Vũ Hán..
Hắn thực sự chưa chết....
Tam Long Độc Thủ- Huyết mạch tiến cấp mà Vũ Hán luyện hóa có thể mang đến cho hắn ba mạng sống. Một mạng đầu tiên bốn vị cận vệ của Hy Đen đã giết đi. Mà mạng thứ hai chính là bị Hải Thiều và kiệt tiêu diệt cách đây không lâu.
Vũ Hán lúc này như một bóng ma luồn lách dưới cơn mưa rào trên mái vòm, hắn tiến vào một mật thất ẩn, cánh tay thô ráp Mở ra cánh cổng. Tinh hoa Nhật Quốc Rốt cuộc nạp đầy rồi, nó tụ lại thành một viên ngọc tinh xảo hình hoa anh đào, Vũ Hán cười dài vươn tay bóp nát viên ngọc hình hoa anh đào màu hồng nhạt kia thành một bãi chất lỏng toàn bộ hấp thu.
Uỳnh......
Đúng lúc này toàn bộ Nhật Quốc lắc lư rung chuyển trong sự khiếp sợ của người dân cũng như đám lính.
" Động đất, là động đất sao????"
" Cái gì! động đất lâu lắm rồi vẫn chưa xảy ra ,sao hôm nay lại có chứ"
" Các ngươi nhìn kìa cây cối đang héo dần, gió càng ngày càng mạnh lên, mặt đất nứt vỡ, thảm họa"
" Chẳng lẽ Nhật Quốc tuyệt vọng rồi sao", từng người đau lòng nhìn quê hương mình chịu cảnh thiên tai mà sầu ủ não.
Mà cách nơi xảy ra trung tâm vụ việc không xa là chỗ của Kiệt. Hắn chỉ vừa với tỉnh lại sau khi được Chu Hồng vỗ bành bạch vào má.
"Bàn tay mềm mại thật đó!"
" Ngươi còn không dậy đi, nghĩ rằng đã đánh bại được Vũ Hán rồi sao", Chu Hồng lạnh lùng nhìn hắn, toàn thân run lên vì tức giận.
" Khônggg...không có mà... Chỉ là ta kiệt sức", Kiệt run rẩy nhìn bà nương kia tức giận lùi lại phản biện. Hắn khó khăn đứng phắt dậy:" Nhưng bây giờ ta phải làm gì chứ, tinh hoa Nhật Quốc ta cũng không biết ở đâu"
Chu Hồng hừ một tiếng nhắm mắt lại sau đó như cảm nhận được gì đó chỉ tay vào một cái đền thờ cũ kĩ.
" Phía đó, nhanh qua"
" Biết ngay nàng thần thông quảng đại mà. Cảm ơn bà nương nha", Kiệt cúi người rồi chạy nhanh tới đó, hắn cần đoạt lấy tinh hoa Nhật Quốc kia trước khi bị Vũ Hán hấp thụ.
"Ngươi gọi ai là bà nương", Chu Hồng sút hắn bay ra xa đập mặt vào đền thờ mở ra một lối bí mật...
...
Lạc vào trong mật thất kia, những cái bẫy rập cũng bắt đầu được mở ra. Đầu tiên là một làn khói độc khiến khả năng phân tích tình huống của Kiệt cũng suy giảm. Hắn dần mất phương hướng mà đi linh tinh.
" Khoan đã nếu người không tìm được đường thì dùng máy đi", Kiệt bỗng nảy ra sáng kiến, hắn thả MrK ra ngoài ra lệnh.
" Mau tìm Vũ Hán cho ta"
" Rõ thưa chủ nhân", MrK cúi đầu sau đó tức tốc dò đường bằng sóng âm.
" Đã tìm thấy, có thưởng không?", MrK hí hửng sau một hồi dò xét.
" Xong vụ này rồi tính", Kiệt phất tay ra hiệu nó dẫn đường.
" Hừ đừng có xù em đó", MrK xị mặt nhưng vẫn nghe lệnh.
Đến tận cùng hang động mà không gặp phải cái bẫy nào, Kiệt phát hiện ra Vũ Hán lúc này đang hấp thụ tinh hoa Nhật Quốc.
Lúc này Vũ Hán cũng phát hiện ra hắn, hốt hoảng.
" Cái...cái gì ngươi sao lại phát hiện ra nơi này"
" Haha, không cần ngươi bận tâm", Kiệt cười nhẹ rồi phất tay ra lệnh MrK lao tới cướp năng lượng.
