Chương 196: Phần Không Di Tích

Két....két...

Hai cánh cửa từ từ mở ra, từng đợt tử khí xuất hiện lớp lớp, khiến cho miếu môn trông đầy vẻ huyền ảo, đậm chất thần bí. Thấy cảnh cửa mở ra, nhưng không ai dám đi vào làm con chim đầu đàn cả.

Kiệt cũng liếc quanh một lượt, xung quanh đây có vẻ 9 phần 10 là người của Thảo thi thành vì vậy họ chắc cũng rất hiểu rõ di tích này. Mà rõ ràng nhất thì nơi đây cụ thể được chia làm hai thế lực. Thế lực đầu tiên là Đông Gia với kẻ cầm đầu là một nam tử mặc áo trắng phủ kín toàn thân đang trên lưng ngựa. Hắn là Đông Minh, gia chủ Đông gia mà Đông Gia của hắn cũng bị hắn ép mặc áo trắng đồng bộ. Tụ tập phía đối diện kia là bên đối nghịch Đông Gia, Hòa Gia với gia chủ Hòa Hoãn. Hòa Hoãn mặc đồ có chút ngược với Đông Minh khi khoác một cái áo vừa vặn màu đen, toàn thể người Hòa Gia cũng không khác biệt lắm, toàn bộ là màu đen hết thảy.

Nhất thời hai bên trắng đen đối nghịch cực kỳ kịch liệt.... Từ ánh mắt, khí thế hay đơn giản là màu áo...

Những thông tin kia được Kiệt đem thêm 1 túi linh thạch nữa mua từ Đông Xuân, hiển nhiên hắn chính là người của Đông Gia. Mà Đông Xuân này chức vị cũng khá cao, là đội trưởng đội bảo vệ tại Đông Gia đấy...

Hồi lâu, vẫn thấy mọi người có vẻ chần chờ, cuối cũng vẫn là Đông Xuân không kiên nhẫn nổi, ra lệnh cho một người thủ hạ bước vào. Thấy cảnh này, Đông gia gia chủ Đông Minh hơi nhướng mày, nhưng vẫn quyết định không nói gì. Chung quy là còn trẻ nên chưa đủ kiên nhẫn a.

Tên xui xẻo bị bắt làm hàng thử chỉ có tu vi Linh Sĩ cấp 7, hắn bước từng bước cẩn thận về phía di tích. Như nhận ra là có người tiến tới, làn khói thấy vậy nhanh chóng bao phủ người kia. Người kia kinh hô lên, nhưng rất nhanh liền lộ ra chưa hề có gì. Rồi một phút, hai phút, năm phút trôi qua, thấy người kia vẫn có gì khác lạ, Đông Xuân hô to:

"Có cảm giác gì không?"

Nghe vậy người kia đáp:

"Không thưa đội trưởng . Thuộc hạ chỉ cảm thấy đám tử khí này hoàn toàn là vô hại."

Nghe vậy Đông Xuân âm thầm hít sâu một hơi, nói:

"Thế ngươi thử xem xem ngươi có tiến vào đại môn được không?"

Người thủ hạ kia nghe thấy lời này, bèn quả quyết đi vào trong đại môn. Một lúc sau, thấy vẫn không có tiếng đáp lại, Đông Xuân lại định hỏi một lần nữa, nhưng chợt âm thanh của người kia vọng ra:

"Trong này có một tấm bảng đá thưa đội trưởng , và cả một đại sảnh lớn."

Nghe vậy Đông Xuân vội nói:

"Trên tấm bảng có chữ không?"

"Dạ thưa, có."

"Ngươi có đọc được không?"

Nghe thế chỉ cảm thấy tên kia hơi trầm ngâm chút, liên đáp lại:

"Có thưa thiếu gia. Đây chắc di ngôn của vị Linh Thánh kia. Trên đấy viết:" Ta thấy đại nạn sắp tới, vậy nên ta để lại một cái di tích, dùng hết tài sản và tuyệt học của mình để làm truyền thừa. Người hữu duyên hãy tiến tới, nhận lấy những món bảo vật này, giúp ta có thêm uy danh tại Giới Tinh. Ta đã thiết lập 3 cái khảo nghiệm, mỗi cái đều liên quan đến những gì mà ngươi có thể đạt được, hơn thế tham gia khảo nghiệm áp chế Linh Hoàng trở xuống. Vậy thôi, các hậu bối, chúc may mắn a."

