Chương 255: Ngã xuống

" Ê, mày nhìn xem nó là ai", Phương Tuấn ném cho Dã Tượng xem hình ảnh Hy Sung Kê và Hy Lãnh Di đang chuẩn bị bị hành quyết bởi Ngọ Đình Khương.

" Ta cũng sẽ lên đó xin giết một đứa", Phương Tuấn cười kiêu ngạo ngoảnh mặt định bỏ đi.

Aaaaaa

" Phương Tuấn.... Ta còn chưa bại đâu. Đứng lại!!!", Nhìn thấy hình ảnh kia Dã Tượng trình mắt như nứt ra rống lên...

Uỳnh uỳnhhhhhh...

Dã Tượng khó khăn đứng dậy, thân thể Địa Tượng khổng lồ kia sừng sững như một tòa nhà mọc lên. Nét mặt ông ta nhăn lại vì đau đớn, toàn thân phủ màu máu tanh hôi trông như một con quái vật. Ngược lại phía bên kia Phương Tuấn đến bản thể Voi Ma Mút cũng không thèm biến thân chỉ để lại một câu rồi nhảy xuống phía dưới.

" Chuyện này giao lại cho ngươi. Ta vốn không rảnh"

" Rống..... Đứng lại cho ta", Dã Tượng rống lớn dùng vòi khổng lồ quật bay đám lính cản đường.

" Bí Thuật Tượng Tộc Thần Tướng"

Loài Địa Tượng đặc trưng có một viên ngọc màu nâu ở trong thân thể. Viên ngọc là kết tinh của kinh nghiệm chiến đấu, sức mạnh nguyên tố của loài. Viên ngọc đó được những loài Địa Tượng tôn sùng là Tượng thần tướng bởi vì viên ngọc chính là thứ điều khiển bản thể của bọn họ.

Lúc này viên ngọc kia của Dã Tượng đang tan biến... Mà khi đó loài Địa Tượng cũng sẽ tan biến ngay sau đó.

" Phương Tuấn!! ĐỨNG LẠI. Dù có phải chết ta cũng không thể để mày tiếp tục lộng hành làm hại mọi người nữa"

Rống.... Như một đốm lửa nhỏ bỗng bùng cháy, Dã Tượng quyết tâm đổi mạng. Thân thể như một quả đại pháo lao thẳng tới phá nát bức tường kiên cố của tầng năm, cái vòi dài của ông theo đó mà quấn chặt lấy thân thể Phương Tuấn.

Nhưng tiếc thay chiếc vòi còn chưa chạm tới được Phương Tuấn thì Dã Tượng đã khụy xuống hộc máu, thân thể như tàn ảnh nhấp nháy dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

" Không thể nào di chứng của bí thuật lại đến nhanh như vậy... Không đúng có kẻ giở trò", Dã Tượng mím môi quay lại đằng sau theo phản xạ, ông ta liền nhìn thấy một cảnh tượng đầy căm phẫn nhưng lại vô cùng bất lực.

" Tượng Binh... Mày!!"

Đúng vậy dù sắp chết Dã Tượng vẫn không thể tin nổi đằng sau ông ta là Tượng Binh đã đâm nát Địa Tượng Pháp Tướng của ông với ánh mắt hài hước. Tượng Binh chính là một vị tướng quân đã theo ông chinh chiến khắp nơi, mối quan hệ như cha với con vậy... Chỉ vì tham lam chức vụ Tộc Trưởng Tượng Tộc kia sao? Ra là vậy lời tên Phương Tuấn kia nói khi nãy là ám chỉ giao mạng của mình cho Tương Binh sao. Dã Tượng suy nghĩ lan man của một người sắp chết đến sức nói ra cũng không có

" Dã Tượng, ông chết được rồi đó... Việc còn lại của Tượng Tộc cứ giao cho ta quản lí đi ha", Tượng Binh nhếch mép cười.

Dã Tượng nước mắt màu máu chảy ra từ đôi mắt già nua. Ông ta ngửa đầu lên trời, còn không đủ sức nói thêm câu nào đành tan biến... Một cái chết không nhắm mắt được...

Ngoài trời, gió đêm gào rít, như một lời kêu oan văng vẳng muốn hướng tới mọi người của một ai đó.... Nhưng đổi lại chính là sự bất lực cùng cực.

Dã Tượng, một chiến binh quả cảm Tượng Tộc cứ thế ngã xuống...

...

Ngaooo

Phập

Vương Hỏa Cẩu gào lên sau đó cắn vào động mạch của Nanh Bạc khiến hắn hú hét đau đớn rồi bất tỉnh.

" Ta sẽ không giết ngươi nhưng cũng không để ngươi hồi sức nhanh được đâu", Hỏa Cẩu chùi vết máu trên khóe miệng quay người.

Nanh Bạc sức cùng lực kiệt trước khi nhắm mắt cũng chỉ để lại một câu nói yếu ớt.

" Được... Ta sẽ nhớ mãi trận chiến này"

Vốn định vui vẻ sau chiến thắng tắt đi trạng thái Nguyệt sư nhưng bỗng tim Hỏa Cẩu chấn động

Nhói....

" Ký ước sinh tử ", Hỏa Cẩu nước mắt lăn dài ôm lấy trái tim đang rỉ máu.

" Lâm Mưu huynh đệ, ngươi ngã xuống rồi sao", Hỏa Cẩu xúc động không nói nên lời. " Vậy thì ta đâu còn ý nghĩa mà tiếp tục sống chứ"

Graoon

Nguyệt sư bạch cẩu gầm lên, Vương Hỏa Cẩu lao vào đám lính càn quét đến khi bị dạng Nguyệt Sư giết chết.

