Chương 213: Nhật Quốc phong bế

" Khoan đã có gì đó sai sai", Lập Hạ mặc lại váy trắng, khuôn mặt bỗng trở nên tươi tắn hẳn ra. Linh khí khắp nơi tràn về nơi nàng và Kiệt tạo thành một cái vỏ bọc.

" Khi nãy ta có vận dụng song tu thần công", Kiệt nháy mắt với nàng nói, " Ta hoàn toàn không có lừa nàng đâu"

Kiệt vận lên linh khí cho nàng thấy hắn đã hồi phục, mà tu vi của hắn cũng tăng nhẹ một tiểu cảnh giới trở thành Linh Vương cấp 4.

Ngược lại là Lập Hạ nàng đang là một Trung Hoàng cấp độ, cụ thể là Linh Hoàng cấp 6 đã nhảy lên Linh Hoàng cấp 8.

" Thần kì, thần kì quá chàng", Lập Hạ nhảy lên hôn chụt vào má hắn, chỉ với một lần song tu đã bằng nàng tu luyện vài tháng khiến Lập Hạ không khỏi kích động.

Kiệt hưởng thụ cười cười.

" Haha, ta rất lợi hại mà. Chỉ là tác dụng môn công pháp này chỉ hiệu quả mạnh ở lần đầu mà thôi Hạ Nhi"

" Ưm, đã rất diệu kì rồi", Lập Hạ gật đầu ngoan ngoãn.

Sau đó hai người đã " Luyện tập" 69 tư thế rất nhiều....

...

Sáng hôm sau, Kiệt dẫn theo Tiêu Tỷ Tỷ đến gặp thành chủ Nguyệt Thành. Vốn hắn không được phép gặp nhưng Kiệt liền đánh cho mấy tên cản hắn trọng thương khiến ai nấy đều kiêng nể. Cuối cùng thành chủ đành phải đích thân gặp mặt hắn.

" Tiểu bối, tuy ngươi rất mạnh nhưng muốn cậy mạnh ở Nguyệt Thành liền nhận kết quả đắng.", Thành chủ Nguyệt Thành là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ uy nghiêm lẫm liệt, tu vi Hạ Thần. Ông nhìn hắn bằng ánh mắt uy nghi như muốn đe dọa. Tuy nhiên trong ánh mắt kia vẫn chứa vài phần kiêng kị trước một tên chưa đạt Thần Cấp

" Công Lí Điện chứ gì, yên tâm. Ta đến đây không phải muốn gây sự. Số tiền này xem như đền bù sự gây rồi của ta", Kiệt hào sảng nói, ném ra một nhẫn trữ vật toàn Linh thạch.

" Xem như ngươi khôn ngoan, có chuyện gì mau nói. Ta rất bận", Thành chủ Nguyệt Thành vẻ mặt giãn ra nhận lấy số linh thạch.

" Ngài xem", Kiệt ném ra một cái nhẫn trữ vật nữa. Thành chủ bắt lấy chiếc nhẫn, thần thức dò xét vào bên trong. Hắn lập tức sắc mặt biến ảo, kinh ngạc không thôi nhìn lấy Kiệt.

" Ngươi là.....ngươi giết bọn chúng hả"

Kiệt gật đầu.

" Không sai, ta giúp ông trừ đi cái gai trong mắt. Ta muốn ông giúp ta một chuyện"

Thành chủ Nguyệt Thành lập tức thái độ thay đổi nhìn hắn như khách quý.

" Được được... Chỉ cần trong khả năng của ta, cậu muốn gì ta cũng sẽ cố hết sức. Thậm chí ngày mai ta liền làm lễ tuyên dương cậu, tặng phần thưởng cậu.Ta đã đau đầu đám cướp này từ lâu lắm rồi", Nguyệt Thành chủ kích động. Chỉ vì không dẹp được đám cướp này mà vô số dân chúng đã muốn phế đi cái chức thành chủ này của ông.

Kiệt lập tức xua tay:" Vinh danh thì không cần, ông chỉ cần dán thông báo lên người đã hạ bọn cướp là cô ấy. Phát phần thưởng cũng đưa cô ấy. Kế tiếp điều kiện ta đưa ra cũng là cho cô ấy và đồng bọn có một chỗ buôn bán ngoài cổng thành"

Hắn chỉ vào Tiêu Tỷ Tỷ đằng sau. Tiêu Tỷ Tỷ sắc mặt kinh ngạc, nàng không ngờ Kiệt lại sắp xếp cho nàng theo cách như vậy. Hiển nhiên nàng không biết Kiệt phải làm nhiệm vụ nên còn nghĩ hắn vì nàng mà dẹp đi đám cướp khét tiếng kia nữa.

" Cái này.... Cô ta là Tiêu Tỷ Tỷ của đoàn cướp tiêu ", Nguyệt Thành chủ đắn đo, đây cũng là một đám cướp tiêu mà thôi, so với cướp cũng là như nhau.

" Không được?", Kiệt nhíu mày không vui.

