" Thưa quý khách, phía trước phát hiện 1 cô gái bị hôn mê, có lẽ do lạc đường..."
Tên đánh xe ngựa chui đầu qua màn vài ngăn cách nói vọng vào trong. Phía trong là Kiệt cùng Lập Hạ đang ôm ấp nhau cùng đọc một cuốn truyện. Hiển nhiên cả hai đã rời Thải Thi Thành tiếp tục phiêu bạt Tu Chân. Nói là phiêu bạt nhưng kì thực Kiệt đã có nơi để đi, hắn cần làm nhiệm vụ mỗi ngày kế tiếp để kiếm tiền điện thoại nâng cấp hệ thống.
" Hả,mau đưa cô ấy vào xe...,nếu gặp người có nạn mà không cứu e rằng không đúng lắm..."
Lập Hạ lập tức bật dậy, bản tính lương thiện của nàng lại trỗi dậy, Kiệt chỉ nhíu mày một cái và không có ý kiến.
" Tuân lệnh! người đâu đưa cô gái lên xe..."
Tên lái xe như đầy tớ hét tên thuộc hạ, nói đùa chứ hắn làm lái xe ngựa hơn 10 năm rồi chưa thấy khách nào lắm tiền như Kiệt, vừa vào liền thưởng hắn một túi linh thạch, đương nhiên phải xu nịnh một chút.
1 mỹ nữ được đưa vào xe ngựa chăm sóc bơi Lập Hạ, nàng cũng dần hồi phục tỉnh lại.
" Oa, thật tốt. Cô nương tỉnh rồi sao?tại sao lại gặp nạn nơi này..."
"Thiếp trên đường cùng các huynh đệ bảo tiêu gặp phải đạo tặc....cả đội bỏ mạng chỉ mình ta chạy được bị lạc tại đây...cám ơn công tử và tiểu thư đã cứu giúp... ", Cô gái dung mạo xinh đẹp nhẹ nhàng cúi đầu
" À, ra là vậy...?thế này đi ta cũng đang vào trấn phía trước...nếu cô nương không chê có thể cùng chúng ta đi... "
Lập Hạ tiếp tục niềm nở.
" Đa tạ hai vị nhưng....e rằng làm liên lụy mọi người...có lẽ bọn chúng vẫn chưa từ bỏ ý định mà đang canh giữ tại cánh rừng...nếu muốn vào trấn thì đây là con đường duy nhất để vào..."
" Haha, cô nương yên tâm... Chúng ta mạnh vậy sợ gì bọn chúng..", Kiệt trầm lặng nãy giờ lúc này mới lên tiếng, đôi mắt sắc sảo đánh giá thiếu nữ trước mặt.
" Công Tử không biết chứ..bọn chúng tuy võ công không cao nhưng địa thế ở đó hiểm trở..dễ mai phục đã có rất nhiều đoàn bảo tiêu đi qua đó không thể quay về..lần này bọn ta cũng đã huy động toàn bộ cao thủ của tiêu nhưng...."
Cô gái trầm mặc, đau lòng nói.
" Vậy phải làm sao...?"
Lập Hạ lo lắng hỏi.
"Tiểu thư yên tâm bọn chúng chỉ cướp của những đoàn người có nhiều của cải còn lại những người bình thường có thể qua lại. Muốn qua đó tốt nhất các vị không nên đi chung...với lại ta cũng không thể cùng các vị đi chung,bọn chúng đã biết mặt ta e rằng...ta có việc này mong nhờ công tử giúp đỡ. "
" Cô nương cứ nói.. "
Kiệt hứng thú cười nhạt.
" Thật ra, ta và các huynh đệ vì hộ tống vật này mà phải mất mạng chỉ mong công tử và tiểu thư đây giúp ta chuyển đến Hào Môn Tiêu..nếu được như vậy bọn ta có chết cũng yên lòng... "
Cô gái trong tay áo ra 1 bình ngọc nhỏ bằng ngón tay cái được đặt trong hộp gỗ cận thận đưa cho Kiệt.
" Nếu đã tin tưởng hai vị ta đương nhiên không muốn dấu diếm, đây là lộ thủy được thu thập trên đỉnh Hoa sơn nó có thể giúp người trong vòng bán kính 50 mét giải trừ bách độc.."
" Kỳ diệu vậy sao..? "
" Ưm, đúng vậy!ngoài khả năng trên nó có thể giúp những người trong phạm vi đó như đứng trên đỉnh hoa sơn bốn mùa mát mẻ,có thể chính vì điều này nên bọn đạo tặc mới ra tay với nó. "
" Nếu kỳ diệu vậy?ta cũng muốn xem thử."
Kiệt thất thố cầm lấy bình ngọc khiến Lập Hạ nổi giận giật lại.
" Chàng hôm nay sao vậy. Đồ của người ta sao có thể tùy ý mở chứ"
Kiệt cười lạnh, hắn nghiêm túc lạ thường hôn chụt vào môi Lập Hạ khiến nàng mềm nhũn ra rồi đoạt lại Bình ngọc.
