" A...thoải mái thật"
Kiệt lại trở lại với trốn tu chân giới không còn vướng bận bất cứ điều gì. Hắn biết mình đã hết tất cả con bài tẩy, hơn nữa những người lọt vào vòng 3.2 không ai yếu như Thiên Phúc cả. Hắn quyết định bỏ thi, lại lên tường Tìm kiếm cơ duyên để không ngừng mạnh mẽ hơn. Nhưng trước đó Hắn phải đi tìm người con gái hắn hằng mong ước đó là Lập Hạ.
Kiệt tiến đến địa điểm đã hẹn trước. Hắn lần này khoác một bộ áo choàng đen và đeo mặt nạ tiến vào bên bên trong một quán nhỏ. Bên trong quán được bày trí rất sạch sẽ và gọn mắt. Từ xa xa, Kiệt đã thấy Lập Hạ đang ngồi uống một cốc nước chanh.
Chỉ là Hạ lúc này cũng đeo một Khăn Lụa che mặt, khoác trên người nàng vẫn là những y phục giản dị như thường ngày. Dẫu vậy những phụ kiện kia vẫn biến nàng trở thành một tiên tử giữa chốn Phàm trần. Tên chủ quán rất vui mừng bởi vì tự dưng có Lập Hạ vào quán số lượng khách nhân của hắn đã tăng đến mức chóng mặt. Bởi vì Thật ra có những thằng chỉ vào đây với cớ gọi nước mà ngắm nhìn vị Tiên Tử kia.
Mặc dù Lập Hạ có che mặt nhưng không thể che nổi thân hình mảnh mai cân đối sau lớp váy lụa trắng. Hơn nữa khí chất tỏa ra của Hạ không giản dị như y phục nàng mang. Nhìn Hạ một lần là lại càng muốn nhìn tiếp hơn nữa. Điểm thu hút cực kỳ nổi bật của Hạ cũng đến từ đôi mắt long lanh nhỏ nhắn kia, nó không tràn đầy dụ hoặc như Phi Huyên hay Thu Minh mà nó thuần khiết đến mức người ta không nghĩ đến những việc xấu xa.
Kiệt vốn đang định lại nói chuyện cùng nàng thì một đám râu ria đã bước đến trước bọn chúng thản nhiên ngồi cạnh nàng cười
"Ha haha mỹ nhân tại sao lại ngồi đây uống một mình, có muốn cùng anh em ta đi chơi"
Lập Hạ xích nhẹ người ra, nhẹ nhẹ giọng.
" Không có hứng mời các vị đi cho "
Thế nhưng bọn hắn đâu dễ thì buông tha
"Thôi nào mỹ nhân, đi chơi với chúng ta rất vui đấy" Tên đầu sỏ vươn đôi tay thô kệch ra muốn nắm lấy tay nàng nhưng Hạ lại rất nhanh đã rụt tay lại đứng phắt dậy.
" Mấy người định làm gì!"
Kiệt đứng từ xa nhìn thấy một màn trước mắt thì đôi mắt ánh lên lửa giận, hắn cười như không cười, bước chậm chậm tiến lại. Thế nhưng hắn chưa kịp bước đến Lập Hạ đã một đòn mạnh mẽ thổi bay đám người ra khỏi quán. Bọn chúng đương nhiên biết Hạ là một Hạ Vương thế nhưng đám người bọn chúng có đến năm tên và đều đạt cấp Trung Vương vậy nên bọn chúng không hề khách khí.
" Con tiện nhân, ngươi vậy mà sáng tấn công chúng ta. Anh em bắt nó lại lắm đồ chơi cho ta "
Hạ không hề sợ hãi, phong kỹ tụ sẵn nơi lòng bàn tay, cơn gió gồm bảy sắc cầu vồng trông đẹp mắt nhưng lại ẩn chứa nguy hiểm chết người.
" Đám bẩn thỉu này không cần thiết"
Kiệt bước tới nói lớn. Đám Linh Thần trên Chiến Tinh Bảng Kiệt cũng hạ qua thì những tên này có là cái thá gì.Sáu cánh tay mọc lên sau lưng hắn , mỗi cái đều mang theo độc khí chết người.
