Hắn không có thiên phú tài trí hơn người, hắn không có phong phạm bá vương kinh sợ lòng người, hắn có được chỉ là một đôi mắt và tay trái không giống người thường!
Thiên tài? Ta không phải là thiên tài?Các vị thiên tài, cố gắng tu luyện đi, bởi vì chỉ khi các ngươi cố gắng tu luyện, ta mới trưởng thành nhanh hơn…
Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống, tại kí túc xá Ẩn Môn, có một người thiếu niên chừng hai mươi tuổi nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy, bắt đầu vội vàng mặc quần áo vào. Hắn vừa mặc quần áo vừa tự nhủ:
"Xong rồi, xong rồi. Lần này thầy Hồng Tiến nhất định sẽ lại phạt ta."
Nhưng sau khi nói xong câu đó, hắn lại lộ ra một nụ cười đau khổ. Sau đó hắn dừng động tác mặc quần áo của mình lại. Hai tay hắn đưa ra phía sau đầu ngả người nằm xuống chiếc giường gỗ.
Bảo Nhật phát hiện con mắt của hắn trở nên tinh hơn từ khi hắn có được ý thức. Tầm nhìn của hắn trở nên đáng sợ hơn. Phối hợp với thân thủ cực kỳ linh hoạt và sự huấn luyện của Đại sư phụ, Bảo Nhật có thể bắn tên ra có thể xuyên thủng một đồng tiền ở khoảng cách ngoài năm trăm bước. Mà nhớ lại lúc hắn có ý thức đã lớn rồi, chắc chỉ tầm cách đây gần 2 năm mà thôi. Nghe nhị sư phụ nói là nhặt được hắn dưới chân núi, chắc là bị thương nặng đến mất trí nhớ.
Suy nghĩ của hắn rất đơn giản.
Bây giờ hắn vẫn rất hạnh phúc không cần cố chấp tìm hiểu quá khứ, chuyện cũ bỏ qua. Hắn muốn sống làm người mới.
Chỉ là thứ mà người nào cũng có hắn lại không phát triển được: Linh lực.
Vì vậy, hắn đã được nhị sư phụ dạy đủ thứ nghề nghiệp khác nhau và đương nhiên hắn cũng chỉ nắm được cơ bản.
Trong thế giới Giới Tinh này, không có linh lực cũng như người phế tay chân vậy, không làm được bất cứ thứ gì. Luyện khí cần hỏa thuộc tính, luyện phù cần linh khí,... Tóm lại làm gì cũng cần Linh lực. Bảo Nhật học hành chăm chỉ là thế nhưng hắn lại chả thể luyện ra bất cứ viên đan, vũ khí nào có đẳng cấp. Hắn thực sự rất chán rồi....
Nhưng có một thứ đã khiến hắn có hi vọng vào một tương lai tươi sáng.
Bài Ma Thuật.
Một lá bài bí ẩn của nhị sư phụ được người cất giữ trong hộp cấm. Khi thấy Bảo Nhật quá buồn vì không làm được bất cứ thứ gì, nàng đã quyết định đem nó ra tặng hắn.
" Nhị Sư phụ, tại sao con không thể luyện bất cứ thứ gì chứ"
Nhị sư phụ ánh mắt long lanh nhìn hắn đượm buồn, nàng rõ ràng biết rõ nguyên nhân nhưng lại không thể nói. Nàng lại nhớ lúc chữa trị cho hắn phát hiện máu huyết của hắn không bình thường nên quyết định đưa cho hắn thử thứ ấy...
Bài ma thuật, một thứ mà nàng đã tùm thấy được trong một di tích cổ xưa.
" Nhật nhi, nghe này ta nghĩ con có thể điều khiển thứ này đấy", Nhị sư phụ lôi ra một chiếc hộp nhỏ.
" Vô ích thôi sư phụ, con còn không thể khiển khôi lỗi", Bảo Nhật lắc đầu, chống tay vào cằm u sầu.
" Được rồi vui vẻ lên, ta chắc chắn con điều khiển được nhưng phải chịu cảm giác đau đớn một chút", Nhị sư phụ mở hộp đưa cho hắn một lá bài nhỏ mặt sau màu nâu sẫm.
Bảo Nhật vừa nhìn thấy lá bài liền có cảm giác thân thuộc.
" Sư phụ, ta thấy nó thật đẹp gợi lên sự thích thú cho ta."
Nhị sư phụ nghe những lời kia và ánh mắt của Nhật có chút bất ngờ đặt vào tay Bảo Nhật.
" Ta dạy con cách triệu hồi nó. Nó là một chiến binh bằng xương bằng thịt, không phải linh hồn khôi lỗi. Tên nó là Kị Sĩ Pháp Sư".
" Kị Sĩ Pháp Sư?", Bảo Nhật hỏi lại.
" Con sẽ sớm biết",Nhị sư phụ nói rồi truyền lực vào trong lá bài. Nó sáng lên tức khắc lóe lên rồi hấp thụ máu huyết trên người Bảo Nhật.
" Aaa... Sư phụ nó hút máu con", Bảo Nhật giật mình như một đứa trẻ.
" Bảo Nhật, con phải trưởng thành, tự bảo vệ mình đúng chứ", Nhị sư phụ hiếm khi nghiêm khắc với hắn, nhưng trong mắt luôn lộ vẻ thương xót.
