" Là chỗ này", Ngọc Dương nuốt một ngụm nước bọt xuống nói. Nơi đây chính là căn nhà hoang sau Ẩn Môn mà.
" Có chút đáng sợ", Ánh Ngọc nép sau lưng Ngọc Dương nói.
Không khí tĩnh lặng, máu huyết vương vãi khắp mặt đất...
Phương Ly đánh giá tình hình rồi thu lại Mimi.
" Xem ra Bảo Nhật đã thảm rồi. Hắn chắc hẳn đã cùng bọn bắt cóc giao chiến"
" Không!", Ngọc Dương mấp máy nói một mình, nàng cũng bắt đầu tưởng tượng ra viễn cảnh Kiệt gặp nguy.
" Vậy làm sao đây chị Ly, hay chúng ta cứ ở lại chờ xem rồi đợi cô Lee Yin", Hưng lên tiếng.
" Không ", Phương Ly nói giọng trầm ổn bình tĩnh lạ thường nhưng lại khiến cả bọn run rẩy.
Đó chính là lúc mà Phương Ly tức giận nhất!
" Bảo Nhật,... Ai dám thì theo chị vào trong", Phương Ly để lại một câu rồi lướt như gió vào bên trong. Lúc này có vẻ nàng đã không còn suy nghĩ chiến thuật nhiều như dự định nữa rồi.
" Hửm! Mỹ nhân, đến đây làm gì", Minh Thuận là người được giao nhiệm vụ canh cửa thấy Phương Ly hờ hững hỏi.
" Cứu người", Phương Ly cộc lốc đáp, gương mặt nàng lạnh lùng như không xem tên trước mắt ra gì.
"Thì ra là đồng bọn của tên Bảo Nhật. Cút", Minh Thuận xua xua tay nhưng bị Phương Ly bắt lấy, tay kia không nói hai lời liền động thủ.
" Băng Tâm Chưởng"
" Muốn chiến, các ngươi còn chưa đủ sức", Minh Thuận tu vi Thượng Vương không giữ lại chút nào tỏa ra, tay trái liền thuận theo thế lấy chưởng đối chưởng.
" Tà Thần Chưởng"
Uỳnh!!
Một vụ nổ lớn đẩy lùi Phương Ly ra xa, đám Ngọc Dương vội vàng đỡ lấy nàng. Phương Ly trấn tĩnh lại tinh thần nói.
" Không sao, chỉ là đối phương tu vi quá cao. Mấy đứa để chị cầm chân hắn, mau vào xem tình hình Bảo Nhật và Hải Yến"
Ngọc Dương nhìn Minh Thuận đối kháng cùng Phương Ly xong không có dấu hiệu bị thương cũng kinh hãi một phen. Phương Ly vốn đã rất mạnh mẽ, dù tu vi nàng ta có thua đối phương 1,2 tiểu cảnh giới nhỏ cũng chưa từng bại.
Nhưng tên trước mặt khiến Ngọc Dương lo lắng cho Phương Ly.
" Mọi người đã vào trong cả rồi, em còn không mau lên", Phương Ly vừa dùng băng pháp cản chân Minh Thuận vừa hướng Ngọc Dương nói.
Ngọc Dương thôi nghĩ ngợi gật gật chạy vào trong cửa, nàng lúc này phải chuyên tâm cứu Kiệt. Nhưng vừa vào bên trong thì Ngọc Dương đã thấy Ánh Ngọc và hai thanh niên đi cùng bị đánh bay ra.
" Chậm quá đấy", Minh Thuận nhìn vào trong cười nhếch mép.
" Hừ, anh Thuận không cản được đám chuột này sao. Thất vọng nha", Bạch Chí cùng tên chột lắc đầu trêu chọc, cũng lao người phi thân lên không trung, muốn viện trợ cho Minh Thuận...
" Con ả này dùng băng hệ. Có chút khó chịu", Minh Thuận khó chịu nói, sau đó lấy Vương Lực cô đọng đấm nát vũng băng quanh thân. Nhưng Phương Ly lại niệm lực khiến băng một lần nữa bao quanh người hắn.
" Hừ đừng hòng viện trợ Minh Thuận ", Hai thằng Hưng và Khải đứng phắt dậy lao tới cản đường Bạch Chí và tên chột.
"Ngươi muốn chết!" Bạch Chí và Tên chột khinh thường cười, không rảnh chú ý đến vì sao tên này đột ngột xuất hiện, hai cánh tay vồ đến, muốn bóp chết con kiến nhỏ.
ẦM ẦM...
Có âm thanh va chạm trầm đục, hai thân ảnh liên tục lùi vài bước, kinh hô lên:
"Làm sao có thể?"
Bên cạnh Hưng và Khải, lần lượt xuất hiện mười Người Đá khổng lồ, như những tôn hộ vệ trung thành nhất... chính bọn chúng đã tung ra nấm đấm ngăn cản hai người bọn họ...
"Sức mạnh thật lớn, tương đương với Võ Hoàng?" tên chột hét lên thất thanh.
"Các ngươi rốt cuộc là ai?" Bạch Chí ngưng trọng nhìn Hưng và Khải.
