Kỳ nghỉ đông tại Ẩn Môn...
Sau kì thi đạt kết quả tốt và được chuyển lên học với năm hai thì Bảo Nhật nhận được tin là được nghỉ đông 1 tháng. Hắn cũng chẳng vui vẻ gì khi nghỉ đông bởi bình thường hắn cũng có đi học đâu chứ.
Tối đến, Kiệt lại thay thế Bảo Nhật mà sống, hắn đang muốn nhanh chóng tăng tiến tu vi nên quyết định thuê một chỗ có tụ linh trận mà tập luyện.
Hắn muốn tìm một nơi xa chỗ mình ở, có hai nguyên nhân, thứ nhất là do hắn không muốn lai lịch của mình bị người khác biết, thứ hai là hắn hy vọng, sau này đi đến trọ đều phải chạy bộ, như vậy có thể rèn luyện thân pháp của hắn.
Đang lúc Kiệt cho rằng hôm nay chắc là không tìm thấy chỗ ở, thì một căn nhà nhỏ tỏa ra linh khí nhàn nhạt hiện ra trước mặt hắn. Khiến Kiệt vô cùng bất ngờ chính là, ngôi nhà nhỏ này không ngờ đang dán chữ "có phòng cho thuê".
Kiệt quyết định trọ ở đây, không vì cái gì khác, chính là bởi vì linh khí rất đây rất tốt hơn nữa còn có một cái tụ linh trận ở nơi này.
"Cậu tìm ai?"
Cửa mở ra, nói chuyện là người phụ nữ hơn 50 tuổi, nói xong còn đang quan sát Kiệt một vòng
Kiệt lại quên mất trả lời người phụ nữ này, bởi vì hắn nhìn thấy trong sân không ngờ có một gốc thảo dược hiếm, khó trách có linh khí tỏa ra.
Kiệt lúc này mới đối mặt nhìn bác gái đang nhìn mình có chút kỳ quái, vội vàng nói:
" Bác gái, cháu nhìn thấy ở đây có phòng cho thuê, cháu muốn thuê phòng."
Nghe thấy lời nói của hắn, bác gái này cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra là thuê phòng, vội vàng cho Kiệt vào nhà.
Sau khi nói chuyện, Kiệt mới biết, thì ra cái nhà này có hai phòng riêng lẻ. Phòng phía trái đã có một người khách trọ rồi, Phía phải vốn dĩ là chủ nhà ở, nhưng bây giờ chủ nhà phải đi đến chỗ con chăm sóc nó ốm nặng, liền muốn cho thuê, vừa lúc gặp được Kiệt.
Khiến bác gái không ngờ đến là, bà báo là 1 vạn linh thạch trung phẩm một tháng, người này thoạt nhìn cũng không phải là người có tiền, nhưng cũng không nói gì, trực tiếp thanh toán 1 năm tiền thuê nhà. Hơn nữa tiền trả cho bà toàn là linh thạch cực phẩm.
Kiệt đương nhiên là tiêu tiền của Bảo Nhật. Thằng ngốc kia vậy mà được Nhị Sư Phụ cho nhiều tiền tiêu như vậy. Thôi kệ, hôm sau chỉ cần để lại cho hắn một tờ giấy báo phí nhập học của sư phụ thì được rồi.
Còn khiến Kiệt vui mừng hơn là bác gái kia không biết trước vườn có tụ linh thảo mở ra tụ linh trận nên mới nghĩ giá cho thuê như thế là có lời....
Nếu bác ta biết thì có lẽ Kiệt phải dốc hết túi tiền của Bảo Nhật mới đủ thuê cả năm...
...
Một tháng sau Kiệt cũng biết được người sống ở gian phòng phía trái là một cô gái tầm hơn hai mươi tuổi. Nhưng hắn chưa từng nhìn thấy mặt nàng, hắn chỉ luôn ở trong sân tu luyện vào buổi tối, và rạng sáng thì quay về kí túc xá.
