Chương 264: Buổi học đầu tiên

" Hải Yến... Hải Yến.... "

" Dạ...", Hải Yến như lạc vào trong một vùng tối thưa với giọng nói quen thuộc. Giọng nói kia đang thều thào gọi tên nàng thật bi thảm... Nàng lần theo giọng nói, quả cầu pha lê trắng chiếu rọi về hướng phát ra giọng nói kia.

" Phụ thân..."

" Hải Yến, cứu ta", Ông già trước mặt là cha Hải Yến vẻ mặt hoảng sợ giơ lên tay phải.

" Con nhất định sẽ cứu cha, đợi con", Hải Yến hốt hoảng giơ lên bạch pha lê

" Ánh sáng nhân gian"

Lóe... Đằng sau cha Hải Yến là một cánh tay màu máu bóp chặt luồng sáng nhân gian, gây phản phệ cho Hải Yến khiến nàng lùi lại.

Cha Hải Yến cũng dần chìm trong màn đêm...

" Phụ thân....", Hải Yến hét lớn theo hướng bóng tối dần phủ .

" Hải Yến... Ẩn Nguyên... Tìm ra nguyên nhân..."

Đó là những lời cuối mà nàng nghe được từ trong bóng tối sâu thẳm.

" Aaaaa", Hải Yến hét lớn, bên cạnh nàng là một cánh tay sờ nhẹ lên chán nàng.

" Hải Yến, sao vậy", Phù Dung lo lắng hỏi.

Hải Yến lau mồ hôi nhìn cô gái xinh đẹp tóc nâu trước mắt lại ngó quanh. Đây vẫn là kí túc xá Ẩn Môn.

" A. Là mơ. Khi nãy tớ có nói gì kì lạ không vậy", Hải Yến gục mặt xuống.

"Không nha. Yến, được rồi ngủ thôi", Phù Dung vuốt nhẹ mái tóc nàng khiến nàng cảm giác dịu lại dần dần nằm xuống.

" Tớ kể chuyện cho cậu nghe nha", Phù Dung nhẹ mỉm cười. Đây cũng chính là người Hải Yến quen thứ hai sau Bảo Nhật.

...

Bảo Nhật nằm ngủ cũng là lúc một tia linh hồn trong hắn thức dậy. Xung quanh Bảo Nhật tỏa ra một luồng khí lớn khác hẳn với vẻ vô hại thường ngày.

" Hừ, mệt thật chả muốn thoát ra chút nào nha. ", Kiệt vươn vai rời khỏi giường kí túc xá.

" Nhưng phải làm chút chuyện cái đã. Mà công nhận tên Bảo Nhật này tán gái ghê thật. Đến lúc hưởng mình cưỡng ép hắn tráo linh hồn là được rồi", Kiệt che miệng cười gian.

Đúng vậy, Kiệt là Bảo Nhật mà Bảo Nhật cũng chính là Kiệt. Kiệt từ khi tỉnh lại lần đầu là lúc Bảo Nhật đang hôn mê khi tập luyện cùng sư phụ Ngọc Ánh. Hắn không biết tại sao mình lại nhập hồn vào trong cơ thể Bảo Nhật nữa. Sau trận chiến kinh khủng kia với Vũ Hán, Kiệt cũng mất ý thức ngay và không biết chuyện gì đã xảy ra.

" Nếu cho ta còn sống thì ta sẽ làm lại... Bảo Nhật mong ngươi giúp ta đúc lại thân thể!!", Kiệt cười cười.

" Nhưng trước hết cần phải kiếm tra một số thứ"

" Hệ Thống triệu hoán"

Không có động tĩnh gì đáp lại Kiệt, hắn lần nào thức dậy cũng thử gọi Hệ thống nhưng luôn luôn chỉ nghe thấy sự im lặng như vậy.

" Chết tiệt, mình mất hệ thống rồi sao"* Kiệt hậm hực lại đá vào cái ghế bên cạnh.

" A... Cơ thể này yếu ớt quá"

Kiệt cay cú hét lên giữa đêm, hắn đã thử tập luyện cho cơ thể này nhưng không tài nào lên cấp ở bất cứ dạng tu luyện gì.

" Cơ thể này thật phế vật mà... Nhưng không sao, ta sẽ đả thông kinh mạch nhà ngươi", Kiệt mỉm cười, đây là mục đích của hắn. Hắn đã nhận ra Bảo Nhật thực chất là nghẽn kinh mạch ở tất cả phương diện tu luyện nên mới không thể lên cấp mà chỉ cần đả thông đám kinh mạch bị nghẽn dần dần theo tiến độ một ngày một kinh mạch thì 2 tháng sau  Bảo Nhật có thể tu luyện rồi.

" Mấu chốt là hắn đừng có chết trước hai tháng nha", Kiệt không biết  làm gì hơn ngoài tự kỉ nói với bản thân mình mong Bảo Nhật hiểu nỗi khổ tâm của hắn.

Hắn tuy rất sốc khi mất cơ thể mà phải sống kí sinh vào người khác nhưng dần dần Kiệt đã chấp nhận sự thật rồi, giờ mục tiêu của hắn là giúp Bảo Nhật mạnh mẽ khi thấy hắn là người tốt bụng.

" Được rồi, luyện khí sau đó đổi đan dược nào"

...

Bảo Nhật thức dậy là 8 giờ sáng, mỗi khi ngủ dậy Nhật thường cảm thấy mệt mỏi lắm. Tựa như đêm qua hắn không ngủ mà bị mộng du đi cầm búa, cưa đóng đinh cưa gỗ vậy. Hắn vươn vai một cái lại đi xuống khu bếp ăn sập sàn để hồi sức.

