Chương 276: Đạt Ma nhóm, Buổi diễn

" Đại ca, ngươi tập hợp mấy người chúng ta gấp như vậy là có chuyện gì chứ! Ta còn đang hưởng thụ hai cô gái mới đấy", Một tên mắt lé với gương mặt vô sỉ bước tới nói.

Ở chính giữa căn nhà hoang nọ tại Ẩn Nguyên là Minh Đạt đang ngồi. Hắn nhíu mày liếc mắt ra hiệu thanh niên kia nghiêm túc.

" Được rồi, em xin lỗi", Tên mắt lé thấy toàn thân Minh Đạt bị thương cũng không tiếp tục đùa nữa ngồi xuống im lặng.

" Hừ Đại ca, ai làm anh bị thương nặng như vậy chứ.... Hoa Ngọc em liền cho nó chết không nhắm mắt", Hoa Ngọc là một cô gái khác trong nhóm bên cạnh bĩu môi.

" Hai thằng sinh đôi Minh Khai và Khai Quang đâu?", Minh Đạt trầm giọng.

" Dạ bọn hắn đến rồi", Tên mắt lé vểnh vểnh tai, lập tức nghe tiếc bước chân nhẹ như lông hồng.

Hai tên sinh đôi với khuôn mặt y đúc và khí chất ma mị bước vào nhà hoang ngay sau đó. Bọn hắn cúi người chào hỏi Minh Đạt sau đó cũng yên vị ngồi xuống.

" Ta bị thương khi bắt một tên ẩn môn đệ tử"

" Cái gì!!!", Nghe Minh Đạt nói cả đám khó tin đứng phắt dậy. Chỉ là một Ẩn Môn đệ tử lại có thể đánh bại thiên tài ngàn năm có một là Minh Đạt hay sao?

" Ta chưa dùng tới nó.... ", Minh Đạt lại bồi thêm một câu khiến cả bọn thở phào. Chiến lực của Đại ca là thấp nhất trong cả đám nhưng nếu dùng tới " nó " thì anh ấy dễ dàng hạ sát cả nhóm như chơi.

Tuy nhiên cái giá cũng là khá đắt để dùng cấm thuật đó.

" Đại ca không muốn hao phí chiêu thức kia nên tụ họp chúng ta để thay anh chùi đít sao...đơn giản", Tên mắt lé rút con dao găm trong túi ra liếm liếm.

" Chính xác", Minh Đạt gật gù. " Nhưng là bắt sống nó cho ta"

" Nhưng nó trông thế nào chứ?", Tên mắt lé hỏi lại. Minh Đạt vốn định ném cho hắn một tấm ảnh thì cửa chính đã bị phá tan, một thân ảnh như bóng ma xong vào.

" Ngươi là ai! Muốn gì", Hoa Ngọc lôi ra một cây roi dài thủ thế.

Đối diện cả nhóm Minh Đạt là một thanh niên thần bí với đồ đen che kín toàn thân, gương mặt cũng bịt kín bằng khăn choàng đỏ, ánh mắt âm trầm nói:

"Không muốn gì, chỉ muốn tra khảo một chút đám các ngươi."

Chưởng ấn ngưng tụ, ánh sáng chợt lóe dưới chân thanh niên áo đen, thân hình hóa thành tàn ảnh mơ hồ nhanh như chớp bay hướng Minh Đạt vỗ tới. Kình khí cường đại chấn rách dòng không khí vang tiếng xé gió sắc nhọn.

Hoa Ngọc biến sắc mặt, chân khí bùng phát, ả lao nhanh tới trước.

" Thủy Phá Sàng"

Một cột nước thô cỡ nắm tay được triệu hoán từ roi da phá không bắn thẳng vào thanh niên áo đen.

Hai luồng lực va chạm tan thành hư vô. Cả nhóm Minh Đạt trừng mắt về phía tên thanh niên.

" Thực lực hơn cả Hoa Ngọc. Nhưng lá gan của hắn to thật, dám liều đấu với nhóm Đạt Ma, ta thích!", Tên mắt lé liếm liếm con dao ưa thích.

Minh Đạt nhìn vào tên Áo đen hỏi:

"Ngươi là ai?"

Ánh mắt tên áo đen nghiêm nghị nói:

" Người"

Minh Đạt sắc mặt âm trầm nói:

"Ngươi đang tự sát đấy!"

