Chương 195: Kết thúc Chiến Tinh Anh Hùng Chiến lần hai

Trở lại với cuộc thi Chiến Tinh Anh Hùng Chiến. Vòng 3.2 không chỉ có Kiệt bỏ cuộc mà ngay cả Thiều cùng vậy, cả hai gần như chỉ muốn thử sức mình ở cuộc thi và khi bọn họ đã hết tiềm năng thì họ cũng tự động rút lui. Dẫu vậy vẫn có vô số người tiếc nuối cho hai tân binh cực kì bùng nổ này.

" Tiếc thật, không ngờ Áo Choàng đỏ vậy mà bỏ đi rồi"

" Cũng đành chịu, có lẽ áo giáp của Áo Choàng đỏ đã hư rồi"

" Đình Thiều, ta là fan của hắn mà....huhu"

" Thôi, dẫu sao thì hai tân binh kia cũng khó chống lại bất cứ một ai trong số những người tham gia còn lại đấy"

...

Và tiếp tục vòng thi, những thí sinh lọt vào vòng trong là: Minh Diệu, Vô Ảnh, Thu Minh, Đình Thiều, Áo Choàng đỏ, Hắc Đạt, Hoàng Linh và Minh Nhật cũng được bốc thăm chia cặp đấu tiếp.

Mc Khánh Vân cầm kết quả trong tay, ánh mắt có chút thú vị đọc lớn từng cặp đấu.

" Vô Khắc Vô Ảnh đấu với Ma Phong Đình Thiều ở trận 1"

" Trận 2 là Tư Mã Minh Nhật và Minh Diệu tiên tử"

" Trận 3 Soái Chiến Hoàng Linh sẽ đấu với Áo Choàng đỏ "

" Cuối cùng là Điệp Nữ Thu Minh đấu với Hắc Đạt Công Tử "

Ba cặp đấu trên thì đã có hai người là Thiều và Kiệt bỏ cuộc nên chắc chắn Hoàng Linh và Vô Ảnh đã được bước tiếp vào vòng cuối. Mà Hắc Đạt cũng đã kiệt sức chưa thể phục hồi kịp khi nhận phản phệ lần đấu trước với Lực nên nghiễm nhiên thua Thu Minh dễ dàng. Như vậy chỉ có cặp đấu Minh Diệu cùng Minh Nhật là có sức hút.

Đương nhiên người vượt trội hơn vẫn là Minh Diệu. Nhưng Minh Nhật cũng bại trận oanh liệt khi đánh cho Minh Diệu phải cất đi bộ giáp Nhunhi và Nhinhu vì đã quá tổn hại.

Điều đó đồng nghĩa với việc ở vòng 3.3, Minh Diệu là người thiệt thòi nhất.

Và Minh Diệu, Hoàng Linh, Thu Minh và Vô Ảnh là những cái tên bước vào chung kết. Trận chung kết là hình thức quần chiến giữa bốn người , ai còn sót lại cuối cùng là người chiến thắng....

Trận chung kết cũng diễn ra chóng vánh khi Hoàng Linh thể hiện mình dù Tiến Bộ rất nhiều nhưng ở top4 vẫn là quá sức, rất nhanh đã bị hạ. Minh Diệu cùng Thu Minh còn lại kết hợp nhưng vẫn không thể khiến một con quái vật thao túng không gian thuần thục và quái dị như Vô Ảnh bại trận. Vô Ảnh cũng khó khăn hạ đi hai nữ và lần thứ hai lên ngôi vô địch cuộc thi, chiễm chệ ngồi ngay vị trí đầu bảng.

Thu Minh hạng hai và sau đó là Minh Diệu....

Mc Khánh Vân hô vang tuyên bố

Kết thúc Chiến Tinh Anh Hùng Chiến lần hai....

Nơi tổ chức vang lên chống chiêng, tiếng hoan hô....

Cả Hoa Đô Thành như mở hội...

Một cuộc thi cực kì mãn nhãn, giúp người dân hiểu thêm và an tâm khi Giới Tinh có thật nhiều thiên tài...

....

Và từ ngày hôm đó, Kiệt và Lập Hạ đã sống chung....

Kiệt vẫn không thấy động tĩnh của hệ thống nên hắn vẫn cứ đi, hắn luôn muốn thám hiểm tu chân giới rộng lớn. Giờ đây hắn đã không còn nhàm chán khi bên cạnh có mỹ nhân bầu bạn.