"Đá Thủ Ẩn Nguyên là tên trước khi ta gia nhập Đoàn kịch PM!", Hưng hếch mặt lên trời nói, hiển nhiên là vẫn luôn tự hào về uy danh của mình
" Lên cho anh", Hưng ra lệnh mười tôn Người Đá điên cuồng lao đến công kích...
"Đá Thủ Ẩn Nguyên là cái quỷ gì?"
Trong lúc nhất thời, Bạch Chí bị chúng nó quấn lấy, không thể viện trợ Minh Thuận...
Mà tên chột không biết từ lúc nào đã biến mất lại xuất hiện sau lưng Hưng. Hắn muốn ám sát cậu.
" Thông minh lắm Chột, giết hắn đi thì đám đá thủ này cũng mất quyền kiếm soát"
Xẹt!!!
" Hở", Chột toan đâm dao tới thì bị Khải cản lại bằng một cục kẹo dẻo. Miếng kẹo dẻo hồng dính vào con dao yêu thích của hắn khiến hắn phát điên.
" A... Dao của ta..."
" Hừ ta là Khải Kẹo Dẻo, ngươi chịu chết đi tên hèn", Khải luôn chú ý đến tên Chột đã biết hướng đi của hắn và ngăn cản kịp thời.
Nhất thời phe đoàn kịch chiếm lại lợi thế....
...
"Mau tham chiến! Đừng để bọn chúng quấy nhiễu Minh Đạt ", Minh Khai ngồi ngoài cửa một căn phòng bí ẩn được báo lại tin tức liền ra lệnh.
" Rõ"
Cô gái roi sắt và cặp song sinh gật đầu thân thể hóa thành một tàn hoa hồng lao vụt ra...
"Lôi Đình Phá!"
Nhưng còn chưa đi ra viện trợ đồng đội được thì bất chợt một thanh Lôi Trượng lập lòe Lam Lôi bất chợt nện vào mặt bọn hắn...
"Muốn chết!" Cặp song sinh phẫn nộ, muốn đánh lén bọn hắn sao?
Bàn tay cả hai ngưng tụ thành Quyền, đấm mạnh về phía Lôi Trượng...
" Song quyền phá"
ĐÙNG...
Ánh Ngọc bị đẩy lùi vài chục bước, chiến ý hừng hực chỉ tay.
" Bảo Nhật và Hải Yến trong phòng đó sao"
" Ngươi không có quyền được hỏi. Dám xâm nhập nơi này. Chết!", Cô gái roi sắt vung dây toan quấn lấy Ánh Ngọc nhưng Ngọc Dương đằng sau đã kịp viện trợ.
" Di Trận- Dịch "
Ánh Ngọc thoát khỏi tầm với của dây cũng là lúc Ngọc Dương khóa tay lại, kết ấn.
" Khóa Pháp Trận, Hỏa Trận"
Toàn thân cặp song sinh cùng Cô nàng roi cũng trở nên tê rần, kiêng kỵ tràn đầy nhìn Ngọc Dương....khó tin thốt lên:
"Khóa Pháp Trận ư?"
"Thì ra nàng ta là Trận Pháp tài năng của Ẩn Môn vài năm trước. Ẩn Trận Tiên Tử" Thấy dung mạo của Ngọc Dương, đám người kinh hô lên...
" Đã lâu không ai gọi ta như vậy", Ngọc Dương thanh âm lãnh đạm, toàn lực xuất thủ.
"Hỏa Địa Ngục Trận!"
" Không xong", Cả ba tên lúc này kinh hãi không thôi, chúng đều bị trận pháp cao cấp như Khóa Pháp Trận nhốt lại, làm sao thoát ra khỏi chứ. Hứng trọn một cái Hỏa Địa Ngục Trận kia, không biết còn toàn mạng nổi không.
" Hừ đám vô dụng", Lăng Duệ không biết từ đâu chui ra muốn cứu người. Tu vi Linh Vương phóng thích uy áp Ngọc Dương.
" Hự! Ánh Ngọc giúp chị cầm cự một chút. Trận sắp hoàn", Ngọc Dương hộc máu nói, Ánh Ngọc gật gật đầu lao lên chắn trước Ngọc Dương đối mặt với Lăng Duệ.
" Duệ nhi, để ta giúp con lên thiên đàng thay vì Địa Ngục Trận", Ánh Ngọc trêu tức nói hắn.
" Hừ con ả tóc đỏ Linh Hoàng như ngươi mà cũng dám cản bổn Vương", Lăng Duệ trợn mắt dữ tợn phất tay muốn một chiêu đồ sát.
" Đại Phong Ma"
Nhưng phía kia Ánh Ngọc dù tu vi thấp hơn lại không có chút sợ hãi nào. Nàng chỉ nhẹ nhàng hé môi đỏ.
" Có nghe qua danh Lôi Thẫm Hồng ở Ẩn Môn Bảng chưa hả".
Ánh Ngọc thay đổi hoàn toàn vẻ cợt nhả, ánh mắt nghiêm nghị màu máu. Từng tia sét đánh xung quanh toàn thân nàng khiến nàng trở nên đỏ lên toàn thân.
