" Linh Thần!!!", Kiệt sảng khoái vung tay, thần lực tỏa ra khắp bốn phương tám hướng
"Hahahaha không phải là mơ ,ta thật sự đã một lần nữa đạt tới thần cấp ", Kiệt vui sướng ngửa đầu lên cười dài. Tuy hắn chỉ có linh tu đạt thành cấp còn Võ Tu và hồn tu Thậm chí còn không bằng một góc của ngày xưa nhưng Kiệt đã rất vui rồi. Dù sao hắn cũng coi đây là cơ hội Sống thứ hai, tu lên thần cấp lại là một loại thành tựu, tiếc là phải sống nhờ vào Bảo Nhật...
Tuy nhiên không hiểu tốc độ tu luyện của hắn tại sao lại nhanh như vậy. Hắn chỉ tu luyện những bí pháp cơ bản nhằm củng cố tu vi thế mà cấp độ của hắn cứ tăng nhanh vùn vụt. Hắn gặng hỏi Lu nhưng nàng không trả lời, chỉ biết nói một câu
" Hứ! tự chủ nhân tìm hiểu "
Hắn hỏi mãi vẫn 1 kết quả cũng giận tím người nhưng không làm gì được.
Nhưng dù không hiểu như thế nào mà tu nhanh như vậy thì Kiệt vẫn rất lấy làm vui sướng nhảy nhót tung tăng khắp căn phòng. Ngọc Dương từ đoàn kịch trở về thấy hắn vui sướng như trẻ con cũng mỉm cười xách túi đồ ăn vào.
" Kiệt, có chuyện gì mà vui vậy. Hôm nay thiếp mới lấy một chút đồ ăn từ đoàn kịch còn nóng chàng mau ăn thôi, thiếp ăn rồi"
"Ồ, Cảm ơn nàng nha, trông ngon thật"
Cả hai đã sống với nhau như vợ chồng trong suốt hai tuần nay. Đương nhiên là bọn họ chỉ sống với nhau vào buổi tối và đêm còn sáng và chiều thì cả hai dường như không gặp mặt nhau vì đó cũng là thời gian mà Bảo Nhật điều khiển cơ thể. Tuy thời gian gặp nhau có hạn chế nhưng Ngọc Dương rất hạnh phúc, nàng cảm thấy mỗi khoảng thời gian này thật quý giá, cả hai lúc này là một cặp tình nhân nồng nhiệt âu yếm mỗi khi gặp nhau.
Về Bảo Nhật thì do vẫn đang trong kỳ nghỉ hắn cũng chỉ nằm ngủ vì mệt sau khi bị Kiệt lấy cơ thể ra tra tấn cả đêm tập luyện hoặc là đi tìm Phương Ly hay Ánh Ngọc vui đùa học bảng chữ cái a...á..ấ...
Kiệt vừa gắp thức ăn vào miệng vừa ăn vừa ngẫm nghĩ một chút về cuộc đời liền thấy Ngọc Dương ngồi đối diện nhìn hắn bật cười.
" Chàng đó, lo mà ăn đi còn nghĩ cái gì vậy. Ăn xong thì còn ăn món khác chứ", nàng nói giọng ngày càng nhỏ dần, hiển nhiên là nói ra những câu từ xấu hổ kia vẫn chưa quen. Nhưng qua bàn tay Kiệt huấn luyện thì sau hai tuần nàng cũng có vốn từ gợi tình tăng lên rất nhiều rồi.
" Hắc hắc, nàng học hỏi nhanh thật, chỉ là ta có một chút thắc mắc không biết tại sao tu vi của ta lại tăng nhanh như vậy", Kiệt cắn đũa nói.
Ngọc Dương nghe hắn nói cũng kiểm tra tu vi hắn, nàng bất ngờ hả một cái.
" Chàng vậy mà đạt đến Linh thần.Tu Vi còn cao hơn cả thiếp hai đại cảnh giới sao??"