" Lập Hạ, nàng có nóng không? "

Kiệt lau đi giọt mồ hôi trên chán nàng cười tỏa nắng. Lập Hạ lập tức bị hành động kia của hắn quyến rũ, ngơ ngác mất mấy giây, lắp ba lắp bắp...

" Không...không có nóng"

" Ừm, vậy chúng ta đi nốt đường này rồi nghỉ nha" Kiệt dịu dàng nói

" Ưm", Lập Hạ ngoan ngoãn gật đầu hệt như một chú chim nhỏ, ngày càng nép lại phía Kiệt. Hắn hài lòng nhìn Hạ, xoa đầu nàng.

...

" Chúng ta đi cũng được 1 tuần rồi đấy, Kết quả Chiến Tinh Bảng cũng có rồi nè", Kiệt và Hạ đã dừng lại một quán ven đường mua một tờ báo.

Lập Hạ liếc mắt qua tờ báo khẽ kinh ngạc " Ồ, vậy mà Vô Ảnh kia vẫn hạng 1 sao"

Kiệt gật đầu.

" Đúng vậy, hắn tiến bộ so với lần trước cũng không ít đâu nha"

Kiệt có hỏi qua một số tên gặp Vô Ảnh ở 4 năm trước nhưng bọn hắn đều cho rằng Vô Ảnh không kinh khủng như ở lần thi này.

" Rồi chàng sẽ nhanh chóng đánh bại hắn", Lập Hạ nhìn Kiệt mỉm cười.

Kiệt cười ha hả, véo má nàng một cái.

" Chuẩn quá, đúng là bé Hạ hiểu chuyện"

...

Ngày qua ngày, Hạ và Kiệt vẫn cứ dính với nhau như sam. Kiệt cũng bỗng dưng trở thành một vị vua nhỏ. Sáng sớm khi hắn ngủ dậy, Lập Hạ đã dậy trước chuẩn bị đồ ăn sáng. Nàng cũng là người đấm bóp cho hắn mỗi ngày dù hắn không yêu cầu, chăm sóc từng li từng tí một.

" Lập Hạ, nàng đâu cần như vậy. Là ta chăm sóc nàng mới đúng", Kiệt rất áy náy khi hắn bắt đầu ỷ lại vào cô gái nhỏ.

" Chàng không thích thiếp như vậy sao! Nếu vậy thiếp sẽ sửa mà...." Lập Hạ có chút buồn tủi nhìn hắn.

" Không...không...", Kiệt thấy biểu hiện nàng vậy cũng cạn lời, xem ra Lập Hạ là như vậy. Đây chẳng phải hình mẫu người vợ hiền lành đảm đang hắn luôn mơ ước sao.

" Lại đây", Kiệt vẫy vẫy nàng khi nàng đang nấu dở món trứng chiên. Lập Hạ gác lại công việc, chạy tới. " Có chuyện gì vậy chàng"

" Yêu nàng chết mất", Kiệt kéo cổ áo giai nhân xuống nhìn kỹ gương mặt trắng mịn màng của Hạ. Nét đẹp giản dị thuần khiết kia làm hắn mê mẩn nhìn đến mất hồn, đôi môi vô thức hôn lên môi mềm của nàng.

Ưm....

Lập Hạ nhanh chóng cũng phản ứng lại, toàn thân mềm nhũn ngã nhào vào người hắn.

Hai đôi môi quấn quýt dán chặt vào nhau cũng là lúc chiếc lưỡi của Kiệt hoạt động. Nó hung hăng tách đôi môi mịn của Lập Hạ xen vào trong miệng nàng lấy đi những hương tân ngọc dịch.

Mùi trứng khét!!!

" Ưm, thiếp còn phải nấu nốt bữa trưa", Lập Hạ đỏ mặt xấu hổ chạy ra khỏi hắn, để lại Kiệt mê mẩn đằng sau liếm liếm môi cảm nhận hương vị của nàng.

" Nàng sắp tới sẽ không thoát được nữa đâu"

...

Kiệt và Lập Hạ sau nhiều ngày đi xuyên qua quốc lộ, đường chính cũng tới một nơi có người ở đông hơn.

Nơi đây gọi là Thảo Thi thành....

Hôm nay Thảo thi thành rất đông tu sĩ...

Thành trì vốn đã náo nhiệt, hôm nay lại càng náo nhiệt hơn bởi một Thánh Cấp di tích sẽ xuất thế.

Kiệt và Lập Hạ cũng đã phải bỏ ra rất nhiều linh thạch để biết tên này từ một tên buôn dọc đường nên lập tức chạy tới Thảo thi thành này. Dẫu sao mấy ngày nay họ ăn không ngồi rồi cũng có chút buồn chán.

