Chương 272: Tiểu loli

" Bảo Nhật, cậu nói xem vì sao cậu lại chịch Ánh Ngọc ", Phương Ly kéo trễ áo sơ mi để lộ khe ngực sâu hun hút.

Ọc... Bảo Nhật đang ngắm nhìn bộ ngực trắng kia lộ dần liền bị sặc,ho sù sụ, chắc chắn chị Ánh Ngọc không nói, tại sao chị Phương Ly lại đoán được...hôm nay kêu nó tới,kéo áo trễ ra quyến rũ...ý gì đây?

"Chị muốn biết tường tận...em phải nói thật từ A tới Z...tại sao vậy?" Phương Ly chân dài trắng muốt bắt chéo thư thái chờ Bảo Nhật ho xong liền hỏi,giọng rất bình thường như cái chuyện đụ nhau không có gì là "đại sự động trời" hết.

" Dạ, em...em", Bảo Nhật lúng túng quay mặt đi, biểu hiện lộ liễu như một tên ăn vụng chưa chùi mép.

" Haha, chị kêu nó đến giới thiệu về đoàn kịch cho em mà em lại ăn sạch nó hả", Phương Ly ngồi thẳng dậy, châm chọc Nhật.

" Đúng ra thì em mới bị ă...", Bảo Nhật ấp úng, gương mặt ngây thơ vô số tội nhìn thẳng vào Phương Ly.

" A... Thừa nhận rồi sao", Phương Ly mỉm cười gian xảo, thân hình lồi lõm kia liên tục uốn éo khiến Bảo Nhật hoa cả mắt.

" Giả vờ là một đứa ngây thơ hoàn hảo đấy. Không ngờ sau lưng em lại đi trêu đùa con gái nhà người ta", Nàng không để hắn có cơ hội suy nghĩ tiếp tục nói.

" Ơ..không"

" Ngồi xuống ", Phương Ly lấy cặp chân dài của mình đẩy Bảo Nhật xuống ghế, nàng khoanh tay trước ngực nhìn hắn.

" Đây chẳng phải lí do em gia nhập với chúng ta sao. Ôi xíu nữa chin đã bị em lừa rồi"

" Chị còn dành suất đặc biệt cho em nữa chứ..."

" Chị Phương Ly à, em không có...", Bảo Nhật cảm thấy bà chị này thật hết cứu tiếp tục giải thích nhưng bị ngắt lời.

" A...", Phương Ly đỏ mặt, lấy tay vuốt má trông cực kì dễ thương.

" Chị chẳng phải đang gặp nguy hiểm à. Chắc hẳn đằng ấy đang nghĩ gì đó kì lạ"

" A.... Không chị ơi" Bảo Nhật xua tay kịch liệt, dãy nảy lên.

" Hic...Vậy là chị không có sức hút như Ánh Ngọc ", Phương Ly ủ rũ cúi gục, áo nàng ngày càng trễ xuống lộ ra cái thân thể trắng muốt mê người. Thứ che trắn tốt nhất là cái áo ngực ren đen kia càng làm kích thích Bảo Nhật. Hắn không dám tiếp tục nhìn thẳng đàn chị nữa, cúi người nói lí nhí.

" Chị rất đẹp, quyến rũ "

" A... Khen chị nữa đi", Phương Ly mắt sáng như đuốc, còn đâu vẻ u sầu khi nãy cúi người về phía Bảo Nhật. Lúc này hắn mới nhớ ra đây là hội trưởng đoàn kịch, nhưng đâm lao đành phải theo lao hắn chỉ đành khen lấy khen để nàng.

" Dạ .. Chị cao ráo, chân dài, da trắng, tỉ lệ cơ thể cân đối, tóc đen, lông nách không có, nhưng có hai tay hai chân, mắt mũi miệng,..."

" Hahahha, em nói nghe ghê quá", Phương Ly cười như được mùa, nàng càng ngày càng thấy tên nhóc này dễ thương.

" Được rồi lại đây với chị", Phương Ly kéo cổ áo hắn lại gần.

Bảo Nhật chưa có chuẩn bị tinh thần liền bị theo đà kéo úp mặt vào cặp ngực mềm mại kia. Hắn lập tức cảm nhận được sự mềm mại từ cặp vú, tiểu huynh đệ biểu tình liên tục.

" A... Em muốn nó lắm hả"

" Xin lỗi tiền bối"

" Lần đầu gặp chị em chỉ toàn nhìn nó thôi, cặp ngực của chị á"

" Dạ không có, em nhìn mặt chị mà"

" Em cứng miệng lắm, cứng cả cu rồi này"

Phương Ly chốt hạ cuộc nói chuyện bằng cách chỉ vào con cu nứng đến phồng lên cả một vùng đũng quần Bảo Nhật.

Bảo Nhật khom người xuống thầm chửi mọe nó, con cu chết tiệt...

Soạt...

Đôi chân dài của Phương Ly chạm vào con cu hắn xoa xoa mấy cái, Bảo Nhật lúc này như tập trung toàn bộ dây thần kinh vào con cu, cảm giác đôi chân mềm mại kia chạm vào khiến hắn sung sướng rùng mình.

