn xung quanh con quỷ thì thấy khắp nơi là vết máu và vũ khí bị vỡ vụn.
Phục nghiêm mặt nói với Minh:" Lần này nguy rồi, thật không ngờ chúng ta lại gặp một con quỷ cấp E".
Minh biết cả hai con quỷ mà bọn hắn giết lúc trước chỉ là cấp F, nghe nói là khi lên được cấp E lũ quỷ sẽ biết dùng pháp thuật, nó được miêu tả là không quá mạnh mẽ nhưng đấy là đối với các Thợ Săn Quỷ, còn nếu bọn hắn dính chiêu không chết thì cũng mất nửa cái mạng.
Phục nói nhỏ:" Chúng ta sẽ đánh du kích, với thân hình đồ sộ của nó chắc chắn sẽ vô cùng chậm chạp".
Minh gật đầu, hai người không nói nhiều lập tức chia thành hai bên, Minh sử dụng Xà Hình Quyền cứ đánh một nhát lại chạy, bên Phục cũng tương tự cứ đánh một chiêu là chạy.
Sau một hồi cấu rỉa, con quỷ bị thương khá nặng. Nó vô cùng tức giận, với sức mạnh của nó thì chỉ cần một vả là đủ để giết hai thằng nhãi này, thế nhưng bọn nó lại vô cùng linh hoạt tránh thoát được, đã vậy bọn nó lại còn chỉ đánh một phát rồi thôi.
Con quỷ hét lên:" Là chúng mày ép tao đấy!".
Đột nhiên con quỷ đang béo như một con lợn, bỗng trở nên gầy gò ốm yếu như bị suy dinh dưỡng. Nhưng sau lưng của nó đã có thêm 3 cái đuôi, Phục nói:"Nó sử dụng pháp thuật rồi đấy, hãy cẩn thận".
Con quỷ bắt đầu tấn công, nhưng cái đuôi của nó cứ chậm chạp tiến tới. Thấy như thế, Minh định lao vào tấn công, đột nhiên cái đuôi biến mất và đập thẳng vào đầu hắn.
Cú đập khiến hắn đụng đổ cả thân cây, nhưng Minh thấy không đúng đáng nhẽ cú đập đó đủ để hắn đi thăm tổ tiên, vậy mà nó chỉ làm đầu hắn chảy máu.
Nhìn ra chợ cái đuôi vừa đập vào mình, lúc này nó đã bị đứt một đoạn, hóa ra thứ tấn công vào hắn chỉ là dư lực từ cú đánh. Từ vết chém chắc hẳn là do Phục làm, Minh cảm ơn.
Phục nói:" Tập trung vào, chiêu vừa nãy chỉ dùng được một lần nữa thôi!".
Con quỷ sau lần tập kích thất bại, nó bắt đầu điều khiển cả 3 đuôi tấn công.
Hai người ngoài việc vất vả tránh né thì không thể làm gì khác. Minh thấy cứ tiếp tục thế này thì sớm hay muộn kiểu gì bọn họ sẽ nằm trong bụng nó mất. Xem ra hắn phải dùng đến chiêu này, Minh quay ra nói với Phục:" Tao sẽ cầm chân nó, mày đứng ngoài đợi thời cơ đến thì hãy cho nó một cú chí mạng".
Phục gật đầu, mặc dù không rõ Minh làm thế nào nhưng hắn lại tin Minh một cách kì lạ.
Khí thế của Minh bắt đầu lớn mạnh dần, cơ bắp căng cứng, gân xanh nổi lên. Hắn biến mất, trước sự ngơ ngác của con quỷ và Phục.
Con quỷ biết nếu mình không làm gì thì chắc chắn sẽ chết, nó bắt đầu quẫy cái đuôi loạn lên khắp nơi. Minh đang định lại gần nhưng trước sự uy hiếp của cái đuôi đành phải lui lại.
Thấy cách làm của mình thành công nó cười một cách điên dại nói:" Mày nhanh mà không chạm vào tao được thì có ích gì!".
Minh nhặt một mảnh vũ khí lên nói:" Mày sẽ sớm biết thôi". Hắn nhặt hết mảnh này đến mảnh khác, con quỷ biết nếu nó vẫn để Minh nhặt thì không ổn, nhưng cũng không còn cách nào một khi hắn dừng tấn công chắc chắn Minh sẽ giết nó.
Sau khi nhặt mười mấy mảnh, Minh lập tức biến mất. Con quỷ căng thẳng tột độ, đột nhiên một cơn đau nhói từ cái đuôi truyền tới, một mảnh vũ khí đâm vào đuôi nó và găm chặt xuống đất. Qua vài cái nháy mắt cả 3 cái đuôi đã bị găm xuống đất, con quỷ không thể di chuyển. Minh hét lớn:" Ngay lúc này!".
Phục nhảy từ trên cây xuống, thanh kiếm của hắn phát sáng chém vào cổ con quỷ một cách ngọt sướt, đầu lìa khỏi cổ. Bọn hắn đã thành công.
Minh nói:" Mau dìu tao về!". Phục gật đầu, nhanh chóng đưa hắn về tới nơi chú ẩn. Sau khi vào hang, Phục nói:" Có phải vừa rồi mày dùng Thần Ấn có đúng không".
Minh gật đầu rồi nói:" Tao chỉ mượn được một ít để tăng tốc độ thôi, sau khi dùng là cơ thể lại đau đớn không thôi!".
Phục nói:"Mày có thể dạy cho tao được chứ". Hắn dơ tay lên, một dấu ấn hình sóng biển xuất hiện.
Minh ngạc nhiên, vì hắn chưa kích hoạt được Thần Ấn nên không phân biệt được ai có hay không, thật bất ngờ là đồng đội của hắn cũng có.
Minh gật đầu, rồi chỉ cho Phục, cách này cũng chả khó khăn gì, chỉ sau một lúc Phục đã sử dụng thành thạo.