Nàng lúc này mới nhớ lại lúc Bảo Nhật tham gia Đoàn kịch thì không có tu vi vậy mà đã đạt đến Linh thần chỉ sau gần 2 tháng rồi. Những thiên tài tu luyện hàng đầu cũng không thể có tốc độ tu luyện như vậy được bất chấp việc sử dụng dị thuộc tính hay là đan dược vượt cấp để lại phản vệ.
" Ê này, chàng có phải sử dụng hàng cấm hay cấm đan gì không đấy, ảnh hưởng đến cơ thể đấy nha"
" Không... không, ta chỉ tu luyện một cách bình thường", Kiệt xua tay.
" Thế thì thật kỳ lạ ", Ngọc Dương ngồi xuống ghế gõ gõ đầu suy nghĩ.
" Nghe cứ như đang giải phóng tu vi ấy nhỉ. Haha"
Ngọc Dương nói đùa một câu nhằm kết thúc câu chuyện nhưng lại khiến Kiệt đang ngậm miếng xương gà trong miệng trầm lặng.
" Giải phóng Tu Vi?"
Hắn liền không tiếp tục cắn thịt nữa mà ngẩn ngơ một lúc rồi nghĩ ngợi đến điều gì đó!!
Trùng hợp quá!
Tu vi trước khi bị mất của Kiệt là Linh thần, bây giờ hắn cũng đã hồi phục đến Linh thần và tốc độ tu luyện không còn mạnh mẽ như trước.
Bảo Nhật sử dụng máu để gọi ra kỵ sĩ pháp sư mà hắn lại chính là một người có huyết sát thánh thể.
Kiệt có thể sử dụng những vũ kỹ của mình trước đây một cách dễ dàng, linh lực cũng đa hệ.
Mắt Kiệt dường như rất tinh, tay trái cũng dẻo như cao su...
Mọi thứ quá trùng hợp, cứ như đây là chính là thân thể của hắn và hắn chỉ đang giải phóng sức mạnh bị phong ấn vậy. Không hề có một Bảo Nhật nào ở đây cả!
Càng nghĩ càng rối hắn vò đầu bứt tai rồi cắn nát cả xương gà nhả ra bát.
" Dương nhi, ta cần tìm hiểu một số chuyện, tạm thời không ăn nữa"
Ngọc Dương ngơ ngác nhìn Kiệt lao vọt ra cửa với tốc độ chóng mặt của một linh thần hướng về phía Ngoại Ô Ẩn Nguyên chạy thục mạng.
Những bí mật rồi sẽ được làm sáng tỏ!!
Hắn thực sự là đang ở nhờ thân thể hay đây chính là thân thể của hắn?
Tuy nghĩ là thế nhưng vẫn có những điểm bất hợp lý mà chỉ ra đây là thân thể của Bảo Nhật.
Chính là gương mặt ...Đây rõ ràng không phải mặt nạ mà chính là gương mặt thật khác hoàn toàn. Thứ hai những dị thuộc tính hắn từng sử dụng không xuất hiện lại và cuối cùng linh hồn Bảo Nhật ở đâu ra?
Hai luồng luận điểm hai bên dường như trái ngược nhau khiến Kiệt không biết tin vào thứ gì mới là đúng. Hắn ở trong Bảo Nhật hay Bảo Nhật ở trong hắn.
Câu trả lời chỉ có thể hỏi đại sư phụ và nhị sư phụ hai người bọn họ.
Chính là chìa khóa giải quyết mọi chuyện!!
...........
Nhưng còn chưa chạy được 1 phần ba đường.... Kiệt lập tức quay đầu lại vì bị Bảo Nhật chiếm lấy cơ thể.
Hắn thực sự bất ngờ, vì đây là lần đầu tiên Bảo Nhật hiếm đoạt quyền sở hữu cơ thể khi trong trạng thái ngủ say. Sự chiếm đoạt mạnh mẽ đến mức Kiệt không có cơ hội phản kháng. Mà mọi việc này tất cả chỉ vì một dòng tin nhắn gửi đến từ Ánh Ngọc.
Hải Yến đã bị bắt cóc
Bảo Nhật chạy như bay quay lại trung tâm ẩn nguyên, vị trí hắn muốn đến là căn nhà bỏ hoang phía sau ẩn môn. Tuy hắn vẫn đang không hiểu sao mình đang ngủ mà lại mộng du chạy đến nơi này nhưng hắn vừa có một giấc mơ.
