Bảo Nhật tỉnh lại vẫn ở nhà của Phương Ly. Trên chiếc giường được trải nệm trắng muốt rộng rãi và êm ái lúc này chỉ có mộ mình hắn. Bảo Nhật sửa lại quần áo chỉnh tề đứng phắt dậy vỗ vỗ chán, hắn cảm thấy nhức đầu và rất mơ hồ về chuyện đêm qua. Đúng lúc này Phương Ly bước vào với bộ áo ngủ quyến rũ, nàng nhoẻn miệng cười xinh đẹp.
" Bảo Nhật, em tỉnh rồi sao"
" Chị Ly, chuyện hôm qua....không phải em...a...mà chính là em...nhưng...không phải em. Chị tin em đi", Bảo Nhật bối rối, hắn nhận biết mọi chuyện diễn ra một cách mơ hồ, biết mình đã làm những gì nhưng hắn không hiểu sao mình lại mất khống chế như vậy.
" Hắc hắc... Đừng có mà trốn tránh trách nhiệm bé cưng", Phương Ly cười tinh nghịch cũng tiến lại gần hắn.
Bảo Nhật vô thức lùi lại...
" Gì vậy! Chị không có ăn em, thay đồ rồi đến đoàn kịch luyện tập nào", Phương Ly tiến tới lấy cái áo ngực bên cạnh chỗ Bảo Nhật rồi bỏ đi.
Bảo Nhật thở phào một hơi, lúc này Ánh Ngọc cũng gọi đến cho hắn.
" Chị Ngọc ạ"
" Bảo Nhật đến đoàn kịch đi, chị tới rồi nè"
" Dạ em tới liền."
Phương Ly không vui nghe cuộc nói chuyện nàng phất tay.
" Đừng có ríu rít nữa mau đi thôi"
Đến đoàn kịch, Bảo Nhật vẫn phải chăm chỉ luyện tập. Dù cho thiên phú của hắn là có, cũng được Nhị Sư Phụ dạy dỗ cực kì tốt nhưng kinh nghiệm của Bảo Nhật vẫn còn thiếu rất nhiều để lên một sân khấu lớn. Mỗi khi gặp vấn đề, Ngọc Dương cũng hỗ trợ hắn hết mình. Điều này khiến Bảo Nhật thay đổi cái nhìn rất nhiều về bà chị nghiêm túc kia.
...
Tập luyện khoảng vài ngày Bảo Nhật cũng xin nghỉ để ôn thi. Ở Ẩn Môn sắp diễn ra cuộc thi kết thúc học phần sớm, nếu qua được sẽ trực tiếp lên học năm hai. Bảo Nhật đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt nghiệp Ẩn Môn sớm nên cũng luyện tập rất chăm chỉ. Điều duy nhất Bảo Nhật không hiểu là dạo này tu vi hắn tăng rất chậm dãi, bây giờ mới chỉ tiến cấp Linh Sĩ cấp 2. Đương nhiên điều đó là do Kiệt không tu luyện nữa, để cơ thể Bảo Nhật nghỉ ngơi.
Ngoài việc tập kịch, tập luyện xạ chiến, tu luyện tu vi ra... Bảo Nhật còn thường xuyên cùng Ánh Ngọc hẹn hò giả, làm tình, thỏa mãn nhau rất vui vẻ. Ngược lại Phương Ly lại không tìm hắn từ buổi tối hôm đó đến nay.
...
Ngày ấy cuối cùng cũng tới, ngày mà Ẩn Môn tổ chức thi toàn môn phái. Bảo Nhật đến từ sớm để hít thở không khí trong lành, hắn tự tin mình sẽ dễ dàng vượt qua mà thôi khi đã học hết trong cuốn sách của sư phụ thần bí những gì cần thiết.
Và đúng như Bảo Nhật dự đoán, hắn vượt qua dễ như ăn bánh. Hồng Tiến tức lắm nhưng không làm gì được Bảo Nhật, chủ biết nhìn hắn phá kỉ lục điểm thi Xạ Chiến năm nhất.
