Chương 279: Chiến Lăng Lệ

" Chị Ngọc Dương, không ngờ chị trông ngoan ngoãn lại uống rượu nhiều như vậy", Kiệt khoác tay Ngọc Dương mang nàng trở về bằng đường bộ, đương nhiên Ngọc Dương lúc này đâu thể tạo pháp trận dịch không.

" Chẳng phải là có em đưa chị về hay sao... Nấc", Ngọc Dương say xỉn chỉ tay vào hắn nói. Gương mặt nàng lúc này đỏ ửng dễ thương, Kiệt có thể cảm nhận được nàng vui đến mức nào khi nghe tin kia.

Đưa Ngọc Dương cùng về được nửa đường thì một thanh âm xé gió vang lên sau lưng hắn.

Kiệt cả kinh vội vàng ôm Ngọc Dương ngã người xuống, chỉ thấy một đạo kiếm quang từ đỉnh đầu trượt qua, cũng cắt đi vài lọn tóc.

Kiệt nội tâm siết chặt, tung người nhảy ra xa, ánh mắt mang theo lửa giận nhìn lại.

Trước mặt là một tên thanh niên tuổi cũng không lớn, khuôn mặt cũng coi như anh tuấn, hắn hai tay chắp sau lưng, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt.

"Ta là Lăng Lệ, người giết chết ngươi", Lăng Lệ khảng khái nói, tu vi của hắn lúc này hơn Kiệt một đại cảnh giới là Linh Vương cấp 2, Kiệt cũng cảm giác được một tia đè nén.

"Các hạ vì sao muốn đánh nén ta? Ta và các hạ không thù không oán a".

Kiệt tự tin mình có thể đánh thắng được tên này, nhưng dù sao Lăng Lệ là ai hắn cũng không biết, chỉ sợ tên này có biện pháp lật bàn.

Tốt nhất nên hiểu rõ lý do Lăng Lệ đánh lén mình, lại suy nghĩ đánh hay không đánh cũng chưa muộn.

" Bảo Nhật ngươi hợp tác cho ta đọc linh hồn cũng được, ta liền cho phép ngươi rời đi. Chuyện ngươi ra tay với em ta Minh Đạt có thể bỏ qua"

Lăng Lệ tay chắp sau lưng, mở miệng tùy ý.

"Ngươi theo dõi ta sao?"

Kiệt tuy có chút bất ngờ, nhưng vẫn không quá để tâm.

"Ngươi không cần biết, đã ngươi không muốn giao ra linh hồn, vậy đi chết".

Lăng Lệ không thèm nói nhảm, lật tay một cái, một thanh tiểu kiếm từ tay áo bay ra, lao đi như tên bắn.

Kiệt cũng không dám khinh thường, thân pháp thi triển, thân hình lập tức biến mất né đòn.

" Bảo Nhật, đánh hắn đi cho chị, ngứa mắt", Ngọc Dương xay sỉn chỉ tay quát liền bị Bảo Nhật nhanh chóng thu vào không gian nhỏ.

Hắn dùng Huyết Tốc Lực cũng Huyễn Di Pháp, tốc độ hiện tại đã không thuộc phạm trù một Linh Hoàng  có thể tưởng tượng.

Đáng tiếc đối mặt Bảo Nhật là Linh Vương...

Lăng Lệ mí mắt hơi nhảy, khuôn mặt lại vẫn lộ vẻ trào phúng.

Kiệt phản công bằng cách vung tay đấm ra một quyền Đấm Nghiêm Túc, chỉ nghe một tiếng ầm vang, Lăng Lệ thế mà có thể chặn đứng một quyền của Kiệt không hề chịu thương tổn gì, hơn nữa tốc độ cũng quá nhanh.

Kiệt một quyền bị chặn lại, cánh tay có hơi run, thân hình lại nhoáng lên, kẽo giãn khoảng cách.

"Ngươi rất không tệ, có thể chịu được một quyền của ta mà tay không phế".Kiệt bốc phét nói.

Lăng Lệ áp chế cánh tay đau nhức, vẻ mặt không hề thay đổi.

Kiệt không có nói nhảm với hắn, nhẫn trữ vật trên tay lóe lên điểm sáng, một thanh kiếm nhỏ lập tức xuất hiện.

Ki Kiếm.

Kiệt thân hình vụt bắn mà lên, lấy tốc độ vô cùng nhanh chóng một kiếm chém về đỉnh đầu Lăng Lệ.

