Chương 7: Sự cường hãn của quỷ

Những thí sinh được đưa lên các xe tải để di chuyển tới địa điểm thi đấu.

Nhật hỏi hội trưởng Vương Lâm:" Tại sao các vị thần lại ra một quyết định như vậy? Rõ ràng là có thể các thí sinh sẽ chết hết".

Hội trưởng tựa lưng vào ghế, nhìn lên trời nói:"Hội Sát Nhân gần đây bọn chúng manh động hơn bình thường rất nhiều, thậm chí 1 tiểu đội Thợ Săn Quỷ cấp cao đã bị bọn chúng phục kích và diệt sạch. Các vị thần đang nghi ngờ về hành vi của bọn chúng, khi điều tra họ đã phát hiện ra là hội Sát Nhân đang làm một nghi lễ nhằm phá vỡ Nhân Quả Trận. Chắc chắn sẽ có cuộc đại chiến diễn ra giữa 2 phe, do đó các vị thần nóng lòng muốn tìm ra những thiên tài đặc biệt để giúp họ chiến thắng trận chiến này."

Nhật nói:" Nếu vậy chả phải cứ cho toàn bộ trở thành Thợ Săn Quỷ là được không phải sao?".

Vương Lâm nhìn Nhật nói:" Cậu quên mất rằng, lí do mà hai anh em cậu tiến bộ nhanh chóng như vậy là do đâu à?".

Nhật giật mình, đúng thế chính hắn và Nguyệt đã đánh bại toàn bộ đối thủ để độc chiếm sự chúc phúc của thần.

Vương Lâm nói:" Sự chúc phúc như là một ly nước vậy nếu chia đều cho tất cả mọi người thì tất cả vẫn sẽ khát, nhưng nếu chỉ để một người uống thì cơn khát sẽ biến mất. Cậu hiểu ý ta mà đúng không!".

Nhật gật đầu, Vương Lâm ông ta nói không sai bồi dưỡng nhiều con tốt không bằng bồi dưỡng một con tướng.

Vương Lâm vỗ vai Nhật, nói:" Ta biết cậu lo lắng cho bạn mình, nhưng chúng ta không còn cách nào khác. Một là chúng ta vong hai là bọn chúng chết".

Nhật đi về chỗ ngồi, nhìn vào màn hình theo dõi cuộc thi với ánh mắt đầy suy ngẫm.

" Này tới nơi rồi xuống đi!" Bác tài nói.

Minh và Phục bước xuống xe, trước mặt hắn là một ngọn núi với không khí vô cùng âm u. Mặc dù là mùa hè nhưng đứng từ đây cũng cảm thấy lạnh gáy. Xung quanh ngọn núi được bao bọc bởi một tấm lưới sắt dán bùa chi chít, Minh đoán 8-9 phần nó có tác dụng ngăn người ngoài đi vào và ngăn các con quỷ thoát ra.

Đợi mọi người tập trung đông đủ, một Thợ Săn Quỷ bước ra nói:"Sau đây các bạn sẽ phải đối đầu với một kì thi có lẽ là khó khăn và nguy hiểm nhất từ trước đến giờ, ai muốn đổi ý thì cứ việc lùi xuống một bước".

Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chỉ có lác đác mấy người rút lui, nhưng so với số người ở lại thì cũng không đáng kể.

Hắn chỉ vào đống vũ khí trên bàn và nói:" Trên bàn là những vũ khí được yểm bùa, các bạn chỉ có thể tiêu diệt bọn quỷ bằng món vũ khí này".

Đợi mọi người nhận vũ khí xong.Tên Thợ Săn Quỷ nói:" Rất tốt! Giờ thì hãy tiến vào cánh cổng! Chúc các bạn may mắn".

Trước khi qua cổng một Thợ Săn Quỷ canh gác nói:" Mọi người trước khi đi qua hãy nhận lấy tấm lệnh bài này, tấm lệnh bài chính là nơi ghi nhận số quỷ giết được của mình".

Minh cầm lấy lệnh bài, ngoài tác dụng của nó ra thì trông tấm lệnh bài này chả khác gì hàng mua vỉa hè cả. Phục tiến tới chỗ Minh và yêu cầu kết đội để hoàn thành kì thi.

Minh đồng ý, quyết định cùng nhau qua kì thi này, bởi hai người biết nếu đi lẻ chắc chắn là không có cơ hội sống sót.

Bước qua cánh cổng, Minh có một cảm giác vô cùng bất an, nhưng nghĩ mãi mà lại không biết là do đâu, cuối cùng hắn đành phải nâng cao cảnh giác với mọi thứ.

Phục nhìn xung quanh không thấy bóng người nào liền cảm thán không thôi:" Ngọn núi này rộng thật đấy! Hơn 500 thí sinh mà trừ lúc đi vào cổng còn lại vẫn chưa gặp đội nào cả".

