Vút...
Kiệt đang chạy như bay để nhanh nhất vượt qua cánh rừng...
Cốp....
" A...."
Một tiếng hét của con gái vang lên, Kiệt quay đầu lại, ánh mắt có chút không vui.
" Nói, là cướp hay gì. Ta không có thời gian"
" Này ngươi là người gì vậy chứ , ta là người bị ngươi đụng trúng đấy nhá", Cô gái kia bực tức đáp lại.
" Tưởng ta ngu sao?", Kiệt chỉ lên cành cây cổ thụ kia bị gãy làm đôi, ý chỉ rõ là cô gái trâu bò kia là tự húc nát nó.
" Ê.ê... Nhà ngươi cũng thật là vô lý, là do ta tránh ngươi mới đâm vào, lỗi tại ngươi cũng không có oan", Cô gái đứng dậy, phủi phủi người.
" Đền bao nhiêu, ta đang vội", Kiệt híp mắt lại.
" Vội chuyện gì thế ", Cô gái tròn mắt hỏi ngược lại khiến Kiệt mất bình tĩnh.
Keng..
Hắn ném xuống một túi linh thạch rồi bỏ đi, nếu là bình thường hắn liền bỏ đi rồi nhưng cô gái kia vừa đụng nát một cành cổ thụ đấy, thử hỏi đơn giản sao.... Hơn nữa hắn thực sự là khi nãy có chạy hơi nhanh nên cũng có lỗi.
Vụt...
Kiệt rất nhanh sau đó ra khỏi khu rừng, hắn tiến vào một thành gần nhất vào Sở Giao dịch thuê một cái truyền tống trận.
" Cho ta tới Tây Á Đại Lục"
Nhân viên Sở Giao dịch gật đầu không nói gì thêm khi mà Kiệt đã đưa nàng một túi linh thạch làm chi phí.
" Cho ta tới chỗ như vậy nữa"
Giọng một cô gái vang lên, khuôn mặt che kín bằng vải lụa đỏ bước vào trận pháp truyền tống nơi Kiệt đứng, đồng dạng ném cho coi nhân viên một túi linh thạch.
Kiệt khó chịu nhìn một màn kia, cô gái che mặt này còn không phải cô gái đụng trúng hắn mà túi linh thạch kia cũng là túi hắn ném lại cho cô.
" Cô có ý gì, bám theo ta ăn vạ sao?", Hắn lườm nguýt cô, vẻ mặt rất khó chịu.
" Chính xác ", Cô gái kia vô liêm sỉ nói.
" Tu vi bí ẩn không dò xét được, hành tung tùy hứng. Ngươi là thiên kim tiểu thư nhà Đại Thế Lực nào chăng", Kiệt suy đoán.
" Haha, mấy con nhỏ đó chỉ là hậu bối à nhầm ta là ai kệ ta", cô gái kia cười khinh bỉ nhưng sau đó liền bịt miệng vì lỡ lời.
" Ta muốn tìm hiểu ngươi vội làm gì thôi", Cô nàng nói thêm.
" Kệ cô ", Kiệt lạnh lùng quay mặt, hắn lười để ý mấy con hàng tùy hứng này, nếu bình thường hắn có lẽ sẽ trêu đùa một chút nhưng bây giờ hắn đang rất gấp rút thật.
...
Quay lại Đảo Chó Mèo
" Thưa cô Lãnh Di, đảo của chúng tôi đã bị Hắc Miêu phá tung thành như này...", Lâm Mưu cười khổ, nhớ lại chuyện cũ hắn lại càng tức tối. Vẻ mặt Hỏa Cẩu bên cạnh cũng là khổ sở không thôi, hắn cũng chính là không muốn nhớ lại chuyện cũ kia.
" Kể cho ta nghe", Lãnh Di nhìn thấy vẻ mặt hai người liền nắm lấy tay cả hai nói. " Ta có thể giúp các ngươi giải quyết"
Lâm Mưu lắc đầu một cái buồn lòng nhưng vẫn tường tận kể lại.
....
Thuyền trưởng Vương Hắc Miêu của băng hải tặc Mèo đen chính là một trong số những nhân vật hải tặc nguy hiểm nhất lúc bấy giờ.
Và Vương Hắc Miêu, hắn ta đã sớm thực hiện kế hoạch của mình.