" Được, được... Cứ vậy đi, ngày mai tôi sắp xếp", Thành chủ kia trả lời.

" Ừ, tôi chờ tin tốt của ngài", Kiệt nói rồi đứng dậy tiêu sái ra về.

Trời hôm ấy nắng nhẹ, Kiệt tiêu sái dạo bước trên Nguyệt Thành cùng giai nhân khiến vô số người ghen tị. Tiêu Tỷ Tỷ tuy không phải là quá đẹp do khí chất hoang dã của nàng nhưng lại cuốn hút vô cùng khiến người đi qua đều nhìn qua một chút.

" Cảm ơn ngài", Tiêu Tỷ Tỷ kéo kéo áo hắn nói nhỏ ngại ngùng. Nàng từ nhỏ tới lớn sống cùng đám đàn ông hoang dã, do thực lực mạnh mẽ nhất được lên làm lão đại nên vốn chưa từng cảm ơn ai bao giờ.

" Ừm, đừng để ta thất vọng. Sau này cố gắng tu luyện phát triển, ngày mai ta rời đi rồi", Kiệt bình thản nói. Tiêu Tỷ Tỷ có chút hụt hẫng.

" Ngài rời đi sớm như vậy sao"

" Ừ, loại độc ngươi hay dùng về sau không được sử dụng nữa, ở lại đây không chỉ phát triển về tu luyện mà ngươi giúp ta chiêu mộ những người trẻ tuổi tài năng và tin tức", Kiệt ra lệnh, lại đưa nàng một cái điện thoại nokia hắn mua trong cửa hàng.

" Có việc gì quan trọng gọi cho ta bằng pháp bảo này, vào quán nước kia ta dạy ngươi cách sử dụng "

" Dạ"

Sau khi sắp xếp xong xuôi, Kiệt trở về trọ cùng Lập Hạ rời khỏi Nguyệt Thành.

" Tạm biệt", Kiệt quay lại vẫy tay.

" Tạm biệt chủ nhân"

Tiễn bọn họ đi, Tiêu Tỷ Tỷ cứ nhìn bóng lưng hắn mãi, trong đầu nàng cũng chỉ toàn hình ảnh hắn mạnh mẽ đàn áp nàng, hình ảnh hắn bá đạo trò chuyện với Nguyệt Thành chủ. Tuy tiếp xúc với Kiệt thật ít nhưng chủ nhân này lại mang đến rất nhiều ấn tượng cho nàng, đám đàn em của nàng nhìn thấy mà chỉ biết lắc đầu cười khổ....

Đại tỷ xem ra dính phải con đĩ tinh iu rồi...

...

Lộc cộc....

Do chuyến xe ngựa cao cấp đã hết nên Kiệt cùng Hạ chỉ có thể đi trên chuyến xe ngựa bình dân. Nó giống như xe buýt thời hiện đại, trong một khung xe ngựa lớn không chỉ có Kiệt và Hạ mà còn có nhiều người khác nữa. Có lẽ điểm khác xe buýt duy nhất là nó di chuyển rất nhanh.

" Lập Hạ, nàng có thể ngủ một chút.", Kiệt vuốt ve mái tóc nàng ôn nhu bên trong xe ngựa.

" Dạ", Lập Hạ ngoan ngoãn đáp, nằm trong vòng tay hắn ngủ ngoan.

Đám nam nhân trên xe vô thức nhìn thấy Kiệt phát cẩu lương chủ biết cay cú khó chịu, tuy che mặt nhưng ai cũng nhìn ra Lập Hạ rõ là một cô gái xinh đẹp đến mê người lại ngoan ngoãn như vậy đã có chủ càng khiến bọn hắn ghen ghét.

Đang thiêu thiêu ngủ, Kiệt bỗng nghe có đám người nói chuyện phiếm về vấn đề hắn để tâm.

" Ngươi vậy mà thoát được, A Thành "

Tên đàn ông tên A Thành nghĩ lại chuyện kia lại rùng mình, hắn gật đầu.

" Thật không muốn nhớ lại mà, Nhật Quốc kia không biết có âm mưu gì nữa. Ác ma Vũ Hán, hắn hành động rồi"

" Nhật Quốc bây giờ chính là một nhà giam khổng lồ, phong bế mọi thứ, nội bất xuất ngoại bất nhập"

" Sao cơ", Nghe tới đây, Kiệt kích động hỏi A Thành.

" Cho ta biết rõ hơn được không "

A Thành nét mặt khinh bỉ nhìn Kiệt.

" Không muốn"

" Từng này đủ chưa", Kiệt ném ra một túi linh thạch. Sau khi thanh lí hết đám đồ của bọn cướp Kiệt bây giờ rất là giàu đấy.

" Nhiều...nhiều linh thạch quá. Ngươi muốn gì cứ hỏi.", A Thành kích động hơn cả Kiệt nắm lấy tay hắn chặt như sợ hắn chạy mất.

" Kể cho ta những gì đang xảy ra ở Nhật Quốc. ", Kiệt gấp gáp.