Minh cầm lệnh bài nói:"Có phải gã gác cổng nói những tấm lệnh bài này là thứ ghi nhận điểm cho chúng ta đúng không?".

Phục gật đầu nói:" Đúng thế, mà mày hỏi vấn đề này làm gì?".

Sắc mặt hắn khẽ biến đổi, nói:" Không phải mày định cướp từ đội khác đấy chứ".

Minh nói:"Không phải cướp từ người dễ hơn là quỷ sao, dù gì thì đây cũng chỉ là hạ sách thôi, trước tiên là tìm nơi chú ẩn đã".

Phục đồng ý, do ban ngày đa số các con quỷ sẽ lẩn trốn, nhưng một khi đêm đến là bọn nó lại trở nên điên cuồng.

Hai người đang tìm kiếm nơi chú ẩn mà không hề hay biết mình bị theo dõi bởi một sinh vật kì lạ.

Minh chỉ về phía hang động nói:" Phục nhìn thử xem kia có phải hang gấu không?".

Phục lại gần nhìn, cảm thấy không có âm khí như những nơi quỷ thường ở liền nói:" Có vẻ như là đúng rồi chúng ta may thật đấy".

Nếu người bình thường biết đây là hang gấu chắc chắn là không giám vào ở, nhưng bọn hắn thì khác. Trong hang mà có gấu thì cũng chỉ có thể vừa hiến thân xác và chỗ ở mà thôi.

Phục nói:" để tao vào dọn dẹp, mày đi kiếm gỗ đi". Minh đi ra đống củi khô, đang định nhặt mấy khúc củi thì đột nhiên da gà của hắn nổi lên.

Minh lập tức, ôm đống cành cây khô xoay người tung lên trời, ngay sau đó là một đá. Bóng đen bị đống cành cây che mắt, sau đó ăn chọn cú đá của Minh lập tức bay ra xa.

Bóng đen đã hiện ra nguyên hình, nó là một con quỷ với vóc dáng của người trưởng thành nhưng lại không có má và chỉ có một mắt ở giữa chán, do không có má nên nước dãi của hắn chảy ra ngoài, nhìn vô cùng kinh tởm.

Minh hạ thế quyền, vũ khí mà hắn chọn là đôi găng tay chiến đấu. Tên quỷ cười một cách ghê rợn nói:" Đã bao lâu rồi ta mới được ngửi thấy mùi thơm của thịt người! Đói chết ta mất thôi mấy tên Thợ Săn Quỷ khốn khiếp".

Nói rồi hắn lập tức lao vào tấn công Minh, thấy địch tiến tới Minh lập tức sử dụng sở trường của mình là Ngũ Hình Quyền.

Hổ hình quyền xuất ra cản lại hai tay của con quỷ, Minh cứ tưởng lần trao đổi chiêu thức lần đầu tiên sẽ kết thúc, nhưng không ngờ là tên quỷ lại há miệng cắn về phía đầu Minh.

Minh bất ngờ, nhưng may mắn là hắn phản ứng kịp, hai tay lập tức đẩy mạnh làm tên quỷ bị đưa ra xa. Miệng của tên quỷ lúc bị đẩy ra chỉ cách mặt hắn vài cm, Minh lùi lại toát mồ hôi thầm nghĩ mình may mắn.

Trái lại với tâm trạng của Minh, con quỷ tức giận gầm thét:"Con người đưa thịt ngươi đây, ta đói quá rồi!".

Ngắt lời hắn lại tiếp tục lao vào, Minh biết nếu tiếp tục như thế này không ổn, phải dùng kế mới được.

Minh bỏ chạy, tên quỷ thấy vậy liền đuổi theo. Minh chạy tới chỗ có rất nhiều đá, hắn sáng mắt, thấy Minh đứng lại con quỷ vui mừng hét lớn:" Mày không thoát được đâu con trai".

Nó nhảy lên cao há mồm cắn xé Minh, nhưng đây lại là một hành động vô cùng sai lầm. Minh túm lấy một tảng đá to như cái nồi, đập thẳng vào mồm con quỷ.

Ăn nguyên tảng đá vào mồm, răng con quỷ vỡ vụn nó ôm miệng kêu gào. Minh làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội ngon ăn này, hắn lao tới ngồi xổm trên người con quỷ. Hắn vung quyền như không cần mạng, mỗi một cú như trời giáng xuống mặt nó, sau hơn 50 cái rốt cuộc đầu của con quỷ cũng thành thịt vụn. Minh đứng dậy với thân hình đầy máu, thở hổn hển. Hắn thật không ngờ là chỉ là một con quỷ thôi mà đã khiến cho mình chật vật như vậy, nghĩ đến buổi tối lũ quỷ đông như kiến vào ban đêm, làm gai ốc hắn sởn hết lên.