Kế hoạch của hắn là như sau:
Đầu tiên, Vương Hắc Miêu ra lệnh cho tay sai thân cận nhất của hắn là Hắc Gian thôi miên Vương Lâm Mưu kí vào di chúc với nội dung sẽ để lại toàn bộ mèo đảo cho phó đảo chủ mèo đảo "Hắc Mẹo". Mà Hắc Mẹo chính là tên giả của Hắc Miêu hắn, và cũng phải nói thêm là Mèo Đảo tuy cùng chó đảo đã hợp nhất thành chó mèo đảo nhưng hai đảo vẫn thuộc quyền sở hữu riêng của Hỏa Cẩu và Lâm Mưu.
Tiếp đến hắn giết chết Lâm Mưu một cách bí mật, sử dụng di chúc kia lên ngôi tộc trưởng Mèo Tộc làm chủ Mèo Đảo. Sau đó hắn lấy cớ tạo tuần lễ cấm vận như một phong tục mới mà phong tỏa Đảo bằng kết giới đem Mèo Đảo ngăn cách Chó Đảo lại để thực hiện âm mưu kế tiếp.
Sau đó, băng hải tặc Mèo đen sẽ tấn công Chó Đảo. Với sức mạnh của hắn và đồng bọn thì việc diệt đi một Đảo là chuyện nhỏ nhưng hai đảo luôn liên minh nên hắn mới tính kế như vậy.
Và cuối cùng, Vương Hắc Miêu sẽ tự tay vờ diệt trừ băng hải tặc mèo đen để tạo dựng hình ảnh tốt với Chó Mèo hai đảo, thống trị nó và sống hạnh phúc với số tài sản của Vương Lâm Mưu và Vương Hỏa Cẩu đến đầu bạc răng long.
Để có được cuộc sống nhung lụa bình yên mà mình vẫn khao khát, Vương Hắc Miêu đã ẩn nhẫn suốt ba năm trời, gây dựng hình tượng của bản thân là một vị phó đảo chủ hòa ái, tốt bụng trong mắt những người dân, cho nên nếu như Vương Lâm Mưu 'không may' bị bệnh chết, sẽ không có ai hoài nghi vị phó đảo chủ tốt bụng Hắc Mẹo lại là chủ mưu cả.
Trước đây, Vương Hắc Miêu từng một thời mơ ước dong buồm ra khơi, trở thành một tên hải tặc xấu xa giống như những vị hải tặc đương thời nổi tiếng như Hy Đen, Lão Bóng hay vua hải tặc Junk.
Vương Hắc Miêu nổi tiếng với trí thông minh cùng sự tàn nhẫn của bản thân, một khi đã đánh nhau với hải tặc khác, hắn sẽ không tha mạng cho bất cứ kẻ thù nào, diệt cỏ tận gốc, không để lại hậu hoạn về sau.
Thế nhưng đáng buồn thay, thủy thủ đoàn của Vương Hắc Miêu toàn là một bọn não tàn, chỉ cần bắt gặp bất kì tên hải tặc cũng như thợ săn tiền thưởng nào, chúng ngay lập tức nã pháo mà không thèm hỏi ý kiến của thuyền trưởng.
Suốt ngày phải xử lý đống rắc rối cũng như mớ hỗn độn mà mà lũ thuyền viên gây ra, Vương Hắc Miêu đã sớm nản lòng thoái chí, không còn hơi sức nữa rồi.
Hắn quyết định rửa tay gác kiếm, tìm một hòn đảo nào đó để ẩn cư, sống lặng lẽ đến già.
Mọi chuyện sau này có thể tóm tắt như sau:
Vương Hắc Miêu giả vờ bị trôi dạt vào bờ biển của Mèo Đảo , tại đó, cha của Vương Lâm Mưu_ đảo chủ bấy giờ đã tìm thấy Vương Hắc Miêu, rồi tận tình cứu chữa cho đến khi hắn hồi phục.
Vương Hắc Miêu lấy danh tính là một quản gia mang tên Hắc Mẹo, dần dần chiếm được lòng tin của dân làng bằng cách gây dựng danh tiếng về một người đàn ông trung thực, tốt bụng và vô cùng căm ghét hải tặc cùng bạo lực vô nghĩa.
Đáng ra với danh vọng và tài năng của hắn thì việc kế thừa Đảo cũng chỉ là chuyện sớm muộn nhưng Lâm Mưu đã trở về..... Hắn phải thay đổi kế hoạch một chút.
Một thời gian sau, cha mẹ Vương Lâm Mưu qua đời một cách bí ẩn, Vương Lâm Mưu thì ngã bệnh và được Hắc Mẹo chăm sóc.
Lúc này, Vương Hắc Miêu bình tĩnh ngồi trên ghế, tay phải đưa lên, chậm rãi đẩy mắt kính.
"Khà khà khà, kế hoạch bắt đầu!"