Tất cả mọi người nghe được tên lính kia đọc xong đều cảm thấy không mấy kích động, hiển nhiên đều đã biết quy luật nơi này. Tuy nhiên hô hấp vẫn không tự chủ được gấp gáp lên. Một vị Linh Thánh truyền thừa a! Cho dù không nhận được truyền thừa thì cũng chỉ cần một món bảo vật thôi là đời này ăn sung mặc sướng rồi. Nghĩ đến đây thì tất cả những người vốn đang do dự đều nhao nhao lên phía trước. Không còn cách nào a, dụ dỗ quá lớn mà.

Đối diện với mấy trăm tên Linh Hoàng trở xuống của các thế lực và tán tu cùng nhau lao lên khiến cho toàn bộ Linh Vương cấp trở lên đều thành thật đứng lại, muốn đợi cho đến khi tên cuối cùng đi vào mới động thủ. Tất nhiên là không phải ai cũng không sợ chết. Thử nghĩ xem nếu người là một Linh Vương hàng thật giá thật vào trong đó gặp một đám Linh Hoàng đánh úp vì tranh bảo vật có thể người cũng vì đó mà mất mạng khi tất cả mọi người đều mang Tu Vi đồng cấp. Còn mấy tên Linh Sĩ trở xuống thì đừng có nghĩ, chỉ vẻn vẹn khí tức thôi đã không trụ được rồi, nói gì với bảo vật nữa, đều trực tiếp bỏ đi rồi.

Mắt thấy đã nhiều người vào cửa không vấn đề gì, nhưng vẫn thấy Kiệt bình chân như vại, Đông Xuân không nhịn được nhắc nhở:

"Nhanh đi vào đi không sẽ bị mất hết đồ bây giờ. Ngươi chẳng phải hỏi ta kỹ như thế để vào tranh bảo vật sao"

Kiệt nghe vậy thì bèn mỉm cười:

"Đồ, có thể có đồ gì! Nếu như cửa vừa xong mà có gì thì tất cả bảo bối đều đã chui vào túi của tên thủ vệ kia rồi, vậy nên chắc là không có gì nha. Chắc chắn sẽ có trò vui trước đây."

Vụt

Gần như ngay lập tức, tựa để chúng minh lời hắn nói, một cái xác bay vút ra khỏi cửa. Chính là thi thể của người thủ vệ đầu tiên đi vào kia.

Ngắm nhìn vết thương, Kiệt đánh giá:

"Đao rất chắc nha. Trong này có cao thủ sao?"

Thế là hắn quay sang Lập Hạ, chỉ thấy nàng đang dùng ánh mắt như nước nhìn mình.

" Vậy chúng ta có vào không? "

Kiệt xoa đầu nàng như thói quen.

" Đương nhiên, nhưng giờ chưa phải lúc"

Kiệt nói xong lại nhìn về phía mấy tên thiên tài nhà Đông Gia và Hòa Gia vẫn còn đứng trực chờ rút đao, kiếm.

" Tất cả nghe theo chàng", Lập Hạ ngoan ngoãn kéo tay hắn.

Kiệt hôn vào má nàng một ngụm vui vẻ ra mặt, bỗng có thanh âm ho khan truyền đến:

"Hai người các ngươi muốn ân ái thì về nhà, đừng ở đây đau mắt cẩu độc thân như ta." Đông Xuân một bên hắng giọng.

Kiệt chỉ cười cười vuốt mũi còn Lập Hạ đã đỏ mặt như cà chua, cả hai đều không nói lời nào, bước chân nhanh đến đại môn chờ đợi.

Đông Minh trên lưng ngựa lúc này hiển nhiên cũng chú ý tới mấy tên không chịu đi vào đạt Linh Vương cấp trở lên tại nơi này. Hắn thừa hiểu lí do, chắc chắn khi mấy tên kia tranh bảo vật sứt đầu mẻ chán tiến ra ngoài đám này sẽ lao tới cướp....

" Đông Minh, đến lúc rồi"

Hòa Hoãn cười, uống một ngụm rượu.

" Cần ngươi phải nhắc chắc!", Đông Minh gắt lên...

Gầm....

Uyyy

" Tất cả vào trong cho chúng ta!!!", hai tên bùng nổ tu vi Trung Thần, lấy Thần Lực uy chấn đe dọa toàn bộ tán tu bên ngoài....

Toàn bộ kinh sợ tiến vào.....

Nhất thời phía ngoài Phần Không Di Tích đã không còn mấy người...

Chỉ còn lại Đông Gia, Hòa Gia đám thiên tài và....

Kiệt cùng Lập Hạ