" Ồ, đến rồi sao", Minh Đạt đang cúi gằm mặt xuống ngẩng lên liếc nhẹ. Xung quanh hắn là hai hàng người đang đứng, dáng vẻ lạnh lùng mà nguy hiểm nhìn lấy Bảo Nhật.
"Giao ra Hải Yến lành lặn nếu không các ngươi không xong với ta." Bảo Nhật nhìn đám người kia không cảm xúc nói ra...Trong lòng không chút sợ hãi trước số lượng và khí thế của đối phương.
Đám người nghe Bảo Nhật mở miệng, khóe môi cùng lúc giật giật, ngươi nghĩ mình là ai? Chúng ta phải nghe lời ngươi?
Lăng Duệ là tên đứng ngoài cùng tiến lên một bước, cười gằn nói: "Ngươi đã biết tội? Đến nộp mạng xin một cái chết nhẹ nhàng? "
"Tội gì? Thả nàng ra", Bảo Nhật một mặt mờ mịt, Linh Lực cả người âm thầm vận chuyển...
"Chính là động vào người ngươi không nên động... Minh Đạt bang chúng ta", Lăng Duệ đứng ra quát lạnh.
" Hơn nữa còn giết đi Lăng Ben và đánh hạ Lăng Hàn"
"À là Lăng hai người đó sao? Ta không rõ mình tại sao lại đánh bọn hắn lắm nhưng mà thả người trước rồi đàm đạo", Bảo Nhật ra vẻ bình tĩnh.
Đám người nghe vậy một mặt mộng bức, tên này phản ứng hoàn toàn ngoài dự đoán của bọn họ? không phải nên quỳ xuống van xin sao? trước một đám cường giả nghiền ép, hắn vậy mà còn dám hung hăng nói chuyện như đùa
"Muốn chết!", Lăng Duệ xém chút phun ra một bụng máu, bàn tay ngưng tụ Linh Lực, muốn vồ đến Bảo Nhật...
Minh Đạt ngẩng đầu hẳn lên, ánh mắt lóe đen... khiến động tác đám người toàn bộ dừng lại...
Gương mặt của Minh Đạt còn đâu đẹp trai tiêu sái như lần đầu Bảo Nhật gặp hắn. Giờ đây chằng chịt vết xăm phủ kín hai má, mắt đen đục ngầu vô hồn, răng màu máu lộ rõ khiến hắn trở thành một con ác quỷ.
" Lăng Duệ!!! Lui", Minh Đạt nhẹ nói, nhưng lại để lại cho Bảo Nhật chút ít kiêng dè lùi lại, khí thế ban đầu hoàn toàn biến mất. Trong lòng Bảo Nhật dậy sóng lên một câu hỏi.
Liệu hắn có sống sót được khi chạm chán con quái vật trước mắt không?
"Minh Đạt, ngươi xảy ra chuyện gì?" Bảo Nhật nhíu mày nhìn Minh Đạt chằm chằm.
"Bảo Nhật, ta biết ngươi làm người khôn khéo, giao ra toàn bộ tài sản trên người, chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng!", Minh Đạt gằn giọng, giọng của hắn chính là giọng của quỷ hay còn gọi là lệ quỷ âm. Một giọng nói Ma mị mà đáng sợ, rung chấn cả linh hồn người bị nhắm vào.
" Thế còn Hải Yến? ", Bảo Nhật dính lệ quỷ âm kia liền co người lại đau đớn hỏi ngược.
" Đang bị xét kí ức, nếu là người ngoài Ẩn Nguyên thì diệt!", Minh Đạt tiếp tục dùng lệ quỷ âm.
" Hự!!!", Bảo Nhật khụy một chân xuống nhíu mày.
" Tại sao lại diệt! Người ngoài Ẩn Nguyên đi chăng nữa cũng không đến mức xâm nhập mà phải chết"
" Nhưng người ngoài Ẩn Nguyên xâm nhập vào đây trong thời gian này thì chính là người ta cần tìm cậu bé à", Minh Đạt tiến tới ngồi khom xuống trò chuyện với hắn, áp lực từ lệ quỷ âm vẫn ngày càng mạnh.
" Nếu như mày chịu quy hàng thì được, vì ta rất thích đồ chơi Kị Sĩ Pháp Sư kia nhưng không sử dụng được. Quy hàng và mang nó làm công cụ của ta đi, mày sẽ được sống."
