Hôm nay Bảo Nhật không đi học tại Ẩn Môn cũng không la cà ở rạp kịch PM nữa, hắn đang tập trung đọc sách. Lại nói về cuốn sách này, Bảo Nhật nhìn thấy nó từ đầu giường khi mới thức dậy. Kèm theo cuốn sách là một tờ giấy với chữ viết đều đặn.
" Sách tu luyện giành cho Bảo Nhật...tác giả Kiệt. Nhận thấy tiềm năng của ngươi đại thần Kiệt đẹp trai ta thu nhận ngươi làm đồ đệ, truyền dạy bí kíp."
Bảo Nhật nhíu mày khó tin nhìn mấy dòng chữ kia, mở ra trang sách đầu tiên.
" Trang 1, tất tần tật về những con thú ở Ẩn Nguyên.
1, Thỏ Trắng nhảy: nhảy theo quỹ đạo zichzac nhất định, phải nắm được quỹ đạo để bắn.
2, Hổ mèo: tiếng meo meo gây nhiễu chứ thực ra là nó đang vận khí tụ lực, cần phải phòng ngự mỗi khi nó kêu.
3..."
" Ồ đỉnh vãi", Bảo Nhật đập đùi bành bạch khen ngợi kiến thức của tác giả cuốn sách viết tay kia, chỉ là ngoài kiến thức về mấy con thú này ra thì cuốn sách không có gì khác.
" Chắc là sư phụ đợi ta học hết đám này đã, không vội. Phải chăm chỉ"
Bảo Nhật hồ hởi quyết tâm bắt đầu đọc chăm chú.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, giờ trưa tới, phòng Bảo Nhật có khách tới thăm. Người tới là Hải Yến, nàng ăn mặc giản dị kín đáo cầm theo sách vở qua chỗ Nhật.
" Bảo Nhật, sách này ghi chép rất đầy đủ. Cậu học qua đi nhé, thầy Hồng Tiến có nói hai tháng nữa sẽ kiểm tra"
" Haha, được rồi Hải Yến. Nhưng cậu nhìn xem tớ có cuốn sách xịn hơn của cậu rồi cơ", Bảo Nhật khoe khoang cuốn sách nhỏ của mình" Là sư phụ tớ tặng. Tuy không biết ông ấy là ai nhưng cực kì thần thông quảng đại".
Hải Yến cầm lấy cuốn sách xem vài trang lập tức kinh người, kiến thức vừa rộng vừa uyên bác lại còn viết rất chi tiết đầy đủ.
" Bảo Nhật có cuốn sách này chắc chắn bài tập năm hai không còn là vấn đề", Hải Yến chắc nịch đánh giá.
" Hay là cùng học đi, cậu xin phép Hồng Tiến giáo sư nghỉ học như tớ nè. Chúng ta cùng tới bãi đất hoang học", Bảo Nhật đề nghị.
" Được, chiều tớ lập tức qua. Chỉ là...", Hải Yến ngập ngừng, lật qua lật lại cuốn sách rồi nói.
" Chữ viết tay này y như chữ cậu vậy Bảo Nhật "
" Hể", Bảo Nhật giật lại cuốn sách xem thử, quả là như thế.
" Sao...sao có thể chứ"
" A...hay là sư phụ thần bí thần thông quảng đại kia của cậu sao chép chữ của cậu cho cậu đọc dễ", Hải Yến suy luận tài tình như thám tử nói.
" A...ừ... Có lẽ vậy. Sư phụ cảm ơn ngài", Bảo Nhật chắp tay vái lạy sư phụ thần thánh ở trên cao...
Kiệt nghe hết toàn bộ cười đau bụng trong tâm trí Bảo Nhật.
...
Thế là sau mỗi ngày, Hải Yến và Bảo Nhật lại ra sân trống tập luyện, Bảo Nhật đem phương pháp tu luyện của Kiệt đem bàn với Hải Yến quả nhiên tiến bộ nhanh hơn hẳn so với phương pháp của Môn phái. Lâu dần buổi học của bọn họ được nhiều người biết tới hơn, dần dần đã có những người xin gia nhập. Phù Dung, Minh Thanh,...và một số đứa khác cùng với Bảo Nhật, Hải Yến lập thành một nhóm học tập chăm chỉ. Những buổi học lại không có áp lực của giáo viên nên tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
Sau một buổi tập, Hải Yến bất ngờ hỏi Bảo Nhật.
"Học xong cậu tính làm gì? Có muốn đầu quân cho quốc gia hay tông hội nào không?"
"Lo chi sớm vậy?"
