Chương 214: Chó Mèo Đảo

" Lãnh Di chủ nhân, chúng ta gần tới nơi rồi ", Kinh Ê Môn hớn hở chắp tay nhìn xa xa, phía trước bọn họ chính là đất liền rồi. Trên chiếc thuyền nhỏ lênh đênh, Hy Lãnh Di, Kinh Ê Môn, Đa Ma, Đa Ưng và Dã Tượng hào hứng.

Nếu mọi người không nhớ họ là ai thì tôi xin nhắc lại, Hy Lãnh Di là con gái của Hy Đen đang trên con đường tìm lại những cận vệ trung thành, bằng hữu của cha để đòi lại Nhật Quốc. Cận vệ Kinh Ê Môn của Hy Đen đi theo bảo vệ cô. Đa Ma và Đa Ưng cũng được Hy Đen cứu mạng nên quyết theo cô phục hưng Nhật Quốc, còn lại Dã Tượng chính là bạn của Hy Đen trên Tượng Địa Đảo. Thời gian qua sau khi nhận lại thầy trò nhà Đa Ưng, Đa Ma, Lãnh Di đã tới và nhờ được Dã Tượng theo giúp sức.

Và bây giờ là hành trình cuối cùng tiến tới Đảo Chó Mèo, những vị bằng hữu cuối cùng của Hy Đen trước khi chết có thể cậy nhờ. Mà Hy Lãnh Di cũng đã trong thời gian này đột phá Linh Thần Cấp 2, một tiến độ cực kì kinh ngạc.

Hy Lãnh Di nhìn về đất liền, hít thở một hơi dài sảng khoái. Nàng rất không thích ở trên biển, thật trái ngược với một người từng là Hải tặc như cha nàng. Bầu ngực nàng cũng vì thế mà phập phồng để lộ một đường cong mê người sau bộ váy tím. Tử khí tỏa nhẹ khiến nàng càng trở nên kiều diễm. Bỗng Lãnh Di nhận được một cuộc gọi ở khối truyền âm ngọc, nàng nâng nó lên bắt máy.

" Thời hạn còn chưa tới 1 năm mà ngươi đã gọi tới rồi sao Kiệt ", Lãnh Di giọng điệu lạnh lùng.

" Haha, mọi chuyện có lẽ rất gấp đấy, thời hạn một năm xem ra không kịp đợi. Ngươi biết gì về Nhật Quốc chưa", Kiệt vừa chạy chối chết vừa nói, hắn đang tức tốc tiến tới Nhật Quốc, tuy đã dùng qua khá nhiều truyền tống trận nhưng hắn vẫn phải băng qua vài khu rừng nữa.

" Nhật Quốc sao, có gì lạ hả", Hy Lãnh Di tỉnh bơ.

" Vũ Hán đã hành động rồi", Kiệt gấp gáp. " Hắn đã phong tỏa toàn bộ Nhật Quốc "

Hy Lãnh Di sắc mặt đầy biến ảo.

" Ngươi...ngươi nói gì", nàng nghe được từ giọng Kiệt sự lo lắng và chân thành. Nàng từng nghĩ Kiệt cũng chỉ vì sắc đẹp của nàng mà hứa giúp cứu Nhật Quốc vậy nhưng hắn lại thành thật quan tâm tới Nhật Quốc đến vậy, tin tức kia hẳn là rất khó biết đấy, ngay cả nàng còn chưa nghe qua.

Nghĩ tới Kiệt thực sự quan tâm muốn cứu đất nước của mình , Lãnh Di đổi thái độ.

" Từ đâu ngươi biết chuyện này vậy, Ngươi đang ở đâu"

" Không quan trọng từ đâu ta biết, ta đang trên đường tới Nhật Quốc ", Kiệt nói.

" Không được! Ngươi tới đó liền bứt dây động rừng. Có thể ngươi chưa biết thì Nhật Quốc cũng chỉ có ba hướng tiến vào mà thôi", Hy Lãnh Di hét lớn.

" Cái gì", Kiệt bất ngờ đứng lại, hắn không ngờ Nhật Quốc lại chỉ có ba hướng để tiến vào, vậy lần trước hắn quậy ở đó rồi chạy thoát chắc là Nhật Quốc còn chưa phong tỏa nghiêm ngặt.

" Địa hình Nhật Quốc giống như một chiếc lồng chỉ có ba lỗ, nơi thứ nhất là đi qua Thành Nhật Bôn, thứ hai là qua Ngụy Quốc và thứ ba là đường biển. Vũ Hán nếu muốn phong bế Nhật Quốc liền sẽ cử người ở cả ba nơi này, không dễ vượt qua" Lãnh Di nói tiếp.

Kiệt kinh hãi , có lẽ tên thoát khỏi cái lồng giam kia mà Kiệt gặp phải may mắn lắm, hắn chắc chắn là trốn ra từ trước phong bế.

