Chương 199: Kiếp nạn của Thiều

" Đình Thiều, Chàng ăn một miếng đi", Lan Ngọc lay lay Thiều vẫn đang trị thương. Thấy hắn vẫn bất động, Lan Ngọc mắt đượm buồn bê cất đi đĩa thịt nướng, nàng vẫn rất chua xót nhìn Thiều. Khắp nơi trên thân thể Thiều là những vết thương chằng chịt, toàn thân hắn tím nhợt...

Mày hắn cau có nghiến răng ken két như đang chịu đau đớn mà cũng như đang tức giận....

Bên trong cơ thể Thiều, Sư phụ hắn cũng là linh hồn chiếc hũ cổ lên tiếng.

" Thiều mau bình tĩnh, chấn áp bản thân nếu không con liền tẩu hỏa nhập ma"

Thiều không nói gì, hắn điều lực chấn áp tâm cảnh, mặc kệ vết thương vẫn nhói toàn thân không chữa nữa.

" Đáng chếtttttt".

Hắn gào thét khắp rừng núi, Lan Ngọc đang mệt mỏi chữa thương cho mình cũng giật mình vội vàng dùng hỏa thuật phong tỏa khắp không gian ngăn tiếng ồn....

" Thiều...chàng phải cố gắng lênnn"

" Thiều, con ...", Lão sư phụ Thiều kinh sợ, linh hồn ông đang bị hư hóa bởi Thiều... Ông không còn liên kết nói chuyện với hắn được nữa.

Hắn rốt cuộc chấn áp không thành công, mắt đỏ ngầu như bị quỷ ám, toàn bộ xung quanh hắn nổ tung thành những đợt sóng khí....

Đùng....đùng...

" Hấp thụ hết cho ta", Thiều gào lên trong điên cuồng, Thiên Phú Tước Đoạt hấp thụ vạn vật xung quanh

Cây cối, không khí, sinh vật,... Tất cả đều không tha....

Ngay cả Lan Ngọc cũng bị hắn hấp thụ lực lượng....

" Thiều....không!!"

Lan Ngọc đôi mắt ngấn lệ, nhìn hắn chằm chằm, nàng đau đớn khó tin rằng mình sẽ phải chết trước người mình yêu.

Nàng bị hút về phía hắn, tay hắn nắm chặt cổ nàng....

Nước mắt kia nóng rực như lửa, rơi xuống cánh tay hắn...

Đôi mắt đục, đỏ ngàu kia bỗng trong lại, Thiên phú giải trừ....

Hắn kiệt sức gục ngã, Lan Ngọc cũng vì thế mà được thả ra...

" Chàng vẫn còn nhớ ra ta trong lúc Tẩu Hỏa nhập ma.... ", Lan Ngọc ấm áp ôm đầu hắn vào lòng, nước mắt không kìm được mà chảy dài trên khuôn mặt xinh xắn đã lấm lem... Đây là những giọt nước mắt hạnh phúc...

" Đình Gia, Huyền Gia, Hoa Gia, các ngươi sẽ phải trả giá...."

Lan Ngọc thầm tức giận ôm chặt Thiều, hiển nhiên nàng sẽ không tha thứ cho đám đã khiến Thiều ra nông nỗi này.

Đúng vậy, sau cuộc thi dù Thiều đã bỏ đi trước nhưng hắn đã bị một số gia tộc lớn bám theo khuyên nhủ hắn về gia tộc để làm Phù Sư. Dù được hứa cho nhiều quyền lợi nhưng Thiều không thích cuộc sống gò bó nên đã từ chối. Mọi chuyện đã không có gì xảy ra khi Thiều chạy thoát thành công nhưng Đình Gia đã tới, Gia chủ Đình Gia, Đình Chột, một Thánh Cấp Cường giả đã vây nhốt Thiều ngăn hắn bỏ chạy. Đám người Hoa Gia, Huyền Gia cũng vì tham lam những lá phù hiếm của Thiều mà ra tay với hắn.

Dù là thiên tài đến mấy, Thiều chỉ với Vương Cấp khó lòng chống lại các Thánh Cấp cường giả nên đã tung toàn bộ tấm phù ra chỉ để bỏ chạy. Toàn bộ tài nguyên hắn tích lũy trong nhiều năm nay cứ vậy bị hắn đem ra chỉ để bỏ trốn!!!

Không những thế, hắn và Lan Ngọc còn bị thương rất nặng...may mắn vẫn chạy thoát được.

Nhưng hắn đã nhớ mặt tất cả bọn tham lam kia rồi....

Thiều nhất định trả thù.

...

"Ắt xì!" Kiệt hắt hơi một cái.

"Vậy là hết hoả rồi lại đến băng nhỉ, chẳng có cái gì mới cả." Kiệt lắc đầu nhìn xung quanh.