Minh Đạt bỗng đang nói thì đứng bật dậy sút bay Bảo Nhật ra xa.
" Mày còn không chống được quỷ âm thì đánh đấm cái chó gì nữa. Hung hăng ban đầu của mày đâu rồi!!!"
Cốp...
Bảo Nhật đập đầu vào đá đến chảy máu, hắn đứng phắt dậy nắm chặt tay.
Lần đầu tiên Bảo Nhật đối đầu với người mạnh hơn hắn, hơn nữa là nhiều người mạnh hơn hắn.
" Đã tới rồi thì phải đánh thôi. Đầu hàng ư! Nằm mơ điiiii", Bảo Nhật hít một hơi lấy lại tinh thần rồi lao tới.
Tu vi Linh Thần bùng nổ, một đấm tung ra với Thần lực.
Minh Đạt kinh hãi lùi lại, quái thai... Vậy mà đã là Linh Thần??? Dù hắn có bài tẩy nhưng cũng chỉ là Linh Vương, hắn sẽ không chọi nổi trực diện.
" Minh Đạt lùi lại", Kim Chung lao tới đẩy Minh Đạt ra đấm một quyền, Vương lực tích tụ đối kháng.
" Hỗ trợ ngươi nè", Cô gái roi sắt phẩy roi bọc lấy nắm đấm của Kim Chung hỗ trợ hắn.
" Còn có ta..."
" Có ta..."
Một đám nhao nhao thi triển sức mạnh quỷ dị, hiển nhiên đều có xuất phát từ Ẩn Nguyên thì ai cũng là dị nhân hoặc mang sức mạnh kì lạ hay chí ít là đôi chút khác biệt. Cả đám tuy tu vi chỉ là Linh Hoàng tới Linh Vương lại dễ dàng đem Bảo Nhật là Linh Thần đánh bay, phối hợp khiến hắn không thể có thời gian triệu hoán Kị Sĩ Pháp Sư ra giúp sức.
" Dù có yêu nghiệt tới đâu thì hôm nay cũng là ngày chết của ngươi. "
"Linh Thần yếu như ngươi lần đầu ta thấy đó"
" Đúng, ba người là đủ giết hắn rồi. Chúng ta ra tay thế này có chút hơi thừa..."
" Hừ ba tên Linh Vương mạnh nhất phe ta còn chưa động thủ kìa..."
Bảo Nhật nghe mấy lời sỉ nhục kia cũng bất lực chịu trận, hắn lúc này chỉ biết dùng thần lực phòng ngự người khác đánh tới.
Minh Đạt nhìn bộ dạng thê thảm chỉ có thể chịu bị đánh của Bảo Nhật nhíu mày
.. Có chút không đúng lắm, tên này từ đầu tới giờ chưa hề ra chiêu thức nào. Là hắn để dành một sát chiêu chăng?
" Minh Đạt, đừng lo. Ta còn chưa ra tay mà", Minh Khai vỗ vai Minh Đạt nói.
" Ừm Khai huynh, trông cậy vào huynh", Minh Đạt đa nghi gật đầu.
Phía ngược lại Bảo Nhật đang sống rở chết rỡ với đám vây công khoảng 7 người. Không biết dùng vũ kỹ tấn công mạnh mẽ nào làm hắn khốn đốn vô cùng. Thời gian qua những vũ kỹ Bảo Nhật học đều là phòng ngự mà thôi. Tu vi Linh Thần mạnh mẽ cũng không thể phát huy tối đa, chỉ biết phòng ngự và phòng ngự.
Dần dần phòng thủ lộ kẽ hở.
Hắn hộc máu bị đâm lén bởi tên chột với lưỡi dao độc.
Như một hiệu ứng domino, hắn ăn trọn hết chiêu này đến chiêu khác của đối thủ.
Một cú đấm, một phát quật roi, một cú chưởng,...
Bảo Nhật gần như bất tỉnh, hắn lần đầu chịu đau đến như vậy. Cảm giác thân thể dần bị loét ra bởi độc, xương cốt thì đứt gãy, da thịt nát bấy.
" Đau quá!!"
Bảo Nhật ôm đầu gục ngã, không cứu được Hải Yến mà còn chết ở đây sao? Từng mảnh kí ức trôi chầm chậm từ lúc hắn biết tới cuộc sống hiện lên trong 1 tích tắc...