Hơn nữa cô gái ở phòng đối diện, hầu như ngày nào cũng dậy rất sớm để đi làm, lúc cô ấy về, thì Kiệt đã ở trong phòng bắt đầu tu luyện rồi. Cho nên, một tháng rồi, nhưng hai người vẫn chưa hề gặp mặt nhau.
Kiệt vốn dĩ cũng không hề quan tâm đến cô gái ở phòng bên cạnh, mặc dù cuộc sống của hắn khá đơn điệu, nhưng thời gian luyện tập hàng ngày cũng không đủ, làm gì còn có thời gian đi quan tâm đến chuyện khác.
...
Một hôm khác, Kiệt phải thay Bảo Nhật đến tham gia buổi ăn mừng của đoàn kịch. Lí do thì phải đến nơi Phương Ly mới nói nên hắn cũng không rõ.
Trùng hợp khi hắn chuẩn bị đi thì phòng bên cạnh cũng mở cửa...
Kétttt
Bước ra từ ánh đèn vàng trong căn phòng nhỏ là một cô gái xinh đẹp dịu dàng với phục trang gọn gàng tinh tế mà kín đáo. Nàng có mái tóc vàng ngắn tới vai, mắt to tròn trong veo, đôi môi hồng nhuận chún chím có điểm gần đó nốt ruồi nhỏ duyên dáng.
Kiệt sao có thể không nhận ra nàng chứ...
" Chị Ngọc Dương! "
" Bảo Nhật!?", Ngọc Dương bất ngờ nhìn Bảo Nhật, không phải là hắn ở kí túc xá Ẩn Môn sao?
" Em được nghỉ đông nên kiếm chỗ mới chơi chơi hahah", Kiệt gãi gãi đầu bịa ra lí do.
" A.. Thế mà chúng ta lại là hàng xóm cơ đấy. Ngẫu nhiên quá", Ngọc Dương che miệng cười.
" Chị Ngọc Dương hôm nay khác quá nha..."
" Khác như nào?", Ngọc Dương chớp chớp mắt.
" Không đeo kính dày liền khiến chị bớt khó gần hơn á, hôm nay rất dịu dàng ạ"
" Thật sao...", Ngọc Dương đỏ mặt, tính nàng nghiêm túc nên cũng khó kết bạn với người lạ, thậm chí nhiều khi còn có cảm giác người ta sợ mình.
" Muốn quá giang không? Bình thường em định đi bằng gì thế ", Ngọc Dương hỏi hắn.
" Dạ có chị. Hôm nay em cứ ngỡ đến muộn á... May có chị nha", Kiệt gật đầu, cũng đâu thể nói mình định chạy tới điểm hẹn được.
" Ừa nếu mà chạy tới điểm hẹn thì phải cỡ Linh Vương mới kịp haha", Ngọc Dương nghiêm túc nghĩ rồi nói.
" Ồ em đã là Linh Hoàng rồi à"
" Dạ em thật ra tới đây tu luyện á! Chị giữ bí mật giùm em nha... Chỉ tối em mới tới thôi", Kiệt nhân cơ hội khiến Ngọc Dương vừa không nghi ngờ hắn mà lại vừa giúp hắn giữ bí mật.
" Được thôi"
Ngọc Dương nói rồi dùng linh lực vẽ vẽ ra một pháp trận truyền tống...
" Dịch không: điểm đến nhà hàng PHN"
" Ồ chị là trận sư à", Kiệt bất ngờ một phen, nào ngờ được mấy thành viên trong đoàn kịch cũng giỏi thật chứ. Phải viết trận sư không phải ai cũng có thể sử dụng pháp trận dịch chuyển này đâu.
" Ừ, có biết một chút", Ngọc Dương khiêm tốn nói.
Dịch...
Cả hai đến điểm hẹn, vậy mà tới sớm nhất.
Không! Có một người đã tới từ trước rồi. Người mà từ khi gia nhập Bảo Nhật hay Kiệt chưa gặp một lần nào.
Chủ đoàn kịch PM, cô nàng tóc xanh lá đã đưa cho hắn tấm vé. Thấy hai người cô ấy vẫy vẫy tay.