Không gian đã biến đổi thành liên tiếp dãy núi băng, tuyết rơi ngập đầu. Tất nhiên là với tu vi của Kiệt thì bước trên tuyết không có vấn đề gì cả, không lo bị ngụp xuống. Giờ phút này, hắn đang đứng dưới chân một ngọn núi, gió lạnh thổi rít qua.

Kiệt bắt đầu thấy lạnh, lvào cửa hàng hệ thống mua một  bộ quần áo mùa đông, đồng thời cũng vận chuyển linh khí thuộc tính hoả để giữ ấm. Đang trong lúc hắn đang hơi mê mang không biết làm gì thì âm thanh già nua kia lại vang lên:

"Chúc mừng các hậu bối. Có thể tới được nơi này chứng tỏ rằng các ngươi đã hoàn thành được khảo nghiệm ba. Để không mất thì giờ ta sẽ ngay lập tức giải thích về khảo nghiệm này. Nơi các ngươi đang đứng là dưới chân một ngọn núi đầu tiên. Các ngươi có thấy mũi tên phía trước không? Hãy cứ đi theo mũi tên. Các ngươi phải bước tiếp cho đến khi nào nhìn thấy được một lá cờ màu đỏ thẫm. Chỉ cần chạm tay vào nó là các ngươi qua màn. Nên nhớ, càng lên cao càng lạnh, đồng thời đấu khí ở nơi đây cũng không quá mức dày đặc đâu, phải biết sử dụng hợp lý không là các ngươi sẽ không qua được màn. Vậy thôi, chúc các hậu bối may mắn! Khặc khặc khặc!"

Kiệt nghe xong tiếng cười thì cũng không biết phải nói gì. Có tí tôn nghiêm đi chứ, ngươi tốt xấu cũng là một Linh Thánh mà, sao tiếng cười nghe giống một tên dâm tặc vậy?

Gạt đi bớt những suy nghĩ trong đầu, Kiệt nhìn xuống dưới mặt đất, quả nhiên là có một cái dấu mũi tên. Hắn nhìn theo hướng mũi tên thì thấy trước mặt là một dãy núi rộng lớn phủ đầy tuyết. Ngược lại hắn không hề nhìn thấy lá cờ nào cả. Suy nghĩ trong giây lát, hắn quyết định triển khai Thần thức.

"Ồ ra là ở đó"

Graooooo

Một con rắn khổng lồ bằng tuyết chui lên từ mặt đất... con rắn nhe nanh vuốt ra khè về phía Kiệt. Con rắn là một Linh Hoàng hàng thật giá thật lại thêm lợi thế sân nhà, nó đã rất nhanh loại rất nhiều người ở vòng bốn nhưng khi gặp Kiệt, đó lại là một câu chuyện khác.

pẹt.....

Giờ phút này Kiệt đang dẫm chân đạp liên tục lên con rắn. vừa đạp hắn vừa chửi:

"Này thì làm mất một bộ quần áo của ta này, ngươi có biết ta thích bộ này nhất không? Gớm, chết không chết tử tế mà còn cố xịt máu lên người ta, ta phải dẫm chết ngươi mới thôi."

Lu không đành lòng nhìn con rắn nữa, bèn khuyên:

"Thôi nó cũng chết rồi, tha cho nó đi."

Nghe vậy thì Kiệt mới chịu hạ chân xuống, vừa rút kiếm ra, xẻ xuyên một phần thân của con rắn, rồi lấy ra nướng:

"Thế thì cũng không thể đơn giản buông tha nó được. Giết nó lại mất một bộ quần áo."

Lu mặt khinh bỉ nhìn hắn:

"Chủ nhân, mỗi một bộ quần áo. Dựa theo lực chiến của con rắn vừa rồi ta đoán chắc là đến cả Hạ Hoàng bình thường gặp con rắn chỉ có nắm chắc phần chết, nhất là mấy cú đớp của nó, Trung Hoàng và Thượng Hoàng không cẩn thận thì cũng ăn nhất kích tất sát ngay. Coi như thắng được nó thì cũng sẽ phải bỏ ra không nhỏ sức lực, ai như ngài, mỗi một bộ quần áo?"

Nghe thế Kiệt tỏ vẻ hơi ngạc nhiên:

"Mạnh như vậy?"

"Chứ sao, ngươi nghĩ ai cũng có Thần Thức giống như ngài, phát hiện ra vị trí lá cờ ngay sau lưng, còn nhìn ra được con rắn để rồi đứng từ xa bắn nó? Tuy ngươi đã bắn nó tận nhưng mười phát mới chết ? Thế mà chê nó yếu? "

Kiệt nghe vậy thì mặt vẫn cứ trơ ra:

"Đừng nói nữa, người ta được khen nhiều sẽ ngượng. hehe "

" Keng...gãy răng ta mất"

"Ơ wtf, sao ta nướng nó lên rồi ,mà vẫn cứng như đá thế nhỉ"

" A thì ra nó là cây kem, mút chùn chụttttt"