Chương 6: Lễ khai mạc

Theo thường lệ Nhật tới đón Minh, tưởng sẽ phải gọi tên này dậy ai ngờ hắn đã đừng đợi mình trước cổng.

Nhật trêu Minh:" Mặt trời hôm nay mọc đằng tây hay sao mà hôm nay mày dậy sớm thế".

Minh nói:" Hồi hộp quá có ngủ được tí nào đâu". Nhật nói:" Không cần phải căng thẳng như vậy đâu, tao tin rằng với trình độ của mày thì chắc chắn sẽ còn sống mà trở về thôi".

Minh lên xe rồi nói:" Chỉ là chắc chắn sống mà không phải là chắc chắn đỗ à".

Nhật nghiêm túc nói:" Nếu là lúc trước thì là thế, nhưng lần này tao lại không có thể khẳng định được. Luật thi đấu lần này đã thay đổi rồi".

Minh giật mình nói:" Sao lại thay đổi! Không đánh với người nữa chẳng lẽ là đánh với quỷ".

Nhật thở dài:" hi vọng không phải là thế, bởi vì nếu không được chúc phúc bởi các vị thần thì chả có cơ hội thắng nào cả. Chắc là không đến nỗi đấu với quỷ đâu".

Nghe vậy Minh cũng an tâm phần nào, hắn hỏi Nhật:" Mình sẽ đi thi đấu ở đâu đấy".

Một giọng nữ vang lên đằng sau làm Minh hốt hoảng hét toáng lên. Minh nhìn lại đằng sau hóa ra là Nguyệt, hắn đỏ mặt nói:" Em làm anh giật hết cả mình".

Nguyệt cười khúc khích nói:" Anh yếu bóng vía như thế thì không đi săn quỷ được rồi!". Minh chán nản nói:" Vấn đề đề đấy để sau cũng được".

Nguyệt nói:" Lần này ta sẽ đi thi ở tổng bộ của hội Thợ Săn Quỷ Việt Nam, được đặt tại Hà Nội".

Minh tò mò hỏi:" Tổng bộ sẽ được dấu ở chỗ nào đấy, hay lộ thiên ".

Nguyệt nói:" Đương nhiên là ẩn dấu rồi! Tí nữa tới thì anh sẽ biết".

Minh ngồi nói chuyện một lúc vội Nhật và Nguyệt, sau đó hắn nhắm mắt dưỡng thần chuẩn bị cho trận đấu.

3 tiếng sau, cuối cùng cũng đến Hà Nội, Minh bị cảnh tượng ở nơi này làm cho choáng ngợp. Hắn như một đứa trẻ lên ba, hỏi liên tục đủ thứ, chuỗi câu hỏi của Minh bắn ra có lẽ cũng không kém rap god của Eminem là bao nhiêu.

Mới đầu Nguyệt còn kiên nhẫn từ từ giải thích, nhưng trước chuỗi combo câu hỏi của Minh cũng đành phải câm nín. Thấy trả ai trả lời mình, Minh nhận mình hơi thất thố. Hắn xấu hổ nhắm mắt giả vờ ngủ.

Sau một lúc khá lâu giả vờ, Nhật gọi hắn dậy nói:" Tới rồi đấy ông tướng dậy đi".

Minh mở mắt ra thấy một tòa nhà trọc trời, hắn nghĩ làm thế nào mà họ lại xây được tòa nhà cao như vậy. Nguyệt giới thiệu:" Đây là Keangnam, một trong những điểm để đến được tổng bộ của hội Thợ Săn Quỷ."

Hai anh em dẫn Minh đến một cánh cửa, Nhật gõ cửa với một nhịp điệu vô cùng kì lạ, gõ xong cánh cửa đột ngột mở ra. Minh theo hai người bước vào cánh cửa, cảnh tượng này làm Minh có chút khó tiếp nhận nổi. Đang từ một chốn đô thành huyên náo, hiện đại đã thay đổi thành nơi có những kiến trúc vô cùng cổ kính. Nhật chủ động giải thích "đấy là một trong những cánh cổng dẫn đến tổng bộ của chúng ta".

Nói rồi hắn dẫn Minh đi đến một quảng trường, nơi này vô cùng đông người nhưng chủ yếu là các thanh thiếu niên tầm tuổi Minh.

Nhật nói:" Mày tới quảng trường đi". Minh nói:" mày không đi cùng tao à?".

Nhật nói:" Tao đi cùng mày làm gì, chỗ đấy chỉ dành riêng cho những người đi thi thôi".

Minh đi tới quảng trường, Nguyệt vẫy tay nói:" Chúc may mắn".

Minh gật đầu, đầy căng thẳng đi đến quảng trường. Hắn đánh giá những người tham gia cùng mình, ai cũng vô cùng nghiêm túc, người thì cầm theo kiếm, người thì cầm theo giáo,... Nói chung là ai cũng có vũ khí. Số người tay không tới chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nhờ sự ít ỏi này mà làm Minh vô cùng nổi bật, đám người nhìn Minh với ánh mắt đầy sát khí, Minh dựng tóc gáy nhưng nghĩ đến những bài huấn luyện mà mình trải qua.

Hắn lấy lại can đảm, tưởng mỗi các ngươi biết lườm hay sao! Ta cũng biết. Hắn lườm lại bọn hắn, nhìn Minh lúc này thay vì ngầu lòi hay đáng sợ, khi so sánh với bọn họ thì chả khác gì trẻ con lườm người lớn.

Một thanh niên mặc đồ cổ trang, quan sát thấy hành động của Minh, thầm nghĩ tên này có chút thú vị. Hắn liền chủ động tới kết bạn với Minh.