" Thôi tâm chưởng "
Liên tục những công kích đấm đến khiến đám râu ria kia hộc cả máu. Bọn chúng khiếp sợ nhìn công kích của con quái vật trước mặt. Từng loại vũ khí và vũ kỹ được lấy ra chống lại nhưng không ăn thua. Bọn chúng bị đấm lùi ra đến hộc máu, tứ chi phân liệt"
" Các hạ là cao nhân phương nào tại sao lại xen vào việc của chúng tôi. Hơn nữa chúng tôi đã làm gì đâu ", tên đại ca nhìn Kiệt như nhìn thấy quỷ nói.
Kiệt cười nhạt
" Chúng mày định động đến vợ tao mà còn già mồm"
Đám kia thầm hối hận, chỉ vì chúng nhìn thấy Hạ ăn mặc giản dị cho nên chúng mới dám liều, không ngờ lại đụng phải một quái vật.
" Tha cho chúng ta đi cao nhân. Chúng ta có thể cho ngài tiền"
Ngũ Hợp Quyền.
Kiệt không nhiều lời đấm tới tên đại ca khiến toàn thân tên kia phế liệt, mấy tên đàn em nhìn thấy một cảnh kia chạy tán loạn.
Kiệt cũng không có ý định truy cùng giết tận, liền hét lớn.
" Ê, mang ại ca của chúng mày đi theo khuất mắt ta sau một màn kia là hàng loạt tiếng vỗ tay tán thưởng. Hiển nhiên đám kia đã không ít lần gây khó chịu cho những người ở đây, số ít còn lại đơn giản hưởng ứng vì tán thưởng hành động của Kiệt. Kiệt cũng không nhiều lời, bỏ lại một túi linh thạch lại quán cho chủ quán rồi nắm tay Lập Hạ kéo đi. Hai người rất nhanh đã rời khỏi Hoa Đô Thành bởi quán mà Kiệt hẹn Lập Hạ đã là cuối thành rồi.
Lúc này cả hai đang ở một khu đường vắng vẻ. Kiệt kéo Lập Hạ vào trong lòng tham lam ngửi lấy mùi hương tựa như gió thoảng của nàng.
" Ta rất nhớ nàng"
Hắn thủ thỉ một câu vào tai Hạ khiến nàng cứng đờ người. Tuy đã nhiều lần cùng hắn ôm ấp thậm chí hôn nhưng Lập Hạ vẫn không tránh khỏi ngượng ngùng đỏ mặt.
" Ưm, Hạ cũng nhớ chàng nhiều"
Lời nói ngọt như chuông ngân khiến tim Kiệt không thể không đập mạnh, hắn buông nàng ra ngắm nhìn nàng thật kỹ.
" Lâu không gặp, nàng vẫn đẹp như vậy. Chẳng thay đổi chút nào"
Lập Hạ cười mở ra lớp che mặt cười tít mắt.
" Đúng là dẻo miệng, còn chưa nhìn thấy mặt muội nữa"
" Haha, không cần nhùn cũng biết nàng đẹp mới là ta chứ", Kiệt vuốt má Hạ một cái cười tươi. Hắn càng nhìn nàng càng mê đắm, khó mà rời ra được.
" Tốt nghiệp rồi từ giờ Hạ nhi sẽ theo chàng nha. Chàng không chê chứ?", Lập Hạ thủ thỉ.
" Haha, thật sao. Tốt quá!"
Kiệt lại ôm nàng vào lòng, vui sướng đến run người.
Lập Hạ cười hiền lành, cực kỳ mãn nguyện trước nam nhân của mình. Nàng đương nhiên hiểu hắn lúc này đang rất vui.
" Vậy chàng phải nuôi ta đấy"
Kiệt gật gật
" Chuyện nhỏ, ta còn có thể nuôi trăm người như nàng"
Haha
Cả hai cùng cười phá lên nhưng sau đó Kiệt liền nhận ra mình lỡ lời, nhìn về phía Lập Hạ thì thấy nàng trừng mắt từ khi nào.
" Còn muốn nhiều thê thiếp như vậy???"
" Không...không dám", Kiệt nuốt một ngụm nước bọt rồi chạy đi.
" Đứng lại", Lập Hạ tủm tỉm cười đuổi theo hắn.
Một màn kia lọt vào mắt nhiều người qua đường khiến họ ngứa mắt. Cơm chó ở khắp nơi vậy sao.
" Con thấy không, lo học hành cho tốt. Đừng yêu đương vào nếu không liền bị điên như thế đấy"
Phía xa xa, một người mẹ đang dạy con trai của mình. Thằng nhóc gật gật
" Dạ con biết rồi thưa mẹ"
...
Lập Hạ tái xuất