" Nói chuyện với chị mà cứ dựng đứng lên vậy. Tên biến thái này", Phương Ly xoa xoa mu bàn chân vào chỗ đũng quần.

" Em không cố ý..."

" Nó to lên này, biến thái quá mức"

" Tiền bối Phương Ly, chị dừng lại đi...a....", Bảo Nhật nhắm mắt lại nghiền ngẫm, cản giác đầu khấc của hắn như đang phát nổ.

To thật đấy.... Phương Ly nghĩ thầm, nàng quyết định trêu chọc hắn thêm chút nữa, hai chân di chuyển từ con ciu lên vùng hông kẹp lấy hắn kéo xuống.

" Oa... Em tấn công chị này, định biến chị thành đồ chơi tình dục của em hả"

" Là..là chị kéo em mà", Bảo Nhật lắc đầu phản kháng.

" Vậy em có muốn...", Phương Ly cầm lấy ngón tay hắn mút mút nói giọng dâm đãng.

Em có muốn...

Ba chữ kia vang vẳng vặng trong đầu Bảo Nhật khiến hắn đấu tranh nội tâm. Gái dâng đến miệng, hơn nữa còn rất xinh đẹp!!!

Làm hay là không đây...

" Dạ... Em..mm..có", Bảo Nhật nhắm nghiền mắt lại chốt hạ, đùa à Phương Ly hội trưởng chính là cực phẩm đấy, sao có thể chê chứ.

" Đùa em thôi, hôm nay chị bận rồi", Phương Ly ngồi dậy bất ngờ, nét mặt không đổi sắc, mặc lại đồ chỉnh tề rồi bước ra ngoài bỏ lại Bảo Nhật ấm ức với côn thịt cứng ngắt...

...

Lườm nguýt...

Ngọc Dương lườm qua Phương Ly khi thấy nàng đi ra từ phòng riêng với mấy tiếng động lạ.

" Em ở đây từ lúc nào", Phương Ly lạnh lùng hỏi.

" Mới đến thôi ạ..a..", Ngọc Dương đỏ mặt nói, nàng đâu thể nói mình đã nghe mấy cái tiếng động đáng xấu hổ kia rồi. Chỉ là trong mấy câu mà nàng nghe kia thì rõ ràng là thằng nhóc Bảo Nhật và Ánh Ngọc đã "..." vậy mà Phương Ly vẫn muốn tán tỉnh hắn, quả là buồn nôn.

" Chị đi trước", Phương Ly nhìn Ngọc Dương sắc mặt biến đổi xanh đỏ tím vàng mặc kệ mà bỏ đi.

Lúc này chỉ có một mình, Ngọc Dương bắt đầu nghĩ đến cảnh Bảo Nhật cùng Ánh Ngọc xxx, nàng vẫn còn là gái tân nên nào có hiểu chuyện đó... Rốt cuộc là chuyện đó sướng lắm sao, tại sao mọi người đều biết rõ ràng và thích thú như vậy.

" A... Chào tiền bối", Bảo Nhật sau khi hết uất ức vì bị Phương Ly trêu đùa cũng bước ra khỏi phòng tính đi về.

" A....", Ngọc Dương giật mình một cái, nàng đang nghĩ tới chuyện đáng xấu hổ kia về Bảo Nhật thì gặp hắn trực tiếp thật muốn kiếm cái lỗ nào để chui.

" Cậu..cậu...u, đồ tra nam... Bắt cá hai tay, quyến rũ lừa đảo phụ nữ", Ngọc Dương chỉ tay mắng chửi liên hồi rồi bỏ đi.

" Ơ...", Bảo Nhật lần này hết cứu thật rồi, hắn lại bị hiểu lầm sao.

...

" Cuối cùng cũng hoàn thành rồi sao", Kiệt chăm chú nhìn kinh mạch cuối cùng được đả thông, hắn sắp mang Bảo Nhật trở lại làm tu tiên giả bình thường rồi.

Vù vù vù...

Linh khí tụ lại phía Bảo Nhật, cơ thể hắn như một cái bình không khí trống rỗng đang hút khí đầy trở lại vậy.

Đột phá nào...

" Tinh!!! Khởi động lại hệ thống "

" A... A...a", Kiệt gào rú lên giữa rừng cây hoang vắng trong đêm, hắn vui như một đứa trẻ được quà vậy.

Hắn nhớ nàng lắm rồi, cô bé hay dạy đời, tạt nước lạnh vào hắn, chiều chuộng hắn, quan tâm hắn...

Lu

Bé Lu mở mắt, tay dụi dụi như thể mới có một giấc ngủ sâu ngon lành vậy. Gương mặt nàng như tiểu thiên thần chớp chớp mắt một cái dễ thương.

" Chủ nhân..."

" Chủ nhânnnnnn", Bé Lu bĩu môi, mắt to ầng ậng nước khóc lên vỡ òa bay quanh người Kiệt.

Kiệt quơ tay ôm nàng nhưng lại không ôm được bất lực nhìn nàng với ánh mắt âu yếm.

" Tiểu loli, nhớ nàng thật đấy"