Hôm nay là ngày đầu tiên học nghề, Sau khi chọn Xạ Chiến thì Bảo Nhật cũng đến lớp cùng với Hải Yến.

Lớp Xạ Chiến chỉ có ba người là cùng lớp C2 của hắn. Đầu tiên là Hải Yến thứ hai là Phù Dung và cuối cùng là tên khó chịu Vương Thất Hợp.

Giáo viên bước vào là một tên dáng vẻ cao lớn to con, để râu quai nón nét mặt hào sảng dễ gần. Giáo viên cầm một cây lao ném về phía trước trúng ngay hồng tâm của tấm bảng trang trí sau đó cười lớn.

" Chào các bạn, ta là Hồng Tiến, giáo viên nghề Xạ Chiến. Các lớp năm ba, bốn xếp bên trái, các lớp năm nhất xếp bên phải và năm hai ở giữa "

Hồng Tiến vừa dứt lời lập tức cả bọn đã nhao nhao chạy đi xếp hàng, Kiệt lướt qua một cái liền đếm ra lớp Xạ Chiến này có 25 người.

Phía trái gồm 13 người, ở giữa bảy người và bên phải của bọn hắn là năm người. Kiệt liếc qua thì có một tên cầm cung cùng hàng bọn hắn không trong lớp.

" Vậy tên này thuộc nhóm 2, lớp C1"

Hồng Tiến giới thiệu qua loa xong bắt đầu đi vào bài chính.

" Các môn đồ năm nhất chú ý, phương pháp dạy của ta rất đơn giản. Hoàn thành nhiệm vụ đi về, không hoàn thành bị phạt."

" Chỉ thế mà thôi", Hồng Tiến hét lớn.

" Dãy trái tiến vào rừng săn thú, dãy giữa ra sân trước đợi ta. Dãy phải mỗi người ngắm hồng tâm ở tấm bia đằng kia bắn đến khi trúng đích... Nhưng cấm sử dụng linh lực. Áp chế ở cấp Linh Đồ 1. Khoảng cách từ sân trước tới lớp học"

" Hả", Hải Yến hả một tiếng bất ngờ, từ sân vào lớp học sao, chướng ngại vật đã nhiều lại xa tới gần 100m, dùng cung ngắm tới không linh lực là quá khó.

Hải Yến nhíu mày quay qua Bảo Nhật xem hắn phản ứng như thế nào chỉ thấy hắn cầm cung lên lao ra ngoài như tên bắn rồi bắn một mũi tên.

Phăng...

Mũi tên găm trúng hồng tâm trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Hồng Tiến cười ha hả tiến tới vỗ vai hắn.

" Giỏi..giỏi lắm. Ngươi là môn đồ được đặc cách"

Bảo Nhật gãi gãi đầu. " A, chỉ là ăn may thôi thầy. Bài tập này không yêu cầu linh lực nên dễ với em thôi thưa thầy"

" Em không sử dụng được linh lực nên sư phụ ở nhà luôn bắt em làm việc này suốt thưa thầy. Nếu thầy cho em bài tập dùng linh lực sẽ gây khó cho em đấy" Bảo Nhật hùng hổ khoe khoang. Lão già Hồng Tiến tức đến nổ phổi trừng mắt Nhật nói ba chữ Tốt.

" Tốt..tốt..tốt"

"Năm nhất và năm hai chỉ có bài tập không dùng linh lực. Nếu ngươi tự tin về khả năng của mình như vậy, ngươi mau ra sân trước với ta, còn lại mau hoàn thành bài tập"

" Rõ"

Bảo Nhật miệng đầy ý cười lẽo đẽo theo sau Hồng Tiến ra sân trước nơi tập của môn đồ năm hai. Hắn còn không quên quay lại nháy mắt với Hải Yến một cái khiến Hồng Tiến càng cay cú hơn...

...

Vừa ra sân trước, Bảo Nhật liền nhìn thấy trước mắt hắn là 7 người năm hai học nghề Xạ Chiến. Ai nấy đều có khí chất bí ẩn nhưng vô cùng nguy hiểm, là sự tu luyện trong suốt một năm trời.

" Toàn bộ nhìn thấy con thỏ trắng kia?", Hồng Tiến chỉ tay vào con thỏ nhỏ phía xa đứng giữa sân.

" Bắn trúng nó bằng mũi tên găm mục tiêu đằng kia, các ngươi sẽ qua bài tập hôm nay, hơn nữa không dùng linh lực, võ lực và hồn lực nhưng có thể sử dụng mọi cách kể cả chạy lại tiếp cận con thỏ"

" Không phải là quá dễ sao", Một học sinh năm hai nhếch miệng chạy nhanh như chớp tiếp cận con thỏ cắm xuống mũi tên.

Thoắt...

Nhưng khiến tất cả nhíu mày lại là con thỏ kia hóa thành tàn ảnh biến mất.

" Cái gì", Cả đám nhướn người ngồi dậy, tên vừa bắt thỏ kia có tốc độ cực kinh dị rồi nhưng vẫn không túm vào được con thỏ sao.

" Hừ bắt theo bầy đàn", Ba tên lập thành một nhóm bao vây con thỏ khiến nó lâm vào thế bí.

Một tên chộp đến....

Thoắt...

Con thỏ tan thành khói, tụ lại đằng sau một tên rồi chạy mất.

" Thế nào, ngươi còn có thể bắt thỏ? Chê thử thách này đơn giản? ", Hồng Tiến cười ha hả nhìn vẻ mặt đần ra của Bảo Nhật. Hắn cũng cúi người xuống chìa tay ra.

" Xin lỗi thầy, em chấp nhận chịu phạt... Thử thách này em không làm được!!"

Bảo Nhật biết rõ, hắn còn nhiều cái phải học lắm!