Hắn nói:"Chào cậu tớ tên là Lưu Văn Phục, cậu tên là gì?".

Minh nhìn tên này ngoài cách ăn mặc hơi giống phim cổ trang thì có vẻ là vô cùng thân thiện.

Minh giới thiệu:" Tớ tên là Nguyễn Tiến Minh, hân hạnh được làm quen".

Phục chủ động tới ngồi gần Minh, hắn nói:"Cậu xuất phát từ môn phái nào đấy?".

Thấy vẻ mặt đầy khó hiểu của Minh, Phục nói:" Vậy cậu là tán tu à?".

Minh gật đầu coi như là đúng, Phục nói:" Tớ cũng là tán tu, xem ra chúng ta có duyên đấy".

Hai người nói chuyện được một lúc, mới đầu chỉ gượng gạo nói một hai câu, nhưng chỉ sau vài phút hai người đã nói chuyện trên trời dưới biển, hai người từ xa lạ đã cư xử như huynh đệ lâu ngày không gặp vô cùng thân thiết.

Đang ngồi chém gió, đột nhiên một giọng nói vô cùng uy nghiêm cất lên:" TẤT CẢ CHẬT TỰ!".

Người đàn ông này đứng trên bục phát biểu, ông ta tự giới thiệu:" Xin chào các Thợ Săn Quỷ tương lai, ta xin tự giới thiệu ta là Vương Lâm, hội trưởng của hội Thợ Săn Quỷ Việt Nam".

Minh ngạc nhiên hắn cứ nghĩ hội trưởng phải là một người tóc tai, râu ria bạc trắng, hoặc ít nhất khí thế cùng phong độ ngút trời, thật không ngờ lại là một người trung niên dáng vẻ có chút thô bạo, nhìn cứ như một tên tướng cướp.

Ông ta giới thiệu xong rồi lại quay ra nói về lịch sử hình thành, quy tắc, chiến tích,... Những điều này làm Minh cứ tưởng đang ngồi dự một buổi khai giảng.

Ngồi nghe một lúc, ông ta cao giọng nói:" Sau đây ta xin mời Nhật Nguyệt Song Kiêu lên động viên đôi lời".

Phục bên cạnh Minh phấn khích nói:" Này Minh nghe thấy gì không, là Nhật Nguyệt Song Kiêu đấy!".

Minh hỏi:" Họ là ai thế". Phục nhìn Minh với ánh mắt đầy kì lạ như nhìn một sinh vật ngoài hành tinh vậy. Phục nói:" họ là hai thiên tài khóa trước, chiến tích của họ có rất nhiều, nổi bật nhất có lẽ là việc họ một mình đã săn được một con quỷ cấp D khi chỉ mới 14 tuổi. Ngoài ra tại buổi thi tuyển Thợ Săn Quỷ lần trước tất cả các thí sinh đều bị hai người bọn họ cho vào viện dưỡng thương đấy!".

Nghe thế Minh hứng thú với hai người này không thôi, sức mạnh của quỷ cấp D đương nhiên là hắn biết. Giống như Thợ Săn Quỷ, những con quỷ được xếp theo các cấp bậc từ bé đến lớn là F,E,D,C,B,A,S,SS.

Dựa theo cấp độ thì quỷ cấp D không quá cao nhưng, con quỷ tầm đấy đã đủ phá hủy một làng cỡ nhỏ.

Nhìn lên bục phát biểu, Minh tí thì mắt lồi khỏi hốc. Đây không phải là hai anh em Nguyệt Nhật hay sao, thật không ngờ là hai anh em này lại nổi tiếng như vậy.

Nguyệt nhìn thấy Minh đang ngồi dưới với vẻ mặt vô cùng bất ngờ, cô cười về phía Minh.

Nhưng hành động này của Nguyệt vô tình làm các nam thí sinh điên đảo, nhất là tên fan cuồng Phục.

Phục cầm lấy vai của Minh lắc như điên:" Mày thấy gì không cô ấy cười với tao đấy!".

Nói rồi hắn cười như được mùa.

Minh lắc đầu thầm nghĩ có phải mình kết bạn với tên có vấn đề về não hay không.

Nhật giới thiệu, rồi lại phát biểu,... Kết thúc hắn mời hội trưởng lên nói thể lệ thi năm nay.

Hội trưởng lên khán đài, nói:" Thể lệ năm nay sẽ khác với các năm trước, thay vì đấu với nhau. Đó là sẽ phải đối đầu với quỷ, các ngươi sẽ bị đưa lên một ngọn núi chứa đầy quỷ, chỉ cần săn được 10 con và sống sót qua 2 ngày thì chúc mừng các ngươi đã trở thành Thợ Săn Quỷ".

Thể lệ được công bố, tiếng bàn tán không chỉ từ các thí sinh mà cả từ các Thợ Săn Quỷ tới dự.

Nhật là người đầu tiên đứng dậy phản đối:" Tôi không đồng ý với thể lệ năm nay, bọn họ vẫn chưa được các vị thần chúc phúc thì làm gì có thể đánh bại được bọn quỷ".

Nhật như nói tiếng lòng của tất cả mọi người, nhưng câu nói tiếp theo của hội trưởng làm tất cả không nói được gì nữa.

"Đây là ý muốn của tất cả các vị thần, các ngươi cứ yên tâm các con quỷ đã bị phong ấn phần lớn sức mạnh, chỉ cần tiêu diệt bọn nó bằng những món vũ khí được yểm bùa là được."

Nhật thở dài, xem ra cũng không còn cách nào khác. Hắn chỉ có thể mong là Minh sẽ qua được cơn bão này.