Chương 5: Bài kiểm tra cuối cùng

Sáng thì tập luyện, rồi ngậm hành từ Nhật, tối đến thì ngâm thuốc. Mọi việc cứ lặp đi lặp lại, thấm thoát đã đến hạn, một năm mới đã tới đồng thời kì thi Thợ Săn Quỷ đã đến.

Trong một sân đấu, có 3 người một nữ hai nam, không ai khác ngoài bọn Nhật Nguyệt và Minh.

Nhật nói:" Ngày mai là ngày mày sẽ đi thi, bài tập cuối cùng là chỉ cần đánh ngã tao thôi".

Minh hơi bất ngờ, hắn nghĩ bài tập cuối cùng là phải đánh bại Nhật mới đúng chứ, thật không ngờ lại chỉ cần đánh ngã.

Dường như nhận ra suy nghĩ của Minh, Nhật nói:" Thợ Săn Quỷ như tao đã được chúc phúc bởi các vị thần nên đừng nói là đánh bại tao, mày chỉ cần đánh ngã thôi là quá đủ để qua bài thi rồi".

Minh không ngờ là chênh lệch về thực lực của Thợ Săn Quỷ với mình lại lớn như vậy.

Nguyệt đứng ngoài nói:" Em sẽ làm trọng tài, nếu anh Minh thắng thì sẽ được quyền đi thi, còn nếu thua thì sẽ phải đợi sang năm sau. Thời gian là 30 phút, mọi thủ đoạn đều có thể sử dụng".

Nói rồi nàng ra hiệu bắt đầu. Nhật thủ thế, tay vẫy vẫy ý muốn nói lại đây.

Minh lao tới, một nắm đấm với lực cực mạnh, Nhật né ra đồng thời phản lại một đòn vào bụng của Minh. Hắn cũng không kém cạnh, tay đang đấm của Minh lập tức biến chiêu quét sang ngang. Nhật thấy thế liền lùi ra xa, lần trao đổi chiêu thức lần đầu tiên kẻ tám lạng người nửa cân.

Tưởng có vẻ chậm nhưng mọi động tác chỉ xảy ra trong hai cái nháy mắt. Nhật nói:" Không tồi! Qua một năm quả nhiên mày đã tiến một cách thần tốc. Nhưng thế này vẫn chưa đủ để đánh ngã tao đâu".

Minh nói:" Tao biết, vì vậy lần tiếp tao sẽ dùng toàn lực, cẩn thận đấy".

Minh đổi thế, thân hình khom lại tay tạo thành trảo, nhìn dáng vẻ khá giống một con hổ. Hắn lao tới, thế công của Minh mãnh liệt chàn đầy sức mạnh, lại có phần uyển chuyển mềm mại. Các đòn tấn công làm Nhật có cảm giác như đang bị một cỗ xe ép tới, để nói cho chính xác thì như một con hổ vậy cương mãnh và hung bạo.

Tưởng trừng với thế công như này Nhật sẽ ngã xuống nhưng nào ngờ, hắn lùi lại lấy tay đẩy nhẹ vào cổ tay hoặc mu bàn tay làm các chiêu của Minh bị trượt hoàn toàn.

Nhận thấy không ổn Minh lùi ra thay đổi thế công, tư thế có phần giống lần trước nhưng những ngón tay lại ép sát vào nhau và ép sát vào lòng bàn tay. Từ một con hổ đầy hung bạo, mạnh mẽ đã trở thành một con báo đầy nhanh nhẹn.

Quyền nối đuôi nhau liên tục tấn công Nhật, tay của Minh vô cùng nhanh nhẹn, tốc độ cực nhanh làm Nhật có chút trở tay không kịp. Nhìn từ bên ngoài quyền của Minh mặc dù nhanh nhưng có phần thiếu lực, nhưng phải chiến đấu như Nhật mới biết lực lượng của nó chỉ kém lần trước một chút mà thôi.

Nhật bị ăn mấy đòn vào người, cơn đau làm hắn tức giận đấm ra một quyền cực mạnh, cú đấm này khiến Minh không thể không đỡ.

Đỡ được đòn của Nhật nhưng cũng làm Minh cảm thấy tay tê tái.

Minh áp sát và đổi thành tư thế mới, tay hắn chụm lại dang rộng ra hai bên. Nhìn hắn lúc này lại giống con hạc, động tác lúc trước đã nhanh giờ lại còn nhanh hơn nữa, Minh dần dần áp chế Nhật.

Nhật nhiều lúc định phản công lại nhưng lại bị Minh chế ngự nên đành phải bị động chịu đòn. Nhật cười nói:" Khá lắm nhưng vẫn chưa đủ!".

Tốc độ của Nhật tăng mạnh, mọi đòn đánh của Minh bị hắn dễ dàng cản lại bằng một tay. Tiếp sau đó là một cú thúc đầu gối vào bụng của Minh, cú thúc với lực cực mạnh làm Minh bật ra ôm bụng.

Nhật nói:" Thật không ngờ là tao mới chỉ dạy cho mày Ngũ Hình Quyền được 5 tháng, vậy mà mày lại có thể sử dụng nhuần nhuyễn và đầy uy lực như thế".

