Chương 200: Khảo nghiệm Đấu Phượng

" Ngài định làm gì nữa đây", Lu nhỏ nhắn cũng lôi ra một cây kem mút cùng Kiệt.

"Còn làm gì nữa? Tất nhiên là ngồi chờ nha. Có kết luận rồi thì cứ thuận hướng mà đi thôi, nước đến đất chặn, lấy bất biến ứng vạn biến." Kiệt hiếm khi văn vẻ trả lời.

Đột nhiên không gian lại biến ảo. Cảnh vật trước mắt Kiệt bỗng nhiên thay đổi. Không còn sơn tuyết ngàn mét nữa, mà đã trở thành một cái động thiên vô cùng khổng lồ. Trước mặt Kiệt chính là vô số kho báu, truyền thừa, công pháp, linh Thạch.

"Nhìn phẩm chất của nó xem ra cũng miễn cưỡng đạt được Thượng phẩm linh thạch, lại còn hơn ngàn viên. Đây là cũng đủ để một người có tư chất tàm tạm miễn cưỡng tu luyện lên Linh Vương đây."

Linh thạch càng cao thì sẽ càng quý hiếm, phải biết là thượng phẩm linh thạch có sức quý hiếm tới mức mà chỉ cần có một mỏ Linh Thạch nào mà xuất hiện Thượng Phẩm linh thạch, thậm chí có thể dẫn đến đám cường giả tranh đấu lẫn nhau. Vậy nên nhìn về phía gần ngàn viên thượng phẩm linh thạch này, tuy đối với Kiệt thì có hơi ít, nhưng với tuỳ tiện một cái thế lực Vương Cấp mà nói, thì cũng đã đủ một năm cho cả thế lực duy trì rồi.

Biết được ý nghĩ như vậy mà còn ít, Lu liền bĩu môi " Tham lam"

Nhưng chắn ngay giữa Kiệt và truyền thừa chính là một khoảnh sân vô cùng rộng lớn, trông như một thể loại đấu trường cổ.

Hắn liếc sang bên phải mình, thì thấy được khoảng mười hai người tu sĩ đứng đó

"Ưm, đây là khảo nghiệm năm sao?"

Bên cạnh hắn, một tên đầy đủ hai tay nhưng lại xưng:

"Tại hạ là Dương Quá, đến từ Bắc Âu Đại Lục xa xôi, xin hỏi quý danh vị huynh đài ?"

Kiệt thắc mắc " Có tay nào nhà ngươi là tay giả không "

Dương Quá ngơ ngác gãi đầu " Ơ, không. Huynh đệ hỏi vậy là sao?"

Kiệt cười ngượng: " A, không.... Ta là Kiệt, rất vui được gặp huynh đệ"

Bên kia, mấy tên Đông Gia cũng xúm lại, ôm quyền đáp:

"Tại hạ là Đông Thanh, đây là hai ca ca Đông Kinh, Đông Hưng ."

Bên còn lại người của Hòa gia thì cũng không nói gì nhiều: "Hòa Lệ."

" Hòa Thân"

Kiệt thấy 6 người giới thiệu, gồm hắn nữa là bảy....vậy còn năm tên đang đứng lạnh lùng kia nữa.

Đông Thanh nghe vậy thì bèn cười khổ, giải thích với Kiệt về tính cách lạnh lùng, đáng ghét của nhà Hòa Gia. Hiển nhiên bọn hắn vẫn trong thế đối nghịch khi không biết sự thật của hai tên gia chủ cáo già.

Ngay khi giới thiệu xong, bởi vì mải nói chuyện với Kiệt nên Đông Thanh cũng không để ý tới phía xa, mãi cho đến khí hắn nhìn sang, hắn mới gần như há hốc mồm:

"Ông trời của ta ơi! Thượng phẩm Linh Thạch, Thiên phẩm công pháp! Chúng ta muốn phát tài nha."

Nghe đến đấy, một bên làm bộ không chú ý Hòa Lệ cùng Hòa Thân hơi thở cũng dần dồn dập lên, mắt lộ ra vài tia tham lam, nhưng nhanh chóng che giấu nó đi. Tuy vậy động tác nhỏ này vẫn không qua được mắt Kiệt.

Đúng lúc đấy, một đạo âm thanh vang lên:

"Tốt, rất tốt. Các ngươi bây giờ đã hoàn thành 4 khảo nghiệm rồi. Điều này khiến lão phu vô cùng vui lòng. "

Một lão giả mặc một bộ thanh y xuất hiện. Xung quanh hắn, không khí như bị thiêu đốt, ẩn ẩn có thể thấy được hư không.

"Xin tự giới thiệu, ta là Phần Không Thánh Nhân. Trước mắt của các ngươi chính là phần thưởng kèm với cả truyền thừa của ta. Nhưng trước đó, vẫn còn lại một đạo khảo nghiệm còn lại." Lão giả chỉ về phía từng chồng từng chồng công pháp còn có Linh thạch kia, phất tay một cái, tất cả đều biến mất, rồi lại hướng đám người Kiệt bấm ngón tay.