Bên ngoài Ẩn Nguyên còn có nhiều tổ chức lớn nhỏ như các tông môn bang phải, quốc gia lớn mạnh. Hầu hết môn đồ ở Ẩn Môn đều ra ngoài làm việc, số ít mới ở lại Ẩn Nguyên.
" À chỉ muốn hỏi xem cậu có định lại bắt chước tớ nữa không thôi", Hải Yến mỉm cười xinh đẹp ngồi bên thảm cỏ xanh ngát khiến Bảo Nhật nhìn không chớp mắt.
Quá đẹp...quá nên thơ...
Trời lúc này đã xế chiều, khung cảnh lãng mạn hiện lên giữa hoàng hôn. Một nam một nữ ngồi đối diện nhau, bọn họ cũng đã cùng nhau học tập gần một tháng trời.
" Hải Yến, nói sao nhỉ... Hôm nay cậu thật xinh", Bảo Nhật gạt lọn tóc rối trên mặt nàng dịu dàng nói.
" A... Người tớ ra mồ hôi nhiều quá, tớ về trước đây", Hải Yến đỏ mặt quay người bỏ chạy để lại Bảo Nhật ngồi thẩn thơ đằng sau. Đến khi Hải Yến đã đi xa tới mức chỉ nhìn thấy bóng lưng hắn chỉ kịp hét lớn:
" Yên tâm, sau này không bắt chước cậu gia nhập gì đâu"
....
Trong một tháng tập luyện này, Bảo Nhật có gặp gỡ Ánh Ngọc hai ngày một tuần. Mỗi lần gặp hắn đều cùng nàng lên tận trời xanh, sung sướng đủ kiểu. Ánh Ngọc ngày càng mê mẩn hắn, đến nỗi giờ đây Bảo Nhật còn là thường xuyên bị nàng tìm đến chủ động. Ngoài ra Bảo Nhật còn thường xuyên đến đoàn kịch giúp dọn dẹp khuân vác, được các tiền bối hết mực yêu quý.
Hôm nay, Bảo Nhật hiếm khi được triệu tập ở đoàn phim. Hắn bước vào trong, lập tức nhìn thấy Hải Yến cùng Phương Ly đang nói chuyện gì đó. Bảo Nhật bất ngờ một phen nói.
" Hải Yến, sao cậu lại ở đây"
" Hải Yến muốn gia nhập đoàn phim với tư cách ca sĩ. Chúng ta đang thiếu người hát mở đầu và kết thúc kịch nên chị cũng tuyển em ấy vào rồi.", Phương Ly giải thích. " Hai em quen nhau nữa thì thật tốt, nhớ hỗ trợ nhau nhiều hơn"
" Dạ...", Bảo Nhật gật đầu, Hải Yến cũng chìa tay ra.
" Mong được cậu giúp đỡ "
" Haha, được thôi", Bảo Nhật cười cười, hắn không biết cô nàng này lại giở trò gì đây. Từ lần đầu tiên gặp, Bảo Nhật đã biết Hải Yến không phải người ở Ẩn Nguyên rồi. Người ngoài thâm nhập Ẩn Nguyên vốn không ít, cũng không phải điều cấm kị nhưng gia nhập Ẩn Môn thì không thể. Không biết tại sao Hải Yến qua mặt được giám thị nhưng chắc chắn nàng không qua mặt được Bảo Nhật bởi những biểu hiện lộ liễu đó. Đúng vậy, biểu hiện gương mặt, kĩ năng diễn xuất đều được Nhị Sư Phụ hắn dạy dỗ, Bảo Nhật có thể nói là chuyên gia.
Tuy biết Hải Yến có chút khác thường nhưng Bảo Nhật không bận tâm hay tìm hiểu sâu về nó bởi Hải Yến rất tốt bụng. Hắn tôn trọng nàng như bạn bè, nếu nàng không chủ động nói hắn không việc gì phải tùm hiểu sâu.
" Bảo Nhật qua phòng chị nói chuyện một chút", Phương Ly ra hiệu tất cả tan ca, riêng Bảo Nhật lại nói riêng.
Bảo Nhật lẽo đẽo theo sau hội trưởng, nàng ta hôm nay vẫn sơ mi trắng nghiêm chỉnh như thường ngày, chỉ là sơ mi này hơi thiếu nút cài áo, những cái nút ở phần ngực không bao giờ cài lại mà khoe ra nửa bộ ngực trắng nuột mê người.
Vừa vào trong phòng, Phương Ly ra hiệu Bảo Nhật khóa cửa, nàng vắt chéo chân ngồi trên mặt bàn vẻ mặt tra xét nói.
" Bảo Nhật, cậu nói xem tại sao cậu lại chịch Ánh Ngọc? "