Lê Ngọc Bảo Nhật hạng 1- điểm 998/1000
Kỉ lục mới...
Nguyễn Hải Yến - hạng 2- điểm 990/1000
" Hải Yến giỏi ghê ha", Bảo Nhật cùng Hải Yến thi xong rủ nhau vào quán trà đá ngồi tám chuyện.
" Này khen tớ để tôn lên vẻ hoàn hảo, xuất sắc của anh bạn đây hả", Hải Yến uống một ngụm trà chép miệng.
"Thi xong thoải mái quá, giờ chỉ còn tập luyện kịch", Bảo Nhật hà hơi ngửa đầu ra sau ghế thư giãn.
"Ừa, chúng ta cùng cố gắng"
"Chào hai em", Một giọng nói thanh lịch vang lên xen ngang giữa cuộc nói chuyện của cả hai. Bảo Nhật ngước nhìn lên trên, đó là một tên đẹp trai tuấn tú với nước da ngăm đen. Vẻ đẹp hoang dã kia dễ hút gái lắm đây- Bảo Nhật nghĩ thầm.
" Anh là Minh Đạt, môn đồ đã tốt nghiệp tại Ẩn Môn. Bọn anh đang có một khảo sát nhỏ. Mời hai em được không ", Minh Đạt nở nụ cười niềm nở ngồi xuống như thân với hai người lắm.
" Dạ xin lỗi anh, em không thích ", Hải Yến từ chối không quan tâm đàn anh.
" Ồ!!! Vậy em cũng từ chối ", Bảo Nhật phụ họa.
" Vậy thì khó rồi", Minh Đạt cười cười, gương mặt không có vẻ gì tức giận nhã nhặn bước ra khỏi quán.
" Giả tạo thật", Hải Yến chép miệng lần nữa. Bảo Nhật gật đầu đồng ý, xung quanh đang có mấy em gái phát rồ vì thằng khi nãy.
Cả hai mất hứng cũng không tám chuyện thêm bao lâu thì rời đi. Tạm biệt nhau ra về tại quán, lúc này mỗi người một hướng mà đi.
Bảo Nhật bước được vài ngõ đường liền bị chặn lại bởi tên Minh Đạt khi nãy, hắn có chút không vui nhíu mày.
" Muốn gì"
" Đàn em, mày hỗn láo thật đấy. Một trong hai đứa mày là người ngoại Ẩn Môn chứ gì... Bắt mày tra khảo xong rồi tao đi kiếm con bé kia", Minh Đạt vẻ mặt còn đâu sự niềm nở hiền hậu khi nãy, hắn lúc này đang nổi điên lên với mấy cái gân xanh to tướng trông rất đáng sợ.
" Không biết mày nói gì nhưng chặn đường tao thì mày sai rồi", Bảo Nhật lạnh lùng nói, tay vẫn đút vào túi áo.
" Ai cho mày lá gan nói kiểu đó", Hắc Đạt trợn mắt đấm tới một quyền.
Bảo Nhật không né mà đỡ bằng tay trái.
Bốpppp
" A..."
Minh Đạt đau đớn kêu lên, hắn vừa đấm phải một thứ gì đó thật cứng.
" Chết tiệt, ta đã là Linh Hoàng cấp tại sao lại không đấm gãy nổi tay một thằng nhóc Linh Sĩ chứ", Minh Đạt thắc mắc, nhưng nhanh chóng hắn được biết câu trả lời.
Bảo Nhật để lộ cánh tay được trang bị Địa Cấp Pháp Bảo - Toái Găng Trâu tự tin cười.
" Nhị Sư Phụ cho ta rất nhiều bảo vật tự vệ. Nay phải thử mới được"
Bảo Nhật được Nhị Sư Phụ yêu thương tặng cho bảo vật rất nhiều, từ lâu hắn đã muốn thứ nhưng không gặp kẻ xấu. May thay hôm nay bị chặn đường mới khiến Bảo Nhật có cơ hội thử đám báo vật.
" Đấm mày tàn phế thì mày sẽ không còn cơ hội gặp Hải Yến ", Bảo Nhật nói rồi lao tới đấm một quyền.