Dùng sét tăng cấp!!
Tu vi dữ dội đề thăng, Linh Hoàng Thượng cấp, Linh Vương!!
" Bí thuật, Thẫm Hồng Tam Pháp"
" Pháp thứ nhất, Pháp Cường Hóa"
Ánh Ngọc cường hóa Lôi trượng bắn ra một luồng xét kinh khủng, nhanh xé gió. Nó cùng Ma Phong của Lăng Duệ cứ thế cấu xé nhau rồi tan thành hư vô.
" Chết tiệt, con ả này thì ra có chút thực lực", Lăng Duệ thế công biến mất, chậm dãi lùi lại.
Bên kia, cặp song sinh và ả roi sắt còn chưa lấy lại tinh thần, thì trận pháp công kích hết sức bá đạo đã đến
ẦM...
Ba người của Minh Đạt Bang chính thức vẫn lạc!
" Cảm ơn Ánh Ngọc, xong rồi", Ngọc Dương vui vẻ quay qua Ánh Ngọc nói.
Ánh Ngọc đang giao chiến cùng Lăng Duệ thở phào một hơi, giải trừ bí thuật lùi xa.
" Chị Ngọc Dương, em hết sức rồi đó. Vượt cấp đánh thật khó. Chỉ có chị với chị Ly là hay làm thôi nhỉ", Ánh Ngọc thở hổn hển, tay chân mềm nhũn do tác dụng phụ của bí thuật nằm gục xuống.
" Thôi nghỉ ngơi đi, tên này để cho chị", Ngọc Dương nhìn Lăng Duệ cười lạnh.
...
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao lập tức xuất hiện nhiều mỹ nhân cường giả như vậy? Nhất là con bé dùng Pháp trận và con bé dùng băng kia" Minh Dự ánh mắt híp lại đánh giá qua lăng kính ở phòng giám sát của tòa nhà hoang.
Ba người tu vi cao nhất của Minh Đạt Bang là Minh Thuận, Minh Khai và chính hắn. Nhưng hiện tại Minh Thuận lại kẹt bởi một con nhỏ dùng băng, ba tên thuộc hạ khác lại bị con nhỏ trận pháp giết chết nhanh chóng, làm sao hắn không kinh ngạc.
" Minh Khai phải canh phòng cho Minh Đạt rồi, e rằng kế tiếp ta phải ra mặt", Minh Dự nói rồi muốn lao ra khỏi cửa. Nhưng hắn còn chưa kịp bước ra
Cọt kẹt...
Cánh cửa vừa mở ra trước, cảm ứng được động tĩnh bất thường, Minh Dự tiến lên xem xét, lập tức gặp cảnh tượng của một trận hậu đại chiến vang trời, nhất thời như gặp quỷ hét ầm lên:
"Chuyện gì xảy ra?"
" Chuyện gì à? Nói sao nhỉ... Người của bọn mày... Chết hết rồi", Kiệt ánh mắt trêu tức nhìn lấy Minh Dự.
" Không thể nào!!! Bảo Nhật, ngươi không chết mà còn có thể giết hết chúng nó. Thì ra mày cố ý bị bắt để xé lẻ chúng ta", Minh Dự suy luận hét lên khó tin nhìn một đám xác chết, tất cả vậy mà bị tên Bảo Nhật hạ gục.
Kiệt vuốt mũi ừ một cái.
" Kế hoạch hoàn hảo chứ"
Hắn thầm nghĩ tên Bảo Nhật ngu ngốc vậy mà lại giúp hắn giết đám này từ bên trong ra dễ dàng như vậy.
Quay trở lại vài phút trước...
Hắn đã thử vận cấm công pháp Huyết Tế...
" Nếu thành công, đây là thân thể của ta" Kiệt bất chợt nhớ ra cấm công pháp này liền vận dụng.
9 tháng là khoảng thời gian thân thể hắn có thể sử dụng Huyết Tế một lần....
Bùmmmmm
Một vụ nổ lớn xảy ra khiến đám canh cổng bên ngoài lao vào.
Nhưng bọn chúng nhanh chóng bị Kiệt dùng hai chiêu Độc Dược Phá Vạn Thủy bơm nước độc vào đến chết.
Kiệt thành công cải tử hoàn sinh, vậy là hắn huyết tế thành công!!!
Sinh lực tràn trề như lúc sung mãn nhất, hắn cũng đưa ra kết luận.
" Ta chính là ta, thân thể là của ta. Ta không chết.... Hahahah"
...
Quay trở lại hiện tại
" Không thể, mày đã chết... Chúng ta đã kiểm tra kỹ rồi", Minh Dự vẫn chưa tin, run rẩy nói.
" Ồ thế thì để người chết này đánh cho người sống một trận nhé", Kiệt vặn vặn tay tạo dáng cool ngầu nói... Thần lực mở ra mạnh mẽ.
" Nói cho ngươi biết nhé! Ta khác với Bảo Nhật lắm đấy... Mạnh hơn gấp nhiều lần"