...

Phía bên kia chiến tuyến, Lâm Mưu thực sự đã chết mà đau đớn hơn là khi chính Hắc Mưu là người kết liễu hắn. Lâm Mưu có chết cũng không tin được chính Hắc Mưu cũng có thể hóa Nguyệt Sư. Chính vì vậy ông ta cũng nhanh chóng bị đánh bại bởi Sasaki cùng Hắc Mưu... Trước khi chết vẫn còn không thể nhắm mắt....

Tách tách tách...

Những giọt mồ hôi rơi trên chiến trường đẫm máu tại Nhật Quốc

Những giọt máu rơi tại bán Đảo Hoa Anh Đào...

Những giọt mưa rơi trên mặt đất dần dần...

Những giọt nước mắt nuốt ngược vào trong...

" Xin hãy cứu lấy công chúa và hoàng tử"

Toàn bộ âm thanh kia vang lên khi Ngọ Đình Khương cầm thanh kiếm đen kịch dài ngoằng chém xuống Hy Lãnh Di.

" Giết con em trước chứ nhỉ"

Phập....

Một tiếng phập vang lên trước sự nín thở của từng người phe Lãnh Di. Lâm Năng Hải và Đình Thiều chạy hết tốc lực lên phía trên tầng 6 cũng không kịp...

Thời gian như ngừng lại sau đó tất cả cùng thở phào nhẹ nhõm.

Tiếng phập kia vậy mà lại là tiếng đứt của cánh tay Ngọ Đình Khương.

Long Văn Lực không biết từ lúc nào với bộ dạng Long Hóa cấp ba đã đứng tiêu sái trên chiếc ghế hành quyết của Lãnh Di ôm chặt lấy nàng. Mắt trắng dã lạnh lùng nhìn xung quanh như một vị đế vương bách tộc, xung khí tỉa ra kinh khủng. Ngọ Đình Khương nhanh chóng mọc lại cánh tay, ánh mắt híp lại.

" Thái Tử long tộc, chúng ta mời ngươi đến dự tiệc không phải mời ngươi tới lo chuyện bao đồng"

" Chuyện của nàng chưa bao giờ là chuyện bao đồng", Long Văn Lực híp mắt lại, tay kia xách theo cả Sung Kê nhảy từ ghế cao xuống mặt đất.

" Haha, thằng này ngầu bá cháy", Lâm Năng Hải cùng Đình Thiều vỗ đùi chan chát nở một nụ cười sảng khoái sau giờ phút căng thẳng kia.

" Khoan đã, nếu chuyện trên đó đã ổn, thì ngươi mau xuống giúp sức hạ Đinh Quyền. Ta lên hỗ trợ tên Long Văn Lực một tay", Lâm Năng Hải phân công.

" Được được..." Đình Thiều hiểu ý liền nhảu xuống tầng trệt.

Nhưng cũng là lúc này, Đinh Quyền nổi giận thật rồi, hắn đứng phắt dậy lôi ra một họng pháo Thánh Lực hướng Tam Hải bắn tới.

" Hừ không giết được đám đầu đàn phía trên ta liêng giết đám đầu đàn bên dưới vậy"

" Pháo Cao Xạ"

Đùngggggg

Tam Hải ánh mắt co rụt, thoáng chốc đã được dịch chuyển ra phía xa thành công sống sót. Nhưng ánh mắt ông ta vẫn dán chặt về phía vụ pháo nổ kia. Rõ ràng vừa rồi phản ứng ông còn không kịp vậy thì làm sao ông thoát khỏi họng pháo kia được?

" Đa Ưng!!!", Có tiếng hét lên, đó là Đình Thiều, hắn là người duy nhất quan sát kịp tình hình khi đó, phóng nhanh như một cơn gió lao tới phía đối diện Đinh Quyền chỉ tay vào mặt tên béo núc ních kia.

" Đinh Quyền, ngươi như vậy đủ rồi. Ta sẽ giết ngươi"

Nghe tiếng của Đình Thiều, Tam Hải đám người mới bất giác nhìn lại phía xa... Đa Ưng đã không còn nằm đó đổi lại là một chùm lông chim dưới vụ nổ kia...

Đa Ưng đã hi sinh bảo vệ Tam Hải, trước khi chết còn không kịp trăn trối,..

Đám người tức giận lao tới Đinh Quyền như bầy kiến vỡ tổ. Chứng kiến cái chết của một thủ lĩnh mạnh mẽ, bọn họ không hề run sợ mà ngược lại còn căm phẫn đến cực điểm.

" Đinh Quyền, mày phải chết!!!"

" Dừng lại... Tôi hiểu mọi người đang phẫn nộ như thế nào nhưng xin mọi người hãy tin tôi, chính thanh kiếm này sẽ dọc đôi cơ thể hắn. Mọi người bây giờ lao lên chỉ là một cách chết vô nghĩa mà thôi ", Mê Lin cầm chắc cán kiếm từ lúc nào đã đứng chắn trước mặt toàn bộ Tam Hải đám người nói.

" Samurai không thể khóc..Ư ư...", Mê Lin lau nước mắt quay phắt lại về phía Đinh Quyền.

"Mê Lin ngươi quá cảm xúc rồi đó"

Ha Ku từ lúc nào cũng đã từ sau lưng Đinh Quyền đứng, cùng Đình Thiều và Mê Lin vây lấy Đinh Quyền vào giữa. Bọn họ cũng chỉ vừa mới phục hồi một chút mà thôi.

" Đám ngu muội, Ngài Vũ Hán không giết các ngươi thì để ta vậy", Đinh Quyền nhún vai.