Hắn cùng Nhị Sư Phụ học mọi thứ, nụ cười của sư phụ ấm áp như mặt trời vậy. Hắn thật sự thích nó nên luôn tìm cách khiến nàng vui
Cùng đại sư phụ luyện võ. Nàng nghiêm khắc dạy dỗ hắn khiến hắn không thoải mái nhưng lại vì thế mà tiến bộ nhanh hơn, thành thạo chiến đấu dù không có tu vi.
Hắn gặp được Hải Yến ở Ẩn Môn, cùng nàng diễn kịch, cùng nàng ôn luyện dưới nắng chiều.
Gặp những người tiền bối ở đoàn kịch, vui vẻ ấm áp như người thân trong gia đình.
Hắn chưa muốn chết, Bảo Nhật muốn, muốn cứu Hải Yến. Hắn muốn thấy nụ cười của nàng một lần nữa.
Hắn còn có...còn có một sư phụ thần bí!
Tinh!!
" Phải! Ngươi còn có ta. Bây giờ mới nhớ ra sao.", Kiệt nhíu mày nhìn Bảo Nhật
" A... Không còn đau đớn, đây là đâu? Là địa ngục hay thiên đường ", Bảo Nhật nhìn lại mình hoàn hảo vô hại mà nói vu vơ. Xung quanh hắn lúc này là một mảng đen vô tận, trước mặt hắn là một thanh niên hư hư ảo ảo, mờ mịt không nhìn rõ thân thể.
" Sư phụ sao!"
" Bảo Nhật, ngươi chưa chết... Sư phụ sẽ cứu ngươi. Cứu người thân của ngươi", Kiệt chấn an hắn." Nhưng ngươi phải ngủ đi"
Kiệt thở dài, tên nhóc này đang bị bất tỉnh và chìm trong nội tâm của chính mình nhưng lại không biết sao. Nội tâm là nơi hai linh hồn của trong cơ thể có thể gặp nhau, đây cũng là lần đầu Kiệt gặp Bảo Nhật.
Có lẽ đây là lúc Bảo Nhật cần hắn.
" Sư phụ, con không ngủ nổi. Ngoài kia rất dữ dội. Con rất đau. Nhưng con vẫn lo lắng cho Hải Yến lắm", Hắn nhớ lại khung cảnh ngoài kia rùng mình gục ngã.
" Ngươi yêu con bé à? Chẳng phải là ngươi thích Ánh Ngọc sao", Kiệt bĩu môi, tên này chấp niệm quá kinh khủng, hắn không đoạt lại được xác. Mà hơn nữa tên trai mới lớn này định yêu hai người cùng lúc sao, học ai mà hư thế... A hình như mình còn yêu nhiều hơn.
" Sư Phụ cái gì cũng biết vậy!", Bảo Nhật đỏ mặt lúng túng.
" Chị Ánh Ngọc không phải là yêu , con nhận ra rồi. Con cả đời chỉ muốn bảo vệ Hải Yến. Con thích nàng từ khi nhìn thấy đôi môi nàng lúc diễn kịch", Bảo Nhật hét vào mặt Kiệt nhưng sau đó liền xấu hổ co rúm lại.
" Hừ thế chỉ còn cách này", Kiệt thở dài rồi lao tới nhân lúc Bảo Nhật cúi đầu đánh hắn bất tỉnh.
" Để ta thế chỗ ngươi trả thù cho thân xác chung này nhé!"
Đoạt lại xác....
Vừa trở ra, Kiệt thấy mình bị ném vào trong phòng giải phẫu. Hắn lúc này đã mất đi Kị Sĩ Pháp Sư.
" Ồ tên Bảo Nhật này còn biết khôn, vừa nãy là dùng Tử Tâm Pháp giả chết. May sao không bị phát hiện ra", Kiệt thần đánh giá một lần rồi lại kiểm tra thân thể mình.
Đau đớn... Cảm giác cực kì đau đớn
Xương cốt vỡ vụn, máu thịt lở loét tung tóe, toàn thân biến dạng, linh hồn suy yếu.
" Éc!!! Như này sao đánh. Má thằng Bảo Nhật ngu ngốc phá thân thể. Để ta đánh từ đầu thì chí ít cũng quậy tanh bành cái nhà hoang này rồi.", Kiệt cay cú thầm chửi lớn trong lòng.
"Chỉ còn cách đó mới có thể lật kèo trong tình huống này!!", Kiệt thầm tính toán một chút, cười mỉm.