" Ồ hai đứa tới sớm nhất đấy, vào bàn này"
" Chào cô Lee Yin"
" Ồ cô ấy là người nước nào vậy chị", Kiệt huých nhẹ Ngọc Dương hỏi khi nghe cái tên Lee Yin.
" Hàn Hạ Quốc đó, du nhập tại Ẩn Nguyên có giấy phép....", Ngọc Dương mỉm cười nói.
Kiệt cũng chào cô Lee Yin một cái rồi ngồi vào bàn ăn, hắn thầm suy nghĩ về cái Ẩn Nguyên này...
Cấm người khác xâm nhập nhưng lại cho phép du nhập và người Ẩn Nguyên ra ngoài thế giới.
Chắc là có ràng buộc a...
Mà không biết Ân Nguyên này nằm đâu trên bản đồ thế giới nhỉ?
" Phương Ly đến rồi hả em, cả Ánh Ngọc nữa..."
" Chào cô Lee"
Phương Ly và Ánh Ngọc tới cùng lúc, cả hai thấy Kiệt ngồi gần Ngọc Dương liền liếc mắt nhìn Kiệt một cái rồi ngồi xuống. Kiệt rợn cả người, hắn có cố ý đâu, là Ngọc Dương kéo hắn ngồi xuống mà.
Dần dà mọi người tới đông đủ, Phương Ly cũng đứng dậy nói.
" Mọi người chắc hẳn không biết lý do chúng ta tập hợp đâu nhỉ. Thật ra đoàn kịch của chúng ta đã được đưa vào hoạt động chính thức của VTV rồi đó, từ nay mỗi người chúng ta sẽ đều ở một địa vị mới!!! "
" Oaaa..."
Bốp bốp bốp bốp bốp bốp...
Tiếng vỗ tay liên hồi vang lên, cả đoàn kịch đều vui như mở hội...
Vào VTV nghĩa là được VTV bảo kê không lo về vấn đề an ninh nữa.
Được trả lương cao hơn so với tiền bán vé.
Nổi tiếng hơn, có danh vọng...
Và còn được gặp gỡ những nhân vật có tiếng trong giới Tu chân!!
" Khoan đã mọi người, tất cả điều này công lớn nhờ Hải Yến và Bảo Nhật khi vở diễn rất chân thật của hai đứa đã được cô Lee Yin gửi lên cho phía VTV thẩm định đấy."
" Tuyệt!!!", Hải Yến vui mừng được mấy tiền bối bên cạnh xô xô đẩy đẩy.
Mà Kiệt cũng được Ngọc Dương ôm chặt...
" Giỏi quá đấy!!! Bảo Nhật "
Kiệt thầm vui vẻ khi cảm nhận cặp ngực mềm mại kia sau lớp áo của Ngọc Dương nhưng nàng cũng nhanh chóng tiến lại chỗ Hải Yến ôm cô ấy.
Dù sao thì hai người diễn tốt như vậy công của Ngọc Dương là phần lớn. Đạt được thành quả như thế cô ấy hẳn là rất vui.
Ôm trầm...
Phương Ly lại ôm cổ hắn mạnh bạo sau đó khi hắn còn ngơ ngơ ngác ngác, nàng thì thầm vào tai hắn.
" Chị với Ngọc Dương ai ôm khiến em phấn khích hơn"
" Là chị...chị...", Kiệt run rẩy nói.
Phương Ly hài lòng bỏ đi thì Ánh Ngọc lại tới kéo hắn ra xa và ôm hôn hắn mạnh bạo. Một lát sau khi hôn xong Ánh Ngọc mới nhả đầu môi Kiệt ra để lại một sợi tơ nước bọt vẫn còn chưa đứt...
" Chị với Ngọc Dương với Phương Ly ai khiến em nứng hơn đây."
" Là...chị...chị"
Ánh Ngọc cũng hài lòng rời đi, tham gia vào bữa tiệc.
Chết tiệt, mấy cái chị này!!!- Kiệt bấy giờ mới hiểu nỗi khổ của Bảo Nhật đây