Chương 3: Cuộc huấn luyện địa ngục (1)

Về tới nhà, Minh ăn tối rồi tắm rửa sạch sẽ. Hắn đọc được khoảng một nửa quyển, thấy trời đã tối liền đi ngủ.

Không biết ma quỷ có thật hắn chỉ có sợ một chút, nhưng biết rồi thì thì hắn lại sợ ma hơn trước.

Định tắt đèn, thì trong đầu lại hiện ra cảnh con ma nữ, thấy không ổn lắm, hắn nghĩ thôi sau này trở thành Thợ Săn Quỷ thì tí tiền điện này là cái quái gì.

Thế là hắn quyết định bật điện cả đêm, nằm xuống giường Minh vẫn trằn trọc không ngủ được, cảm thấy vẫn chưa ổn lắm hắn mở tủ lấy một chiếc chăn bông dày để chùm lên mặc dù đang là mùa hè nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng.

Nằm ngủ một lúc hắn vẫn thấy không ổn, liền xuống bếp lấy mấy củ tỏi dải xung quanh giường. Cảm thấy các biện pháp tránh ma của mình đã ổn, Minh nằm xuống giường, không rõ là do quá nóng hay sợ hãi mà mồ hôi hắn tuôn ra như mưa.

Minh lăn lộn trên giường đến tận tờ mờ sáng mới thiếp đi được, đang say giấc nồng thì tiếng chuông điện thoại vang lên, Minh tỉnh dậy hóa ra là Nhật gọi:" Này mặt trời chiếu đến trym rồi đấy dậy đi".

Minh nói:" Tao đến nhà mày à, hay chỗ nào?".

Nhật nói:" Đương nhiên là đến nhà tao rồi".

Trò chuyện một chút, Minh đi ăn sáng rồi đến điểm xe bus để bắt xe. Đang đứng ở điểm thì một chiếc Lamborghini Aventador màu đỏ đỗ trước mặt Minh.

Cửa xe mở ra, nhìn kĩ đây chả phải là thằng Nhật sao. Nhật nói:" Lên xe đi!".

Minh nhìn con xe rồi nói:" Mẹ! Làm Thợ Săn Quỷ sướng thật đấy, muốn gì được nấy".

Nhật cười nói:" Mày nghĩ làm Thợ Săn Quỷ, dễ kiếm tiền lắm hay sao, số tiền thưởng của mày sẽ được thưởng theo độ khó của nhiệm vụ. Với những cái nhiệm vụ vặt vãnh thì chỉ có 30-60 triệu đồng một cái thôi".

Minh bĩu môi, thầm nghĩ thế mà không nhiều, một cái nhiệm vụ con con mà được nhiều hơn cả tháng lương của khối người.

Nhật hỏi:" Quyển sách tao đưa cho, mày đọc tới đâu rồi?, thử kể cho tao xem mày nhớ được bao nhiêu".

Minh nói:" Tao mới chỉ đọc được một nửa, còn nội dung thì đầu tiên các Thợ Săn Quỷ trên khắp thế giới được tập hợp tại các hội Thợ Săn Quỷ của mỗi nước, ở nước ta có hội Thợ Săn Quỷ Việt Nam. Thứ hai là nếu muốn trở thành một Thợ Săn Quỷ thì phải trải qua một bài kiểm tra được tổ chức 3 năm một lần. Cuối cùng là các Thợ Săn Quỷ không được sử dụng phép thuật lên dân thường cũng như không được để họ thấy được mình sử dụng phép thuật."

Nhật nghe vậy gật đầu nói:" Cũng không sai biệt lắm, còn vài điều cuối tao tóm tắt luôn cho mày. Ngoài việc không sử dụng cũng như không cho người thường thấy phép thuật, thì còn một việc nữa là không được để người thường chứng kiến quỷ. Nếu mày vi phạm thì sẽ bị phạt theo quy định của hội".

Minh gật đầu, hắn nghĩ rồi quay sang trêu Nhật:" Vậy là mày cũng phạm luật rồi! Hôm qua mày đã để tao, một thằng người thường nhìn thấy quỷ cũng như là phép thuật".

Nhật tự tin nói:" Nếu là người khác thì có thể tao sẽ bị phạt nhưng là mày thì lại không sao cả".

Minh đầy nghi hoặc, chẳng lẽ mạng của hắn không đáng một xu sao. Nhật giải thích:" Vì bố mẹ mày là người được chọn, vì lẽ đó mà khi mà mày sinh ra có tỉ lệ rất cao cũng là người được chọn, mà người được chọn thì đã không phải là người bình thường".

Minh nói:" Cái gì mà người được chọn với không được chọn, tao trả hiểu cái mô tê gì cả".

Nhật nói:" Người được chọn là người được các vị thần nhận ra được tiềm năng và chúc phúc". Nói rồi hắn dơ tay trái lên, đột nhiên một dấu ấn hình mặt trời hiện lên.

Nhật nói tiếp:" Đây là Thần Ấn thứ mà chỉ có người được chọn có".

Minh thử xem tay mình, nhưng chả có gì cả. Hắn nói:" Ta đâu có vết ấn nào?".

