Chương 4: Cuộc huấn luyện địa ngục (2)

Thấy Minh mệt quá, Nhật lôi một túi có 7 hạt hình cầu ra. Ngửi mùi thơm và hình dạng Minh đoán chắc là đan dược.

Quả đúng như vậy, Nhật nói:" Đây là Tẩy Tủy Đan, nó có tác dụng giúp loại bỏ tạp chất trong cơ thể và giúp xóa mệt mỏi. Để sử dụng mày chỉ cần vứt nó vào chậu nước ấm rồi nhảy vào ngâm mình trong 15 phút".

Minh cầm lấy, nói:" Mày có thể đưa tao về không, mấy bài tập của mày làm tao không cử động nổi nữa rồi".

Thế là Nhật đưa Minh về tới tận cổng, trước khi về hắn nói:" Mày ngâm thuốc xong thì nghỉ ngơi đi, ngày mai còn khó khăn hơn hôm nay nhiều".

Minh cười khổ nói:" Biết rồi, mày về đi, không tiễn".

Minh đi xuống nhà tắm, hắn gặp một vấn đề rất nghiêm trọng là nhà mình dùng vòi hoa sen thì ngâm thuốc kiểu gì.

Thế là hắn quyết định bỏ gạo vào bao tải rồi lấy thùng đựng gạo làm bồn tắm. Cho thử một viên xuống nước, đan dược lập tức tan rã hòa vào nước. Mùi thơm lập tức tỏa lên ngào ngạt, Minh nhảy vào thùng nước, cảm giác mệt mỏi biến mất, thay vào đó là một cảm giác khoan khoái.

Minh nhắm mắt lại để hưởng thụ, sau 15 phút mùi thơm của đan dược lập tức biến mất và một mùi hôi, tanh như bùn xuất hiện.

Minh bước ra khỏi bồn tắm, cảm khái thật không nghĩ rằng cơ thể hắn lại có nhiều chất độc như vậy.

Hắn định soi gương, ngắm nghía cơ thể sau một buổi tập. Thầm nghĩ mới tập một buổi chắc hẳn là cơ chả có to lên được bao nhiêu.

Nhưng cảnh tượng trước mắt làm hắn buộc miệng thốt lên:" Trời đựu! Cơ thể mình lúc nào lại đô như vậy!".

Cơ bụng, tay, ngực,... Của Minh lúc này không khác gì một người tập gym lâu năm, nhìn những khối cơ bắp như tạc tượng.

Minh tự sướng trong lòng, cứ thế này thì chả mấy mà thân hình của mình sẽ như Lí Đức. Tưởng tượng cảnh một tay nhấc bổng lên trời một con xe ô tô làm hắn vô cùng háo hức.

Lên giường ngủ với một tâm trạng sung sướng, cùng với những suy nghĩ có phần ảo tưởng. Hắn nào ngờ rằng, câu nói sướng trước khổ sau lại càng đau sẽ áp dụng với mình ngay ngày mai thôi.

Sáng sớm, như thường lệ Nhật lại gọi điện thoại cho hắn. Minh tỉnh dậy định nhấc máy, nhưng một cảm giác đau cơ kinh khủng ập đến, cơn đau này làm Minh rên nhẹ. Hắn toát mồ hôi đít, thầm nghĩ phải chăng đây là ngộ độc hành của các dân tập gym thường nói, hắn không ngờ nó lại thốn đến thế chỉ việc cử động nhẹ thôi cũng làm hắn nhe răng đau đớn.

Minh nhấc máy lên, hắn đã nghe được giọng cười hả hê của Nhật:" Thế nào có sướng không! mày nghĩ tập một cách thần tốc như thế mà chả có tác dụng phụ nào à".

Minh hừ hừ nói:" Mày được lắm!".

Nhật nói tiếp:" Thôi mày cứ việc ở nhà tao khác tới tận nơi đón".

Chờ một lúc không lâu lắm, Minh đã nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi của Nhật. Minh lên xe, nói:" Tao đau cơ thế này thì tập sao được, nghe nói mỗi lần cơ đau như thế này thì phải nghỉ ngơi chứ!".

Nhật nói:" Bình thường thì là thế, nhưng viên đan dược ngày hôm qua mà mày ngâm người, nó sẽ giúp các nhóm cơ hồi phục lại chỉ trong vòng một đêm. Nhưng tác dụng phụ không phải là không có, nó sẽ làm cơn đau cơ của mày nhân đôi".

Minh thì thào, thảo nào trước đây hắn có tập qua các bài tập xây dựng cơ bắp, nhưng cũng không có đau như thế này. Nhật nói:" Muốn trở thành một Thợ Săn Quỷ, thì mấy cơn đau này chả là gì đối với những lần bị thương khi chiến đấu với quỷ đâu, mày cứ đợi đi những bài tập của hôm qua chả là gì so với hôm nay đâu".