" Nếu con không muốn có chiến lực có thể ngừng"
" Không, tiếp tục đi ạ.", Bảo Nhật gương mặt kiên quyết hét lên.
Lóe...
Kị Sĩ Pháp Sư xuất hiện, ánh mắt liếc nhìn Bảo Nhật quỳ xuống một chân.
" Tham kiến chủ nhân"
" A... Đây đây là do con triệu hồi sao", Bảo Nhật vui mừng nhìn Kị Sĩ Pháp Sư. Đó là một chàng trai rắn chắc nhưng mang trang phục pháp sư, vũ khí của anh ta là cây kiếm phép, bộ đồ đỏ của anh ta cũng ánh lên sức mạnh tâm linh.
" Ra đây là kị sĩ và pháp sư kết hợp".
Trong khi Bảo Nhật còn ngây ngô đánh giá Kị Sĩ Pháp Sư thì nhị sư phụ của hắn ánh mắt có chút khó tin nhìn chằm chằm Nhật.
" Bảo Nhật, con cảm thấy thế nào"
" Dạ chỉ hơi nhói, và mệt nữa ạ. Nhưng vẫn ổn", Bảo Nhật sờ xoành toàn thân kiểm tra rồi nói. " Không mất thứ gì ạ"
" Khục", Nhị sư phụ bật cười nhẹ vì sự ngây ngô của hắn nhưng lại âm thầm cảm thấy kinh ngạc , phải biết khi nàng là một Linh Thần triệu hồi kị sĩ pháp sư đã xém ngất đi đấy. Nhưng với một người không có linh lực hỗ trợ như Bảo Nhật lại không có dấu hiệu gì nghiêm trọng.
" Được rồi từ giờ con đã sở hữu anh ta nhưng không được lôi ra khoe khoang rõ chưa. Anh ta chính là thứ rất nhiều người thèm muốn.", Nhị sư phụ nghiêm túc căn dặn.
" Rõ, con sẽ bảo vệ kĩ lá bài này ạ", Bảo Nhật nghiêm túc nhìn Kị Sĩ Pháp Sư hét lớn.
Đó là cách hắn đã có được bài ma đấy
Nhưng hiện tại Bảo Nhật muộn giờ học rồi!!!
...
Trở về hiện tại, Bảo Nhật đang chịu hình phạt nhảy lò cò 50 vòng quanh sân khi đi muộn trong giờ học của Hồng Tiến. Nhảy xong hắn được Hồng Tiến kêu lại hỏi.
"Biết tại sao ta không truyền thụ kỹ thuật bắn cung cấp cao cho ngươi không?"
"Tại em không có linh lực", Bảo Nhật chớp chớp mắt.
" Sai!!Bởi vì ngươi không có sự giác ngộ của một cung thủ!"
Hồng Tiến vừa nói vừa lắc ngón tay với Bảo Nhật . Dáng vẻ ông cao thâm khó dò trước khuôn mặt đầy thắc mắc của Bảo Nhật
"Cái gì là giác ngộ của cung thủ?"
Trong mắt Bảo Nhật đầy vẻ thành kính. Bởi vì dưới cái nhìn của hắn, Hồng Tiến muốn nói cho hắn biết ý nghĩa thâm sâu của cung thủ chân chính!
Hồng Tiến nhìn vóc dáng thành kính của Bảo Nhật, một lát sau mới mở miệng nói:
"Giác ngộ của cung thủ chính là sợ chết!"
" Hahah", Bảo Nhật cười phá lên.
" Sợ chết sao? Em rất sợ chết đó thầy"
" Vậy nếu sư phụ của ngươi bị tấn công, đối thủ mạnh mẽ vô cùng?", Hồng Tiến tức giận gằn giọng đưa ra giả thuyết.
" Thì em sẽ bảo vệ các nàng", Bảo Nhật nói nhanh mà không cần suy nghĩ.
Cốc
Hồng Tiến cốc lên đầu hắn.
"Đối thủ mạnh hơn sư phụ ngươi mà ngươi còn muốn đánh? Chẳng phải lao đầu vào chỗ chết?"
" Hừ... Vậy bỏ chạy ư! Thầy sẽ bỏ chạy khi thấy người mình yêu quý nhất bị tấn công? ", Bảo Nhật không phục bĩu môi.
" Chính xác! Cung thủ mạnh nhất là người tấn công xạ chiến không thể gộp vào cận chiến. Cũng là vì thế nếu ngươi học những chiêu cận chiến ngươi sẽ không thể trở thành cung thủ chân chính mang giác ngộ mà chỉ là một tên học làm cung thủ.", Hồng Tiến khoanh tay.
" Được rồi, thầy và em không chung tiếng nói. Không cần thiết phải nói tiếp ", Bảo Nhật quay lưng rời đi. Hắn không muốn bỏ chạy khi người thân bị tấn công.
" Bảo Nhật! Quay lại, ta còn chưa dạy xong!!"
" Bảo Nhật!! "
...
Hắn mặc kệ, hôm nay muốn cúp học...
Kiệt ở bên trong nội tâm Bảo Nhật nhìn cảnh kia mà phá lên cười.
" Hảo hán!!! Bảo Nhật ngươi đúng là hảo hán mà"