" Tam Hợp Chảm!!"

Lăng Lệ nội tâm xiết chặt, cắn răng vung kiếm của mình ngăn cản tiểu kiếm, chỉ nghe một tiếng "keng" chát chúa, thân hình hắn lảo đảo rút lui.

"Ngươi quá mạnh trong trạng thái Linh Hoàng. " Lăng Lệ âm thầm kêu khổ, hắn biết đám người này rất tà môn, thế nhưng ít nhất phải theo lẽ thường một chút a.

Chỉ dùng hơn 1 tháng tăng cao thực lực không nói, vậy mà kinh nghiệm chiến đấu cũng tốt như vậy, có để cho người khác sống hay không?

" Rõ ràng là lần trước đụng độ với Minh Đạt ngươi chỉ là Linh Sĩ... Sao có thể tiến cấp nhanh như thế chứ", Lăng Lệ không tin vào mắt mình sau khi chứng kiến thực lực của Kiệt, hắn hoàn toàn mất hết vẻ tự tin ban đầu hét lên.

" Không có khả năng!! Yêu nghiệt"

Hắn lúc này rất muốn xoay người thoát đi nhưng lại sợ, hắn sợ một khi mình chạy trốn liền đánh mất tiên cơ.

Bảo Nhật sẽ có thể tìm tới bọn hắn một lần, rất có thể sẽ có lần thứ hai, nếu chạy trốn cơ hội thoát thân của hắn sẽ rất thấp. Mà lần tới Bảo Nhật sẽ là tu vi cỡ dạng gì chứ.

Lăng Lệ nghĩ tới đây liền vứt bỏ suy nghĩ chạy trốn, thân pháp cùng nội lực thi triển tới cực hạn.

" Hôm nay ta quyết không để ngươi tiếp tục trưởng thành "

Chỉ thấy trên đỉnh đầu Lăng Lệ xuất hiện vô số ánh đao, ánh đao tựa như cơn mưa, che khuất cả tầm mắt, liên miên bất tuyệt triệu hoán

" Mưa Đao Hóa Kiếm"

Mưa đao hướng phía Kiệt mà đâm tới, hắn tròng mắt co rụt lại, MrK giáp được mặc vào cùng với những pháp bảo phòng ngự.

" Thiên Phong"

Vũ Kỹ Phòng ngự mạnh nhất được thi triển...

Nhưng lớp phòng ngự kia liền bị đánh tan trong chớp mắt, vô số ánh đao chém xuống thân thể.

" Không thể nào!!!"

Kiệt không cho rằng điều vừa rồi là sự thật, tại sao lớp phòng ngự của hắn lại bị xuyên qua?

Thế nhưng ngay lúc này không cho Kiệt tìm kiếm câu trả lời, thân hình Lăng Lệ biến mất, không biết từ khi nào đã đi tới sau lưng Kiệt.

Kiệt vẻ mặt tàn nhẫn, cánh tay rướm máu cầm Ki Kiếm bắp thịt gồ lên.

" Ngũ Hợp Chảm..."

Lăng Lệ đang muốn chém xuống một kiếm, lúc này vẻ mặt đại biến, vung kiếm cản lại ánh đao.

Thế nhưng hắn chậm, chiêu thức đã phát ra một khi thay đổi quỹ tích lực lượng liền giảm nhiều, ngăn sao được một kích toàn lực của Kiệt đây.

"Keng, rắc" Thanh âm song kiếm va vào nhau vang lên chát chúa, thanh kiếm của Lăng Lệ bị đánh bay trước Ki Kiếm.

Thế nhưng một luồng kiếm khí được Lăng Lệ tỏa ra từ trước, điên cuồng chém vào người Kiệt...

" A...."

Kiệt lại bị trúng chiêu, máu tươi vảy ra, ngã bịch xuống đất, thân hình lảo đảo.

" Ngươi không phải một tên Linh Vương bình thường"

Kiệt chống Ki Kiếm xuống đất giúp mình đứng vững nhìn Lăng Lệ đánh giá.

Chiêu vừa rồi của Lăng Lệ vậy mà có hai luồng sát thương- một của kiếm khí và một của kiếm pháp. Kiệt ngăn cản được Kiếm pháp thì vẫn dính phải kiếm khí, hoàn toàn không phòng ngự nổi.

Khoan đã...kiếm khí...

Kiệt nhận ra rồi!