" Ta may mắn trốn ra khi Nhật Quốc đã ban hành lệnh phong bế từ Vũ Hán. Người dân Nhật Quốc bây giờ biểu tình khắp nơi, chiến tranh thường xuyên diễn ra, cực kỳ đại loạn. Vũ Hán cùng Hy Sung Kê bình thường uy quyền là thế nhưng lần này đột nhiên im hơi lặng tiếng. Có lẽ một âm mưu nào đó sắp diễn ra đó"

A Thành nói.

Kiệt gật đầu về lại chỗ ngồi, hắn đánh thức Lập Hạ.

" Hạ Nhi, nàng dậy đi có chuyện cần nói", Kiệt nhẹ nhàng lay nàng . Lập Hạ như một chú mèo con ngái ngủ dễ thương dụi dụi mắt.

" Ư... Có chuyện gì vậy chàng"

" Ta có việc gấp phải tới Nhật Quốc rất nguy hiểm. Không thể cùng nàng dạo chơi ở Sinh Mệnh Thung lũng rồi. Nàng không theo ta được đâu, nàng về Nguyệt Thành đợi ta nhé", Kiệt áy náy nói.

" Không thể, ta phải đi với chàng", Lập Hạ lắc đầu, ôm chặt lấy cánh tay hắn.

" Không ngoan chút nào Hạ Nhi, ta lần này có chuyện quan trọng thật. Hơn nữa Nhật Quốc bây giờ rất loạn, nàng tu vi chưa đủ sẽ không giúp được gì, ngoan nghe lời ta nhé", Kiệt nhẹ nhàng khuyên bảo.

Lập Hạ rưng rưng nước mắt, nàng và hắn mới chỉ hạnh phúc chưa bao lâu giờ lại phải rời xa sao... Nhìn Lập Hạ như vậy, Kiệt rất là không nỡ, lòng hắn đau đớn khi sẽ phải rời xa nàng, thế nhưng hắn cũng không còn cách nào khác...

" Nghe lời ta nhé"

Lập Hạ lúc này không kìm được nữa ,không nói gì mà rời khỏi xe ngựa bỏ đi. Kiệt cũng rời khỏi xe ngựa đuổi theo nàng .

" Lập Hạ, đợi đã. Nàng cầm lấy thứ này"

Lập Hạ mắt ướt đẫm quay lại, vẻ mặt mếu máo không nói gì chỉ sụt sịt từng đợt...

" Đừng khóc mà, ta đi sẽ quay về. Nàng tu luyện môn công pháp này mạnh mẽ hơn nữa, sau này ta nhất quyết không bỏ nàng ở lại."

Kiệt đưa cho nàng hai quyển sách.

" Hức..Hức... Chàng không cho ta đi khẳng định sẽ rất nguy hiểm.... Bình an trở về...", Lập Hạ mếu máo nhào tới ôm chặt lấy hắn..

" Được rồi", Kiệt vỗ lưng nàng an ủi nhưng lại càng khiến Hạ khóc to hơn, Kiệt nghe mà nhói cả tim gan, lòng hắn nặng trĩu lại nhưng vẫn phải đi.

" Keng, Phát động nhiệm vụ độ khó cao Giải phóng Nhật Quốc.

Thời hạn 5 tháng.

Thưởng 5 triệu tiền điện thoại, Kĩ năng thân thể: Cánh tay phải co dãn, Công pháp Địa cấp triệu hoán, Dị Thuộc tính tùy chọn. Pháp bảo Địa Cấp tùy chọn

Phạt: Cung Pháp Y chết"

Âm thanh hệ thống vang lên lúc hắn mủi lòng trước tiếng khóc của Lập Hạ, hắn lại càng phải đi Nhật Quốc. Vừa là vì phần thưởng quá mức khủng bố kia, lại vừa là vì Pháp Y.

Kiệt hôn vào chán Lập Hạ một cái thật dài nhẹ nhàng nói.

" Hai quyền sách kia là công pháp ta sáng tạo dành riêng cho nàng đều đạt Huyền Cấp, chưa có tên đâu. Nàng tự đặt cho chúng nhé, chiếc nhẫn trữ vật này nữa , nàng cầm lấy. Đó là toàn bộ gia tài của ta lúc này "

Hắn nói rồi Huyết Tốc Lực triển khai, thoát khỏi cái ôm của Lập Hạ đầy tiếc nuối rời đi nhanh chóng.

" Chàng không vì ta khóc thảm như vậy mà mủi lòng ư....Hức....", Lập Hạ nhận lấy đồ từ hắn gục xuống, nàng cảm giác như rất lâu nữa mới có thể lại nhìn thấy hắn vậy.

Mà sự thật cũng chính là như thế....

" Ngày biệt li người đi chẳng nói nên câu

Dẫu em có níu lại vài câu ướt mi"

...

Bắt đầu chuẩn bị ngược tâm đây.... Arc siêu cấp chính thức mở ra. Và cũng là arc cuối của phần 2 Điện Thoại Thần Kỳ Ở Tu Chân Giới, anh em nhớ đón xem nhé.....!!!

Arc Nhật Quốc.