" Này chàng làm cái gì vậy"
Hắn không nhanh không chậm liền đưa tay mở bình ngọc ra,1 làn khí nhanh chóng lan toa ra xung quanh khí mọi người xung quanh có cảm giác kỳ lạ.
" Hả, chuyện gì vậy...ngươi...ngươi.."
Kiệt không nói thành lời,miệng bắt đầu tê cứng...những tên đang cưỡi ngựa bên ngoài cũng lần lượt ngã xuống.
Lập Hạ nhanh chóng nhận ra điều lạ, thất sắc phong của nàng nổi lên thổi ngược độc dược kia về phía cô gái thần bí.
" Hừ, các ngươi vậy mà mạnh như vậy", Cô gái nhảy ra khỏi xe ngựa, ả huýt sáo một cái gọi ra lập tức là mười tên đàn em đều ở cấp Linh Vương.
Kiệt bất tỉnh nằm ra được Lập Hạ cõng trên lưng, ánh mắt căm tức nhìn cô gái thần bí kia.
" Ngươi là ai, mau giao ra thuốc giải"
" Hahhaha"
Đám người đằng sau ả cười lớn một chàng dài.
" Ngươi bị ngu sao, tên Linh Vương của các ngươi đã bị hạ độc mà ngươi lại chỉ là Linh Hoàng lại dám đe dọa 11 Linh Vương... Nực cười"
Hahaha
Nghe tên kia giải thích, đám người kia lại càng cười lớn.
" Cười?? Là mất cảnh giác đó "
Giọng trầm của Kiệt như ma như quỷ phát ra, một vong hồn trận vây nhốt toàn bộ mười một tên khiến chúng đơ người ra trong khoảng lặng, tiếp theo là súng dao được Kiệt lôi ra bắn ra ba luồng Năng Lượng Huyết Sát về ba hướng hạ gục gần như toàn bộ đám người.
Ầm...ầm...
Khói bụi mù mịt
" Ồ, đúng là thủ lĩnh đám cướp tiêu, Tiêu Tỷ Tỷ rất khá nha"
Kiệt dùng thần thức nhìn qua đám khói, một bóng người như ẩn như hiện căm tức khóa chặt hắn.
" Chết tiệt, tên khốn, nhà ngươi giả vờ bị trúng độc"
Kiệt trong lòng thầm vui vẻ, người mang độc thuộc tính trong người như hắn còn sợ độc dược cùng cấp sao, liền cười ha hả:
" Ai mượn tỷ tỷ lộ liễu như vậy, ai đời một người vừa bị cướp tiêu lại giao bảo vật quan trọng cho một người không quen biết cho chúng ta chứ. Hơn nữa tôi đã chú ý từ đầu rồi, Tiêu Tỷ Tỷ nét diễn dở tệ à"
Tiêu Tỷ Tỷ tức ói máu, nàng đi diễn để cướp tài nguyên nhiều năm qua chưa từng thất bại, vậy mà giờ đây ả lại Bị một tên vô danh tiểu tốt nói là diễn dở. Nói đi cũng phải nói lại Tiêu tỷ tỷ là một người rất thông minh vì vậy mục tiêu mà ả nhắm đến Chủ yếu là những tên có tu vi bằng hoặc ít hơn mình một chút. Đương nhiên cũng sẽ để ý thân phận bối cảnh một chút mà không dám làm liều sợ đối phương phản đòn ăn phải quả đắng cũng vì thế mà trong nhiều năm nay tiêu tỷ tỷ cướp được vô số đồ tốt mà chưa từng thất bại.
Đúng vậy là chưa từng thất bại đấy...
Nào ngờ gặp phải Kiệt, đen đủi thay kỹ năng diễn xuất thượng thừa của hắn khiến Tiêu tỷ đã ăn phải quả đắng....
" Hừ, ngươi đừng nhiều lời, cùng là Linh Vương, chiến một trận đi", Tiêu Tỷ Tỷ hét lớn, cầm ba cái tiêu ném về phía hắn.
" Tam Tiêu Tấu"
" Năng Lượng Huyết Sát ", Kiệt lôi ra súng dao, một bắn ẩn chưaa Huyết Lực vô hạn, mạnh mẽ hủy diệt đi ba ống tiêu kia dễ dàng. Uy chấn phản phệ, Tiêu Tỷ Tỷ không tự chủ được mà lùi lại ói máu, ý niệm liền động, nhanh chân chạy trốn.
Thế nhưng Kiệt đâu để ả trốn dễ như thế, hắn sử dụng tốc độ kinh người, thoắt một cái đã đứng trước mặt giơ súng ngay sát đầu ả
" Đừng di chuyển vội, nếu không ta bóp cò thì đầu người sẽ chỉ còn là một vũng máu"
" Mạnh quá", Tiêu Tỷ Tỷ lúc này mới biết trước mặt nàng chính là một con quái vật...
" Ngươi muốn gì", Tiêu Tỷ Tỷ bất lực không dám cử động sợ hãi run rẩy.
" Ta sao, ta muốn lột hết đồ của ngươi", Kiệt liếm liếm môi cười nham hiểm, nét mặt thể hiện rõ sự vô sỉ...
" A..."
...