" Ngu xuẩn, bảo vật giúp mày đỡ đòn chứ nếu tấn công thì linh sĩ như mày không thể làm tao trầy xước.", Minh Đạt hai tay kết ấn, Tà lực bao phủ tung ra một cước đánh lại.
Theo hắn dự tính thì một cước kia sẽ nghiền nát Bảo Nhật.
Nhưng đáng tiếc đời đâu như là mơ.... Từ sau lưng Bảo Nhật, một chiếc áo choàng dài ngoằng được phóng thích, nó phấp phới bay đem Bảo Nhật bay lên né một cước kia.
Nắm đấm chỉ là để dương đông kích tây thôi sao???
Chợt nhận ra điều này cũng là lúc Minh Đạt ăn trọn một Quả bom
Đùng....đùng...
" Dựa vào bảo vật ai bảo là không có sát thương ", Bảo Nhật cười cười, thì ra trong nắm tay kia là một quả bom và đó mới là sát thương Bảo Nhật định gây ra cho một Linh Hoàng như Minh Đạt.
" Nói cho ngươi biết, ngươi ăn một quả bom nữa sẽ chết đấy", Bảo Nhật cầm một quả bom tung tung hứng hứng.
" Hừ ngươi nghĩ có thể lừa ta những hai lần?", Minh Đạt hét lên giận dữ, hắn triệu hoán lực lượng tà lực thành một bộ giáp bao quanh người lao tới Bảo Nhật.
Bảo Nhật sắc mặt biến sắc, tên này kết hợp phòng ngự trong tấn công điêu luyện quá. Hắn tiếp tục triệu hoán một cái khiên chặn lại Minh Đạt rồi tung ra thêm một quả bom nữa.
Đáng tiếc Minh Đạt đã hiểu nguyên lí hoạt động của quả bom, hắn liền dùng bí pháp nhảy xa hàng chục mét thoát khỏi vụ nổ.
Ầmmmmm
" Hừ trẻ ranh chơi đồ chơi mà thôi, làm sao có thể hạ nổi ta chứ", Minh Đạt cười khẩy từ xa, hắn tiếp tục lao tới chỗ Bảo Nhật.
" Xem ra ngươi không yếu nhỉ. Vậy thì phải ra át chủ bài rồi", Bảo Nhật nhếch miệng, hai tay kết ấn tạo thế rút bài.
" Draw... Kị sĩ Pháp Sư "
" Triệu hoánnnn"
Máu huyết được lá bài rút ra từ cơ thể làm chất dinh dưỡng. Lá bài đỏ lòm lên lơ lửng trên không tà dị rồi rung chuyển.
Không gian nứt vỡ thành từng lỗ hổng to lớn, từ bên trong lỗ hổng là một kị sĩ mặc đồ pháp sư màu đỏ với thanh kiếm ma thuật bước ra. Khuôn mặt anh ta lạnh lùng liếc quanh lập tức biết được tình huống trước mắt, pháp lực lưu chuyển lao tới chém vào người Minh Đạt đang lao tới.
" Hừ... Triệu hoán ai cũng thế mà thôi", Minh Đạt cười dữ tợn chiến tay đôi với Kị Sĩ Pháp Sư.
Nhưng hắn khinh người sai người....
Kị sĩ Pháp Sư là một thực thể bí ẩn quá mạnh, anh ta không sử dụng linh lực mà sử dụng pháp lực, một loại lực lượng kì lạ. Trước ánh mắt khó tin của Minh Đạt, hắn nhanh chóng bị đánh bay.
" Haha, ngươi chỉ có thế thôi sao?", Bảo Nhật vui vẻ nhìn sức mạnh của Kị Sĩ Pháp Sư. Nghe nhị sư phụ từng nói nó mạnh ngang Thần Cấp nên Bảo Nhật rất tự tin Minh Đạt không phải đối thủ.
" Hừ im miệng, ngươi chỉ là dựa vào bảo vật và ngoại lực. Chờ đó cho ta", Minh Đạt đe dọa rồi xé một tấm Na Di Phù bỏ chạy.