Thanh niên áo đen cười nhạt linh khí lại bộc phát, hai tay nhẹ vung, một thanh kiếm nằm trong tay thanh niên áo đen. Kiếm lóe tia sáng lạnh vạch một đường cong chém xuống phía Minh Đạt.

" Hừ kiếm khí còn non lắm", Cặp sinh đôi hừ lạnh một cái, mỗi người đều rít ra một cây kiếm của riêng mình. Cả hai song kiếm hợp bích đỡ lấy đòn kia của thanh niên áo đen, hơn nữa còn phản công dũng mãnh. Không chỉ cặp sinh đôi mà Hoa Ngọc cũng giúp sức, nhất thời trở thành thế ba đánh một khiến thanh niên áo đen hết sức chật vật.

Thanh niên áo đen kia thật ra chính là Kiệt, hắn muốn vì Bảo Nhật trả thù tra khảo Minh Đạt một phen, ai ngờ gặp phải cả nhóm bọn này chứ.

Lúc này Kiệt đương nhiên không dám khinh thường, nếu ở khi trước thì hắn không thèm để đám này vào mắt, nhưng bây giờ thì khác, tu vi hắn mới là Linh Sĩ mà thôi, chiến đấu hoàn toàn là nhờ Ki Kiếm và MrK.

Nói đến Ki Kiếm và MrK, Kiệt vui mừng khi phát hiện cả hai vẫn còn trong không gian hệ thống. Tuy MrK đã hư hại rất nặng nhưng Kiệt đã sửa chữa cơ bản và tái sử dụng được. Tuy vậy hắn vẫn không tiện dốc hết sức ra, không thể dùng sức mạnh của Bảo Nhật là Kị Sĩ Pháp Sư để tránh khi không tiêu diệt đám này thì sẽ lộ ra Bảo Nhật có hai nhân cách.

Cho nên ngay từ đầu Kiệt đã vận dụng sức mạnh thuần túy của giáp MrK chứ không dùng vũ kỹ.

Chiến một hồi vẫn không thấy hạ nổi Kiệt dù cho cả ba tên mạnh mẽ nhất của nhóm Đạt Ma đã góp sức, Hoa Ngọc kinh hãi nói.

" Cả ba chúng ta đều là Linh Vương cấp 2 vậy mà không thể đánh bại hắn chỉ với sức mạnh thuần túy"

" Hoa Ngọc dùng chiêu mạnh nhất", Minh Đạt ra lệnh, hắn vẫn đang đứng từ xa quan sát

Linh khí lóe qua, cột nước bay ra từ bàn tay Hoa Ngọc, dòng không khí cường đại xé rách dòng không khí cùng với tiếng xé gió chói tai kêu vù vù. Cột nước ngưng tụ chiêu thức Nộ Hải Roi, uy lực không nhỏ.

Cột nước đột nhiên công kích làm Kiệt bất ngờ về tốc độ kia, cũng cảm giác lực công kích cường đại.

Kiệt nhanh chóng thụt lùi, vận chuyển sức mạnh dưới chân, nhún mũi chân vọt lên cao né thoát công kích kia.

" Đừng hòng né", Hoa Ngọc điều roi da, cột nước cũng theo hướng thay đổi mà đuổi theo Kiệt.

" Haha, muốn né chiêu của Ngọc tỷ sao. Ngu muội", Cặp song sinh lăm le Kiệt, sơ hở là chúng cũng lao tới ra tay.

" Hừ...."

Kiệt đấm vào cột nước khiến hơi nước gợn sóng, cột nước bị chẻ làm đôi.

Bùm bùm bùm!

Màn nước tan vỡ, Kiệt vẫn theo đà lao xuống tung một quyền.

" Đấm nghiêm túc "

Hoa Ngọc co rụt mắt sợ hãi lùi nhanh, nghiêng người né thoát, nhún chân lộn người giữa hư không.

" Mất cảnh giác", Tên mắt hí từ nãy giờ không thấy ở đâu bỗng bất ngờ đâm vào phía sau Kiệt.

" Trúng chiêu rồi, dao của lão hí là kịch độc chết người, hắn chết chắc", Hoa Ngọc vui mừng khi nhìn thấy mắt hí đâm xuyên qua bộ đồ đen.

Một tiếng Kenggg vang lên, mắt hí không thể đâm xuyên qua giáp MrK, Kiệt phát hiện tên này ấn mình thật sâu nhưng sát thương lại không có mấy.