Đúng như Nhật nói, những kĩ thuật mà hắn sử dụng lúc Trước đều là từ Ngũ Hình Quyền. Thế đầu tiên là Hổ Hình Quyền, tiếp theo là Báo Hình Quyền, còn thứ áp chế được Nhật một lúc là Hạc Hình Quyền.

Minh cười khổ:" Lợi hại mà chưa đánh ngã được mày thì có ích gì".

Nhật nói:" Không cần phải buồn dù sao thì thời gian còn nhiều, đừng nói với tao là mày chỉ có thế".

Minh không nói mà lại biểu diễn bằng hành động. Tay cong lại, các ngón tay duỗi thẳng, thế quyền này không gì khác ngoài Xà Hình Quyền. Đòn tấn công của Minh vô cùng nhanh nhẹn và chính xác, tốc độ của hắn thậm chí làm Nhật có chút ngơ ngác. Đợi hắn kịp thời xốc lại tinh thần thì đã dính ít nhất hơn chục quyền của Minh lên người. Nhật loạng choạng như muốn ngã, Minh vui mừng tưởng sắp thắng nhưng cảnh tượng tiếp theo làm hắn bất ngờ.

Nhật mượn đà ngã, xoay người kèm theo một cú sút thẳng vào hông Minh, hai tay chống xuống đất đẩy cơ thể mình đứng thẳng trở lại.

Nhật nói:" Mày làm tao sợ rồi đấy! Xà hình quyền của mày thậm chí vượt qua cả tao rồi!".

Minh nằm ở trong đống đổ nát, sau cú đá của Nhật khiến cho hắn đâm đổ cả hàng rào, thử cử động sự đau buốt từ xương sườn, làm hắn đoán 8-9 phần là xương sườn hắn gãy rồi. Nghe Nhật khen trình độ Xà Hình Quyền của mình, Minh cũng chả vui vẻ là mấy, đến thế này rồi mà tên Nhật vẫn chưa ngã.

Nhật lại gần người Minh, nhìn thương thế của hắn, Nhật nói:" Mày thua rồi, với thương thế này mày không thể đánh với tao nữa".

Minh cười một cách bí hiểm nói:" Vậy sao! Mày nên nhớ là thứ tao sử dụng là Ngũ Hình Quyền chứ không phải là Tứ hình quyền".

Nhật giật mình, hắn chợt nhớ ra Minh mới chỉ dùng Hổ, Báo, Xà, Hạc vẫn còn Long Hình Quyền nữa. Định lùi ra nhưng đã muộn, tay của Minh chụm lại thành hình móng rồng, kẹp chặt vào cổ chân Nhật.

Minh kéo mạnh, cú kéo này làm Nhật bị ngã lăn quay ra đất.

Nguyệt nhìn thấy rồi tuyên bố Minh dành thắng lợi, Nhật nói:" Tao thật chủ quan quá mà! Có phải mày cố tình bị tao đá trúng không".

Minh gật đầu:" Đúng thế! Biết được có sử dụng hết Ngũ Hình Quyền cũng không ăn lại mày, thế nên tao rứt khoát dùng kế này, may mà mày mắc mưu nếu mày không lại gần có khi là tao thua rồi".

Minh nói tiếp:" Nhưng ai ngờ vết thương lại nặng như vậy, bị thương tầm này e là không thi đấu được nữa".

Nhật nói:" Mày lo cái gì! Cứ để cho tao ".

Nói rồi hắn lấy một tấm bùa dán vào người Minh, Nhật nói:" Vết thương tầm này có là gì, Thợ Săn Quỷ thường xuyên phải chiến đấu vì lẽ đó mà những vết thương như gãy xương, chảy máu,... Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi".

Minh nằm hưởng thụ, chỉ sau 1 phút xương sườn của hắn đã liền lại như cũ. Hắn nói:" Nếu không có việc gì nữa thì tao về đây, còn phải chuẩn bị cho kì thi ngày mai nữa".

Nhật nói:" Ừ mày cứ về đi, mai tao khác đón".

Đợi Minh đi về, Nguyệt cười nói:" Có phải lúc bị dính Xà Hình Quyền anh đã lén lút sử dụng linh lực có phải không?".

Nhật giật mình, cười khổ:" Thật không nghĩ là em lại nhận ra! Nói thật là anh không muốn cho Minh tham gia kì thi lần này".

Nguyệt ngạc nhiên, nói:" Tại sao, chả phải anh là người hứng khởi nhất về việc Minh đi thi hay sao?".

Mặt Nhật có chút nghiêm túc hơn mọi khi nói:" Nghe nói kì thi năm nay điều lệ sẽ biến đổi, không rõ là điều tốt hay xấu nữa".

Nguyệt thở dài nói:" Nếu là phúc thì tốt, còn nếu là hoạ thì sớm hay muộn thì Minh cũng phải gặp thôi, anh đừng suy nghĩ nhiều quá".

Nhật gật đầu:" em nói đúng, dù sao thì với trình độ hiện tại của Minh thì chắc hẳn sống sót là không có vấn đề gì".

Tâm điểm của sự lo lắng của Nhật và Nguyệt, lúc này Minh đang vừa đi vừa nhẩy chân sáo, mồn lẩm bẩm hát:" Ôi sao vui quá xá là vui, bà con cô bác ai nấy cũng cười thật tươi..."

Với tâm trạng vui vẻ, Minh bắt xe về nhà mà không biết rằng ngày mai sẽ là một ngày đầy khó khăn.