Vậy ra chiêu đao hóa kiếm ban đầu cũng vậy...

" Chả trách mình không phòng ngự được... Nhưng kiếm khí thì không xuyên qua nổi thứ này đâu", Kiệt khoái trá vì tìm ra sức mạnh của kẻ thù.

" Hồn khí- Đế Hoàng- Siêu xayda"

Kiệt sử dụng bí thuật áp chế Lăng Lệ, đồng thời tăng cường tu vi lên Linh Vương cấp 3. Đế khí phong tỏa Lăng Lệ khiến hắn rùng mình, ngày càng e sợ Kiệt hơn vài phần.

" Mày không phải Bảo Nhật... Hoặc là mày giấu nghề! Mày không chỉ dựa vào pháp bảo như Minh Đạt nói", Lăng Lệ run sợ trước Kiệt như sợ hãi khi gặp một vị vua chân chính. Hắn cảm giác được sự bất lực của chính bản thân, ưu thế kiếm khí ban nãy hay tu vi cao hơn hoàn toàn biến mất rồi.

Lăng Lệ vội vàng điều động linh lực áp chế Đế khí, nhưng lúc này sau lưng liền truyền tới tiếng rít gào.

Lăng Lệ biến sắc, vội vàng xoay người đấm ra một quyền.

Song quyền va chạm, vang lên từng tiếng răng rắc của xương cốt đứt gãy.

Kiệt vẻ mặt tàn nhẫn, không có lui lại, tiếp tục điên cuồng ra quyền.

Lăng Lệ càng đánh càng hoảng sợ, hắn muốn mở miệng chịu thua nhưng lại không nói ra được.

Kiệt quyền kình tựa như mưa rơi, liên miên không dứt, quyền quyền đỉnh phong, Lăng Lệ chỉ cần chủ quan một chút liền bị đánh.

Đúng lúc này từ trong cơ thể Lăng Lệ bùng lên một đạo lực lượng cuồng mãnh, nắm đấm chạm nhau vậy mà có thể đánh bay Kiệt.

Lăng Lệ thở dốc, tay bắt pháp quyết ý đồ triệu hồi, hắn muốn phóng ra sát chiêu.

" Được ăn cả, ngã về không!! Sát kiếm- Mưa Khí Liên Thanh "

" Đừng hòng"

Kiệt vẻ mặt tàn khốc, tay trái xuất hiện Súng Dao, thân hình lao nhanh đến chỗ Lăng Lệ.

" Năng Lượng Huyết Sát!!"

Một cú bắn màu máu nhanh nhue chớp bắn tới khiến sát chiêu của Lăng Lệ bị chặn lại. Lăng Lệ lúc này cũng chỉ có thể né tránh.

Thanh kiến của hắn đã bị đánh bay, muốn thu hồi cũng khó khăn.

Thân pháp Lăng Lệ không tệ, cũng rất nhanh, nhưng không né nổi cú bắn

Đùnggggg

" A....aaaa.", Lăng Lệ bị bắn nát bấy một cánh tay gào lên đay đớn, hai mắt đỏ ngàu nhìn Kiệt.

"Ta vậy mà lại bị một tên Linh Hoàng yêu nghiệt giết tại đây ư....hahahaha..."

Hắn hối hận rồi, đáng ra không nên mất bình tĩnh mà một mình đi tìm đối phương trả thù cho em họ.

Kiệt lúc này vẻ mặt tàn nhẫn nhìn Lăng Lệ.

" Không muốn chết thì mau giao ra linh hồn bổn nguyên"

" Không! Ta bại", Lăng Lệ quả quyết, hắn nhắm mắt buông xuôi...

Đường đường là thiên tài của Lăng Gia, sở hữu thiên phú kiếm sinh khí. Hắn có ưu thế hơn những kiếm tu khác lại tập trung tu luyện một đường truy vấn đỉnh cao. Hiện tại là Linh Vương liền thua trước một Linh Hoàng nhỏ hơn 1 đại cảnh giới.

" Ta sẵn sàng chết"

Kiệt nhìn hắn chằm chằm, cất lại súng dao.

" Đi đi... Các ngươi đến bao nhiêu ta diệt bấy nhiêu. Còn nữa, các ngươi không nên gây sự với ta nữa."

Kiệt bước qua hắn nói. Người như Lăng Lệ, chưa đáng tội chết.

" Cảm ơnnn", Lăng Lệ nén đau nói nhỏ sau đó nhanh chóng rời đi