Tiến đến thành, Kiệt liền biết nơi nào thánh cấp di tích kia sẽ xuất hiện. Chỉ thấy hàng trăm tu sĩ đang vây kín một vùng đất giữa thành tạo thành một vòng tròn lớn mà đứng.

Kiệt dẫn Lập Hạ tiến lại, hắn cũng nhân đó mà nghe ngóng tình hình.

" Ê vị huynh đài, Di tích này như thế nào, cho tiểu đệ biết chút thông tin được không ", Kiệt dúi vào tay một tên nhìn có vẻ lanh lợi một túi linh thạch nói.

" Ngươi rất biết nhìn người, ta chính là người lâu năm ở Thảo thi thành này đấy", Tên kia cầm lấy Linh thạch nói.

" Ta là Đông Xuân, nói cho ngươi biết, Thánh Nhân tạo di tích này là Thời Không , khi còn sống lão là Thượng Thánh, lão rất chuộng nhân tài nên muốn để lại một số truyền thừa cho người giỏi ở Di tích này. Di tích này mỗi 5 năm sẽ mở ra một lần, mỗi người cũng chỉ được phép tiến vào một lần. Khi tiến vào, Tu vi sẽ bị giới hạn mức Hoàng cấp.... Nghe đồn rất hiếm người đạt được đồ tốt trong đây, thậm chí còn có thể mất mạng như chơi. Ngươi đừng nên ham hố nếu không đủ thực lực"

Kiệt gật đầu" Tiểu đệ hiểu"

Đùng .....đùng....

Đúng lúc này....

Tại khuôn viên trong vòng trăm mét, cả mặt đất bắt đầu nứt vỡ ra. Một ngôi miếu cổ chui ra từ trong lòng đất, từng đợt tang thương chi khí không ngừng từ trong đại môn tuôn ra. Cuối cùng, sau hơn 30 phút, cả toà miếu cũng lên khỏi mặt đất.

Chỉ riêng cái việc di tích xuất thế đã đủ náo động được cả Thảo Thi thành, khiến cho đến cả người phàm cũng có thể cảm nhận được, nói gì đến người tu luyện. Coi như điếc thì cảm giác của họ cũng sẽ không mất đi, cái khí tức áp người như này đứng xa vài cây số vẫn còn cảm nhận được, giấu thế nào? Việc họ phân tích thì chắc ban đầu toà di tích này bị chôn ở dưới đất, chắc là cũng có người cảm nhận được nó sẽ trồi lên.

Nhưng mà nói chung nhìn lại toà di tích này làm cho Kiệt cũng nhanh có loại đau đầu. Di tích có dạng một toà miếu cổ, kiểu miếu thổ địa vậy. Cả toà miếu chỉ kéo dài hơn 50m, kiến trúc thì hoàn toàn là không có kiểu trang trí gì, chỉ có một loại kích thích giác thôi, âm u mà bí ẩn.

Kiệt đương nhiên sẽ không tin cái di tích này sẽ bé như vậy, đến Thánh cấp bậc là gần như sẽ có khả năng tự tạo một vùng không gian rồi, huống chi Phần Không Thánh Nhân này còn là Thượng Thánh? Nên là cái miếu này xem ra cũng chỉ để làm đại môn thôi.

Cả hai cái cánh cửa vốn đang bộc lộ một loại ăn mòn theo năm tháng cảm giác, trên đấy ghi bốn chữ thật to, chiếm hết hoàn toàn không gian: "Phần Không Thánh Nhân." Chính bốn chữ này hoàn toàn chính là nguyên nhân của khí tức kinh khủng kia, xem ra chính là do đích thân Phần Không Thánh Nhân viết nên.

Trong lúc vô số người đang nhìn về bốn chữ kia với vẻ vô tận sùng bái cường giả, trong đầu Kiệt chỉ đang nghĩ mấy điều:

"Trộm được không nhỉ? Nếu là tại trong chiến đấu ném 4 chữ này ra có thể chấn nhiếp hoàn toàn khí thế của đối phương nha, thậm chí tăng cơ hội chiến thắng. Dù sao thì cũng có thể đem là đồ vật giả mạo hay cái gì cũng tốt, cái chính là làm thế nào ngay trước mắt mọi người đem nó trộm thôi. Cứ để kết thúc đợt này vào rồi tính tiếp, di tích có chạy được đâu mà sợ."

" Haha, mình thật thông minh "