" Hừ, lần này xem như các ngươi đông"

Kiệt lộn hai vòng lùi lại rồi biến mất dạng giữa đêm tối. Hắn quyết định sẽ gia tăng thực lực trước

" Anh Đạt có đuổi theo? ", Hoa Ngọc cầm roi da quật quật làm màu.

" Không!", Minh Đạt phất tay ngồi xuống.

" Truy nã hắn! Không dám lộ mặt chứng tỏ hắn còn chưa đến mức cường đại diệt chúng ta... Hành động còn đơn độc chứng tỏ hắn thân phận muốn ẩn dấu. Sai lầm của hắn là bây giờ không giết được chúng ta, sau này hắn không thể"

" Đội Đạt Ma cấp cao sắp tới rồi...Tạm thời lo mạnh lên đi..."

" Vâng", cả nhóm gật đầu, hiểu rõ Minh Đạt là người có bối cảnh như thế nào.

Minh Đạt nắm chặt tay tức giận.... Ngày hôm nay hắn bị hai tên gây bất ngờ rồi đó.

...

" Bảo Nhật, hôm nay diễn rồi, không được lo lắng quá nhé", Ngọc Dương khích lệ.

" Dạ chị Dương ", Bảo Nhật hiền lành gật đầu. Hắn ngó ngang liền nhìn thấy Hải Yến, thật xinh đẹp. Nói đến Hải Yến, hắn có nói lại chuyện hôm trước qua với Hải Yến và đã dặn dò nàng cẩn thận nhưng hắn vẫn chưa thể yên tâm.

Nhận ra ánh mắt của Bảo Nhật, Hải Yến cười tươi.

" Bảo Nhật hôm nay đẹp trai quá ta"

" Hahah, cậu cũng thật xinh", Bảo Nhật khen lại nhưng không phải vì lịch sự mà nàng xinh đẹp thật. Hôm nay nàng mặc một bộ quần áo theo trang phục kịch, thanh lịch mà gọn gàng. Gương mặt nàng trắng lại càng trắng hơn vì trang điểm, môi đỏ không cần son, lông mi dài chớp chớp thật đáng yêu.

" Hai đứa lên đi... Cố lên!! Đừng phụ công sức của chị nhe", Ngọc Dương cổ vũ, hét lớn ra hiệu cả hai lên sân khấu.

Buổi diễn cứ thế bắt đầu, hôm nay có khoảng gần 100 người xem. Bảo Nhật lúc đầu có chút hồi hộp nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cùng Hải Yến diễn vô cùng ăn ý.

" Kị Sĩ chàng ơi", Hải Yến nỉ non trong bộ y phục trắng, gương mặt ửng hồng như thể tình yêu của nàng đã nồng nhiệt đến cực hạn.

" Ồ diễn chân thật quá", Ánh Ngọc ngồi xem cũng hòa mình vào câu chuyện.

" Midusa, ta yêu nàng", Bảo Nhật mỉm cười vuốt tóc nàng. Trong tình huống lãng mạn ấy, Hải Yến nhún chân hôn nhẹ vào má hắn.

" Ồ....", Khán giả ồ lên, chăm chú không rời.

Bảo Nhật tim đập thình thịch, bình thường diễn thì bọn họ thống nhất không có hôn má mà chỉ giả vờ, hôm nay hắn là kị sĩ mới có phúc phận này a. Hôm nay Hải Yến lại quá xinh đẹp nữa chứ

" Midusa!!!"

Bảo Nhật không nghĩ gì được nữa, cảm giác êm ái nơi má truyền vào đại não....hắn mất kiểm soát rồi, hắn mặc kệ kịch bản hôn lại vào chính giữa môi nàng.

Mềm mịn mà mát lạnh...

Hải Yến đỏ mặt, mắt mở to trừng hắn.

Ánh Ngọc mở to mắt kinh ngạc, tay cầm không vững cả túi bánh ngọt.

Phương Ly hừ lạnh quay đầu không tiếp tục nhìn.

Ngọc Dương bĩu môi thầm mắng tên vô sỉ.

Và đó cũng là cảnh cuối của buổi diễn...

Rèm che đóng lại, khán giả đang chăm chú ngơ ngác với đầy đủ cảm xúc hỗn độn đứng dậy vỗ tay.

Bốp...bốp...bốp....