Chỉ trong nháy mắt, cả 12 người đều đang đứng tại ngay trước một cửa hang động. Trong hang có một con phượng lửa đang nằm trong giấc ngủ, tuy thế nhưng từ trên khuôn mặt nhăn nhó của nó Kiệt cảm nhận được nó tựa chừng đang có loại cảm giác cố quá?

Nhìn lại cả người con phượng hoàng. Tuy nó đang ngủ và trên người dính đầy bùn đất, nhưng điều nó cũng không làm cho nó xấu đi mà lại khiến cho người cảm giác được khí tức tự nhiên. Tuy thế ngọn lửa trên người nó cũng rất kỳ lạ, không phải loại lửa màu đỏ rực mà lại là màu xanh lam, mang cảm giác đầy sinh cơ.

Kiệt mắt ngay lập tức vận chuyển Thần thức ngắm nhìn con phượng hoàng phía trước.

Lão giả kia lại một lần nữa xuất hiện. Lần này hắn đứng ngay tại trước mặt của đám người Kiệt, chỉ tay vào con phượng hoàng kia, nơi:

"Đây chính là khảo nghiệm thứ năm của các ngươi, đánh chết nó thì các ngươi sẽ qua được khảo nghiệm. Đến lúc đó, tranh đoạt truyền thừa thế nào chính là việc của các ngươi, ta sẽ không quản."

"Nghe thấy gì chưa, Thánh cấp cơ duyên đấy! Tiểu phượng hoàng, ta đến đây."

Đông Thanh, Đông Hưng và Đông Kinh nghe thấy máu nóng xông lên tận đầu, rút kiếm xông tới.

Phượng hoàng cảm nhận có kẻ lao tới, đột nhiên tỉnh lại, hét to một tiếng khiến cho Đông gia tam huynh đệ bị chấn lui bay về phía sau. Đông Thanh bị uy thế phượng hoàng chấn nhiếp lại, tỉnh cả người, cả con mắt toát ra đầy vẻ sợ hãi.

"Không thể nào! Thần thú Thượng Vương Cấp?"

Sau đó hắn nhìn lão già Phần Không Thánh Nhân kia với vẻ mặt đầy cổ quái. Đùa gì chứ, kia là Thượng Vương có được không? Con thần thú cấp bậc đấy mà ngài cũng muốn chúng ta, mười hai tên có lực chiến Thượng Hoàng đi đánh giết? Vương Cấp miễn cưỡng còn có thể đánh lén chứ đây chính là nhiệm vụ bất khả thi mà.

Lão giả kia cũng tựa như thấy được Đông Thãnh nghi hoặc. Hắn chầm chậm giải thích:

"Đây là con thần thú phượng hoàng, trước đây vốn là kẻ địch của ta, ta tuy đánh bại nó lại chỉ có thể phong ấn nó lại, không giết nó được. Bây giờ thì hay rồi, ta đã chết, chỉ còn lại mỗi đạo tàn hồn này, nó vẫn còn sống kìa. Nhưng cảnh giới của nó đã suy sụp nhiều lắm những năm qua, giờ đây cảnh giới của nó chỉ tương đương với Thượng Vương thôi. Để chiến thắng nó các ngươi chỉ cần có thể chịu được uy thế của nó là được, tất có thể thắng. Dù sao thì truyền thừa của ta cũng không thể lưu lại cho một kẻ vô dụng liền uy áp của một con thú còn không chống lại được."

Lão giả nói đến đây thì trên thân như toát ra một luồng khí chất bế nghễ chúng sinh. Phượng hoàng vốn đang vừa thức tỉnh, sắc mặt hơi mê man, nhưng khi vừa thấy lão già kia thì ngay lập tức cuồng nộ. Nhưng đáng tiếc, dù nó có cố gắng thế nào thì cũng không thể thoát được cái hang, đành phải một bên đứng trong hang nhìn lão giả kia, sắc khí nhưng ngưng đọng thành thực chất.

Dương Quá nhìn thấy cảnh tượng như vậy càng thêm tin tưởng lão già nói, tốt một mối thù mấy trăm năm nha. Nghĩ là làm, hắn vốn là một cái thể loại người tay nhanh hơn não, nghe lão giả nói vậy thì bèn hướng Kiệt ba người:

"Đông gia tam huynh, Hòa gia nhị huynh. Ta biết các vị tuy có thù oán riêng nhưng đây là việc chung mà, chỉ có hợp tác chúng ta mới có thể chiến thắng con thần Thú này là được."

Lão già nghe vậy cũng gật đầu, nở nụ cười hướng những tán tu đặc biệt còn lại.

" Được chúng ta cùng giúp đỡ lần nhau "

Năm vị tán tu phía xa cũng lên tiếng. Đông gia tam huynh đệ và Hòa Gia nhị vị cũng đồng ý

"Được, Dương Quá ngươi nói đúng ý ta. Trước hết chúng ta cần phải bỏ ân oán sang một bên đã, giết con phượng hoàng mới là đại sự."

"Ngân bạch mã,

Táp đạp như lưu tinh!.

Liên Tinh Quyền

...

Súc sinh! Đi ra nhận cái chết."

Mười một người trừ Kiệt cùng lao tới quần công con Phượng Hoàng.