Hắn mơ thấy Hải Yến bị bắt cóc bởi đám lần trước. Nàng đang bị tra tấn dã man và liên tục gọi tên hắn.
Bảo Nhật... Bảo Nhật...
Lời kêu cứu thê thảm ấy chính là tiếng chuông báo thức đánh thức giấc ngủ say của Bảo Nhật khiến hắn thức giấc. Mạnh mẽ mở mắt, Bảo Nhật lấy lại tinh thần và nhanh chóng đến nơi ấy hang ổ của Minh Đạt và đồng bọn
...
"Hừ, gấp gáp như vậy sao? kéo toàn bộ đoàn kịch xuất hiện..." Hưng âm thầm nhíu mày, vốn hắn định đi ngủ thì bị Ánh Ngọc gọi đến.
" Có thành viên bị bắt cóc, đoàn kịch chúng ta quyết tâm đi cứu. Nếu cậu không muốn tham gia thì cút đi", Ánh Ngọc tức giận đạp hắn một cái khiến Hưng ngã lăn. Hắn đứng dậy phủi phủi tay.
" Được... được rồi, được rồi. Có gì mau nói, cứu người quan trọng "
Không khí tĩnh lặng.
Lúc này tất cả những thành viên trong đoàn kịch hơn 10 người vây quanh trong một chiếc bàn tròn mà đứng giữa chính là chị hội trưởng Phương Ly. Phương Ly trái với vẻ lộng lẫy thường ngày cũng chỉ mặc một bộ quần áo bình thường, nàng cũng là vội vàng khi đến đây sau khi nghe Ánh Ngọc gọi.
" Đầu tiên Ánh Ngọc kể lại sự việc ngắn gọn ",Phương Ly ra dáng chỉ huy. Ánh Ngọc gật đầu ,nàng lập tức kể lại đầu đuôi
Khi đang đi mua đồ thì nàng nhìn thấy ở một góc hẻm 4 thanh niên đang vây công Hải Yến. Đám đó cũng dùng trận pháp bí mật khiến động tĩnh nơi đấy không truyền ra bên ngoài. Nàng chỉ có thể lặng lẽ quan sát và nhìn Hải Yến bị bắt đi.
" Ánh Ngọc làm rất tốt, nếu xông vào cứu thì cũng sẽ bị bắt đi", Ngọc dương khen ngợi một câu. Nàng cũng nhớ tới vụ này có lẽ Kiệt biết, nhưng lúc này mà hắn lại đi đâu không biết.
" Được, giờ chúng ta chỉ thiếu mỗi Bảo Nhật. Nhưng nó đã nghe máy đã nhận tin nhắn và nói sẽ giải quyết vụ này, vì vậy chị nghĩ Bảo Nhật có liên quan. Chúng ta chỉ cần đi theo cậu ta sẽ tìm ra bọn bắt cóc"
" Hừm, nhưng chúng ta làm sao đi theo Bảo Nhật ", Ngọc Dương đặt vấn đề.
Phương Ly cười tủm tỉm
" Chị có cách, mọi người đi theo chị là được "
Sau đ nàng nhiệm chú Triệu Hoán ra một tiểu cầu lông nâu tròn tròn đáng yêu vô cùng.
"Mi Mi đánh hơi Bảo Nhật cho chị. Ngọc Dương hỗ trợ mọi người di chuyển"
" Rõ ", Ngọc Dương theo lệnh Phương Ly tạo nên một chiếc trận Pháp có khả năng dịch không lần theo dấu vết của MiMi.
"Những thành viên có sức mạnh yếu hơn ở nhà đợi tin, đồng thời báo cho cô Lee Yin."
Thế là những người tham gia lần theo dấu vết của Bảo Nhật gồm 5 người
Hưng, Khải hai thành viên là Linh Hoàng
Ngọc Dương cũng là Linh Hoàng và Linh Vương trận sư
Ánh Ngọc là Linh Hoàng và Phương Ly là Linh Vương.