Nhật nói:" Để dấu ấn được kích hoạt, thì mày phải trở thành một Thợ Săn Quỷ đã, tao nhận ra mày có Thần Ấn trả qua là vì Nhật Thần Ấn của tao rung động khi ở gần mày thôi".

Minh nói:" Vậy có Thần Ấn thì được lợi ích gì".

Nhật cười:" Khi nào mày trở thành Thợ Săn Quỷ thì hãng nói, tao chỉ sợ mày khéo còn không qua được bài huấn luyện của tao".

Đến nhà Nhật, hắn dẫn Minh đến một tầng hầm bên trong là một phòng gym đầy đủ tiện nghi, nhắc đến huấn luyện hắn tưởng giống như trong phim, sẽ đến vùng núi rồi đứng dưới thác nước, kéo đá lên núi,... Nào ngờ Nhật lại lôi hắn tới phòng gym.

Nhật nói:" Mày biết tiêu chuẩn của đội đặc nhiệm SWAT không?".

Minh gật đầu, hắn đương nhiên là biết những người ở đặc nhiệm SWAT sẽ phải trải qua những khóa huấn luyện vô cùng khó khăn và tàn khốc.

Nhật nói:" Biết rồi thì tốt, mày chỉ cần hơn họ tầm 5 lần là đủ để qua bài kiểm tra của hội Thợ Săn Quỷ rồi!".

Minh tưởng mình nghe nhầm, liền hỏi lại:" Mày bảo mấy lần cơ?".

Nhật đáp:" 5 lần, mày mới chỉ miễn cưỡng đạt thôi, nếu không phải chỉ còn 1 năm nữa là đến kì thi thì ít nhất tao sẽ huấn luyện mày lên gấp 10 lần".

Minh hoảng hốt:" Có cần phải nhiều vậy không? Tao có khi còn không bằng được khoảng một nửa của người ta".

Nhật nói:" Đội đặc nhiệm SWAT họ phải tập luyện khắc nghiệt như vậy chỉ để đánh với người, còn mày sau này sẽ phải chiến đấu với quỷ đấy, thậm chí có những con quỷ có sức tàn phá như một cơn thiên tai, nếu không đủ mạnh mạng của mình còn không giữ được chứ đừng nói gì là diệt quỷ".

Minh chấp nhận số phận, hỏi:" Vậy tao sẽ phải tập những gì?".

Nhật nói:" Vì mày mới tập nên cũng nhẹ nhàng , 100 cái đứng lên ngồi xuống, 100 cái chống đẩy, 100 cái gập bụng, chạy 10 km, hôm nay chỉ vậy thôi".

Minh vui mừng nói:" Ui giời! Tưởng thế nào, hoá ra cũng chỉ có thế". Cái gì chứ bài tập này hắn cân tốt, đã vậy còn cho một ngày, hắn vừa ngủ vừa tập còn được.

Nhìn thấy biểu hiện của Minh, Nhật cười. Hắn lôi từ túi ra một tấm bùa nói:" Đeo tấm bùa này lên người chỉ khi nào tao bảo gỡ mày mới được bỏ ra".

Minh đeo thử tấm bùa lên người, cảm giác sung sướng lúc nãy đã không cánh mà bay, nhìn tấm bùa bé cỏn con chỉ bằng 3 ngón tay. Mà khi dán lên người hắn có cảm tưởng đeo ít nhất 40 kg lên người, giờ hắn đã hiểu câu nói gáy sớm ăn gì ,là như thế nào.

Chỉ mỗi việc đi tới chỗ tập thôi đã làm hắn mệt bở hơi tai, Nhật cười nói:" Đồ ăn thức uống tao để ở tủ bên cạnh ,Mày cứ thoải mái tao đi chơi đây". Minh thầm nghĩ trong đầu có phải hắn dùng việc công trả thù giêng đấy chứ.

Tiếp tục với những bài tập, đầu tiên là chống đẩy 100 cái. Chỉ với cái đầu tiên, Minh đã gục ngã, đáng nhẽ hắn còn có thể làm thêm vài cái nữa, nhưng lá búa khốn khiếp này lúc thì làm cơ thể hắn nóng như lửa đốt, lúc thì lại lạnh như băng. Lúc nóng lúc lạnh, không làm hắn sốc nhiệt mà chết có lẽ đã là may mắn.

Mỗi lần xuống một cái là Minh lại phải nghỉ một lúc, lập đi lập lại mấy lần không rõ là bao lâu cuối cùng hắn cũng chống đủ 100 cái.

Nghĩ đến vẫn còn 3 hạng mục nữa chưa hoàn thành, hắn vừa nản lại vừa có chút khâm phục ý chí của Thợ Săn Quỷ.

Chiều tối, Nhật đi chơi về thì thấy một cảnh tượng không biết nên khóc hay cười. Minh lúc này đang bò trên chiếc máy chạy bộ, nhìn thấy con số chạy bộ hiện ra trên máy là 10 km không hơn không kém, Nhật gật đầu nói:" Mày vậy mà không tệ, những người tham gia dự thi bình thường ít nhất cũng phải tầm một tuần mới làm được như mày đấy!".

Minh chả nói gì, có lẽ là quá mệt đến nỗi cả việc nhấc lưỡi cũng khó khăn.