Minh nghe vậy liền mặc niệm trong đầu hi vọng hắn sẽ sống sót qua một năm đầy đau khổ này, hắn cảm thấy câu nói đời là bể khổ quả là rất đúng với hoàn cảnh của mình lúc này.

Đến phòng tập, Nhật nói:" Các bài tập hôm nay vẫn như hôm qua, nhưng mày chỉ được tập trong nửa buổi thôi. Nửa buổi còn lại mày sẽ học cách chiến đấu".

Minh đã chuẩn bị tâm lý rồi, hắn biết độ khó của các bài tập sẽ ngày một tăng. Chỉ là hắn không ngờ ngay hôm nay đã học cách chiến đấu rồi.

Tập các bài tập mà hôm qua thôi vẫn còn cho hắn ngập mồm hành, thì bây giờ lại có chút nhẹ nhàng vời hắn. Nhưng chả qua cũng chỉ là một chút mà thôi, tập xong các bài tập cũng làm hắn chả còn tí sức nào cả.

Thời hạn nửa buổi đã hết, Nhật bước vào nói:" Nghỉ ngơi ăn uống chút gì đi, những giờ tiếp theo mày sẽ chả còn sức mà ăn đâu".

Mang trong mình nghi hoặc về câu nói của Nhật, nhưng Minh vẫn làm theo.

Ăn uống xong xuôi, Nhật dẫn Minh lên một sàn đấu, hắn nói:" Là một Thợ Săn Quỷ, mày không chỉ phải chiến đấu với quỷ, mà mày còn phải chiến đấu với người nữa".

Minh ngạc nhiên, nói:" Còn phải chiến đấu với người nữa sao?".

Nhật gật đầu nói:" Tổ chức Thợ Săn Quỷ là một tổ chức rất lớn, và được sự ủng hộ tuyệt đối từ chính phủ các nước. Nhưng cũng như các nước trên thế giới, tổ chức Thợ Săn Quỷ sẽ phải đối đầu với các tổ chức phản động. Tổ chức như vậy được gọi là Sát Nhân, họ cũng giống như Thợ Săn Quỷ nhưng thay vì diệt quỷ họ lại kí kết với quỷ và tiêu diệt những Thợ Săn Quỷ".

Minh nói:" Nếu họ mạnh mẽ tới nỗi có thể đối đầu với tổ chức Thợ Săn Quỷ thì chả phải họ chỉ cần đại khai sát giới, rồi giúp những con quỷ mạnh lên là được rồi sao, tao thấy trên thế giới mặc dù cũng có những vụ thảm sát những không nhiều lắm".

Nhật tự hào nói:" Chúng không làm thế được, bởi vì các thợ săn hàng của nước ta cùng với các nước khác, đã liên hợp lại tạo ra một trận pháp siêu cấp, gọi là Nhân Quả Trận. Nó vô cùng lợi hại, chỉ cần tạo sát nghiệp quá nhiều, thì trận pháp này sẽ khiến người tạo ra sát nghiệp đấy chết ngay lập tức vĩnh viễn không thể siêu sinh".

Nhật nói:" Thôi không dài dòng nữa sau này mày trở thành Thợ Săn Quỷ thì khác biết! Giờ thì mày thử lao vào tấn công tao xem nào".

Minh không nói nhiều, lập tức động thủ, hắn đấm tới chỗ Nhật.Khi sắp chạm vào người, Nào ngờ Nhật né sang một bên, lấy tay đẩy nhẹ vào lưng Minh. Lực đẩy không mạnh nhưng cũng đủ để làm Minh ngã sấp mặt.

Minh tức giận nói:" Khá lắm! Mày động đến con quái vật rồi đấy".

Minh lao tới đấm vào Nhật tiếp, khi sắp đánh vào Nhật, hắn lại né sang một bên. Minh cười thầm, Nhật vừa né tay còn lại của Minh lập tức luồn qua tay đấm hụt, tiến tới chỗ Nhật.

Nhật có chút ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ là một chút bất ngờ mà thôi. Chân của hắn gạt trúng chân Minh, cú gạt làm Minh ngã lăn quay đồng thời cũng khiến cú đánh bị trượt.

Nhật cười nói:" Lần đầu thế này là không tồi cho lắm".

Tiếp tục kẻ đánh người né, con "quái vật" Minh của chúng ta đã không biết ngậm bao nhiêu hành. Có lẽ số lần hắn ngã chỉ đến được trên đầu ngón tay, của rất nhiều người.

Mà số lần hắn chạm vào người Nhật, chỉ là số không tròn chĩnh, chạm vào thôi cũng khó chứ đừng nói gì là đánh trúng.

Buổi tập kết thúc, Minh khắp nơi trên người là những vết chày xước. Nhưng đáng buồn là những vết thương này là do hắn ngã chứ Nhật còn chưa đánh hắn phát nào.

Minh cay cú nói:" Muối nhục này tao sẽ chả, NU BA CA CHI !".

Nhật cười nói:" Được cứ việc nếu mày có thể".