" Vậy giờ ta phải làm sao", Kiệt lòng nóng như lửa đốt, hắn thực sự rất lo cho Cung Pháp Y đấy.

" Đến chỗ ta, ta có cách vào Nhật Quốc ", Lãnh Di nói.

" Ngươi đang ở đâu", Kiệt hỏi.

" Ở Đảo Chó Mèo"

...

Lãnh Di nhẹ nhàng bước vào Đảo Chó Mèo nhìn quanh, nàng lập tức nhíu mày.

" Sao lại hoang tàn như vậy"

" Chắc là họ đã bị xâm lược, nơi này không có thuộc bảo vệ của Công Lí Điện", Kinh Ê Môn lắc đầu nói, hắn lòng như lửa đốt lo cho hai tên bạn già của hắn.

" Vương Lâm Mưu và Vương Hỏa Cẩu sẽ không có chuyện gì chứ", Đa Ưng cũng lo lắng.

" Tiến vào trong xem thử", Lãnh Di sắc mặt cũng lo lắng nói.

Lâm Mưu và Hỏa Cẩu chính là hai người bạn của Hy Đen cũng là bạn của Kinh Ê Môn, Đa Ưng, Dã Tượng đám người. Bọn họ là hai đảo chủ của Đảo Chó Mèo này.

Lại nói về quá khứ của hai người thì trước kia, Đảo Chó Mèo chia thành hai phần, một bên là Mèo Đảo, bên kia là Chó Đảo. Nhưng sau đó một thời gian, một đám Hải tặc đã tới chiếm Đảo, đánh bại Đảo Chủ chó đảo và Đảo chủ mèo đảo.

May thay khi Hy Đen đến đây, ngài mới giúp họ tiêu diệt đi đám hải tặc, trả lại tự do Chó Mèo Đảo. Hơn nữa sự lương thiện, và sức mạnh của ngài đã cảm hóa Lâm Mưu và Hỏa Cẩu khiến hai người bọn hắn khi ấy chỉ là những thiên tài đệ nhất hai đào theo lên tàu ngài.

Về sau hai tên từ hai bên thù địch trở nên thân thiết mà khi Hy Đen quyết định dừng lại chuyến phiêu lưu quay về Nhật Quốc, Lâm Mưu và Hỏa Cẩu cũng quay lại Đảo Chó Mèo trở thành Đảo chủ, gắn kết xóa bỏ thù hận hai tộc gộp lại thành đảo Chó Mèo như ngày nay.

" Là ai!"

Vụt có một giọng nói vang lên, chỉ thấy một cô nàng mèo nhỏ quyến rũ nhanh như chớp cầm kiếm nhảy xuống.

" Chúng ta không phải người xấu chỉ muốn gặp Đảo chủ của ngươi", Lãnh Di nhẹ nhàng nói.

" Không được, ngươi là ai ta về báo lại, giờ thì ngoan ngoãn ở lại rìa đảo nếu không ta không nể mặt nữa" cô nàng mèo đen không nhân nhượng.

" Được được,...", Lãnh Di cười cười, gật đầu. Nàng hiểu Chó Mèo đảo chắc vừa trải qua chuyện gì khủng khiếp lắm nên mới phòng vệ mạnh mẽ như vậy.

Mà cô nàng mèo kia làm việc cũng thật nhanh, chỉ vài giờ sau, Vương Lâm Mưu và Vương Hỏa Cẩu cũng thật nhanh mà phi hành tới, cúi gập trước Lãnh Di.

" Kính Chào Công Chúa"

Đám người Chó Mèo Đảo tụ tập lại nơi này không ít, há hốc kinh ngạc trước hai vị Đảo chủ như thần của bọn họ mà bên kia đám Lãnh Di, Kinh Ê Môn, Đa Ưng,... Cũng kinh ngạc không thôi, nét mặt đau lòng run rẩy hỏi.

" Lâm Mưu tay trái của ngươi, Hỏa Cẩu chân phải của ngươi...."

Đúng vậy Lâm Mưu đã mất đi tay trái, hơn nữa còn bị dính phù nguyền khiến nó không thể hồi phục mà Hỏa Cẩu cũng không khác là bao, giường như là bị cùng một người gây ra.

Hỏa Cẩu là một chú chó màu vàng đeo kính, lưỡi dào thường hay thè ra, thân thể hắn cơ bắp lực lượng với bộ lông dài mướt mát. Chỉ tiếc lúc này hắn đang phải băng bó khắp nơi, trên đầu sưng to những vết tụ máu...

Lâm Mưu lại là một con mèo đen béo, lông lưa thưa lởm chởm. Toàn thân cũng không khá hơn là bao với chằng chịt vết đâm...

Cả hai nhìn nhau lại nhìn đám tộc nhân đầy vết thương tích sau lưng thở dài...

" Công chúa, mọi chuyện dài lắm, trước hết tiến vào trong đã ạ"

...