Vũ Hán đang trong quá trình hấp thu và đột phá nên không thể chống đỡ chủ đành bất lực nhìn MrK lao tới nắm vào quả cầu hoa anh đào kia.
" Chủ nhân, nó gắn liền với thằng già xấu xí này rồi không lấy ra được".
Boong boong...
" Chủ nhân, em gõ vào đầu nó mà nó cũng không thả tay", MrK tiếp tục lôi ra chùy sắt gõ vào đầu Vũ Hán.
" Gruwww, mày dám... Ta hấp thụ xong sẽ cho mày thành sắt vụn.", Vũ Hán gầm lên khiến MrK sợ hãi thụt tay lùi lại mấy bước nhưng hắn cũng không thể rời quá trình hấp thụ để tấn công.
Kiệt lúc này cũng nhân ra tình huống hiện tại. Vũ Hán cùng tinh hoa Nhật Quốc đã gắn liền với nhau, Vũ Hán cũng không thể tấn công hắn. Kiệt lúc này có thể đánh lén Vũ Hán nhưng lại không còn sức nữa...
" Vậy chỉ còn cách này", Kiệt nói rồi lao tới chạm tay vào quả cầu hoa anh đào.
Hấpppp
Kiệt cũng bị hút vào trong nguồn năng lượng kia cùng với Vũ Hán....
" Ngươi làm gì vậy!", Vũ Hán không ngờ gặp phải thằng liều hét lên vì sợ Kiệt vào sẽ khiến quá trình hấp thụ của hắn bị gián đoạn.
Thế nhưng dường như quá trình đó vẫn diễn ra như thường...
...
" Long Văn Lực, cảm ơn ngươi", Lãnh Di thều thào yếu ớt trong vòng tay Lực. Lực cố dặn ra vẻ soái ca cười mỉm.
" Không cần cảm ơn, bảo vệ cô là trách nhiệm của ta"
" Hừ trò chơi tình yêu của ngươi về Long tộc mà chơi. Giao hai đứa kia cho ta", Ngọ Đình Khương chỉ mùi kiếm vào Lực hét lớn.
" Câm miệng thằng cao khều ", Long Văn Lực nhướn mày tức giận vì bị xen vào khi đang nói chuyện với crush.
" Lên đánh nó cho ta. Không cần nể Long tộc... Là chúng nó chọc trước chúng ta", Ngọ Đình Khương phất tay ra lệnh đám lính lao tới, khí thế Linh Thánh tỏa ra chấn áp quần hùng.
" Hừ dám đụng vào Long Thái Tử", Đám thuộc hạ Long Tộc cũng không vừa, tuy bất mãn hành động Thái tử nhà mình nhưng lại vẫn muốn nịnh nọt hắn mà lao lên che chắn.
Cả hai phe lao vào đánh nhau ùm tỏi, Long Văn Lực cũng nhân đó xách Lãnh Di và Sung Kê nhảy xuống tầng dưới.
" Muốn chạy?", Ngọ Đình Khương hừ lạnh vỗ cánh khủng long bay như một chiếc máy bay khổng lồ bám theo sát.
" Con thằn lằn bay này", Long Văn Lực cầm Ngạo Thương quạt tới với lực mạnh như phe phẩy một con ong nhưng rất nhanh đã bị Ngọ Đình Khương bắt lấy.
" Trúng kế rồi ", Long Văn Lực cười gian mãnh, từ trong thân thể, một luồng sức mạnh sấm sét gầm thét mà phóng ra. Sấm sét kia truyền qua Ngạo Thương giáng tới.
" Lôi Long Giá Trận"
Lấy Ngạo Thương làm tâm, một trận pháp sấm sét đánh xuống uy nghiêm như muốn phá hủy cả một tầng tháp...
Đùng...đùng....đùng....
Xèo xèo...
" Há há", Long Văn Lực nhìn vào khói bốc lên từ đám bụi mù mịt phía Ngọ Đình Khương cười sảng khoái nhưng rất nhanh hắn liền khựng lại ngưng trọng.
" Ngươi..."
Long Văn Lực rốt cục nghiêm túc....
Đối diện hắn là một tôn quái vật...
Ngọ Đình Khương không một vết xước, ánh mắt đỏ lòm dưới chiếc mũ đen.
" Miễn dịch với thiên tai, đó là lí do vì sao ta là chỉ huy khủng bố mạnh nhất Ngọ Đình Khương ", Ngọ Đình Khương gầm lên một tiếng, rút ra song kiếm đen kịch kề lên vai.