Chương 9: Chương 17 - 18

Chương 17: Tứ Kiếp. Hoà nhau.

Hôm nay là đêm ba mươi, bắt đầu từ sáng sớm đã có hàng xóm đến đưa một ít thức ăn nhà mình làm, như là giò tương, cá hố chiên.

Trong hẻm nhỏ người ta treo lồng đèn màu đỏ, sư tử đá trước cửa Kỳ xã cũng được phủ lên lụa đỏ, người trên đường so với bình thường ít rất nhiều vì đều về nhà đón năm mới.

Trần Cảnh lần đầu cảm giác được khí tức dày đặc của lễ mừng năm mới đến như vậy. Cũng không phải ý vị năm mới ở phía nam không có đậm đà như Bắc Kinh, chẳng qua Trần Cảnh vẫn luôn bồi ông nội ở Nam Kinh, trong nhà tuy rằng lớn, nhưng chỉ có hai người bọn họ, còn lại đều là người hầu quét tước hoặc là dọn dẹp.

Trần lão lớn tuổi, khó tránh khỏi thích yên tĩnh, thời điểm mừng năm mới năm lần đã có ba lượt là cha cùng chú không quay về, chỉ có Trần lão cùng Trần Cảnh.

Tất nhiên cũng sẽ chuẩn bị một bàn lớn sơn hào hải vị, giò tương cá hố chiên này đó đều không lên được mặt bàn, đồ ăn thức uống cầu kỳ vô cùng, chẳng qua ăn nhiều, đồ ngon hơn nữa cũng sẽ cảm thấy ngán.

Thời điểm ngày đầu tiên của năm mới vốn là đi chúc tết, đến nhà Trần lão chúc tết người tất nhiên là không ít, Trần gia là một đại gia tộc, còn có rất nhiều dòng thứ, không nhận thức cũng sẽ đến chúc tết, có thể tiền lì xì dày, nhưng chẳng qua là không có tình cảm gì.

Trần Cảnh đem hoa quả khô mới mua đặt trong khay đựng trái cây, mới vừa đặt trên bàn đại sảnh, Lý Trận liền vọt lại đây ngồi trên ghế bắt tréo chân, từng bước từng bước vui vẻ lột quả, ném vào miệng, vừa ăn vừa nói: “A, còn rất ngọt, kích thước cũng lớn, lần sau mua nhiều chút… Nhóc cũng ăn đi.”

Trần Cảnh nhìn ông ta buồn cười, bất đắc dĩ thở dài, dù sao để cho Lý Trận làm việc, toàn bộ tứ hợp viện đều có thể bị sụp, không chừng còn muốn cùng hại toàn bộ hẻm nhỏ, mất nhiều hơn được…

Nếu để cho Lý Dịch Chi làm việc, không chừng lại bị sứt mẻ, đến lúc đó vẫn là bản thân Trần Cảnh bận bịu, cho nên hái cái người dở hơi đã thành thói, đi ra đải sảnh đi.

Trần Cảnh đem đồ ăn để ăn vào buổi tối mừng năm mới rửa sạch, thoáng nhìn qua cái bao nhựa nhỏ tiện tay đặt ở bên cạnh bếp lò.

Đó là lúc đi mua hàng tết ông chủ đưa, một bao bong bóng màu sắc rực rỡ, là cái loại nho nhỏ này. Dù sao trước mắt cũng không có việc gì làm, Trần Cảnh đã nghĩ đem bong bóng này thổi lên, bày biện nhìn cũng rất tốt.

Trong túi tặng kèm một cái ống bơm mini, Trần Cảnh cầm ống bơm cùng bong bóng chuẩn bị đi đến phòng ngủ bơm, mới vừa ra khỏi cửa phòng bếp liền thấy Lý Dịch Chi.

Lý Dịch Chi nói: “Em đang làm gì đó, cần anh giúp đỡ gì không?”

Hiển nhiên Lý Dịch Chi không có tôi luyện da mặt dày như Lý Trận, bất quá đừng thấy thái độ anh ta tốt lành như thế, nếu thật để cho anh ta giúp đỡ, nhất định là tự tìm khổ ăn.

Trần Cảnh nói: “Tôi muốn đem bong bóng lần trước mang về bơm lên.”

“Anh giúp em cột nút cho.”

Lý Dịch Chi không chút suy nghĩ trả lời, thoạt nhìn rất là hưng trí bừng bừng, Trần Cảnh nghĩ nghĩ, dường như là cột bong bóng sẽ không xảy ra cái gì rắc rối, cũng không có hệ số nguy hiểm gì, hai người liền đi vào phòng ngủ ngồi xuống, Trần Cảnh bơm hơi, Lý Dịch Chi cột nút.

Hai người phối hợp coi như ăn ý, Lý Dịch Chi cột nút cũng rất thành thạo, trừ bỏ ngẫu nhiên không cầm chắc để cho bong bóng phụt hơi, mặt khác cũng không có gì.

Cùng bận rộn một buổi chiều, đợi Trần Cảnh nấu xong đồ ăn đi ra, hoa quả khô trên bàn đại sảnh đã muốn bị tiêu diệt hơn phân nửa, Trần Cảnh hơi xem thường nhìn liếc Lý Trận một cái.

Lý Trận còn vỗ vỗ bụng, “Nhóc yên tâm, cơm chiều chú còn có thể ăn.”

Mí mắt Trần Cảnh giựt xuống mấy cái, tâm nói ông ăn không vô vậy thì tốt hơn…

Mặc dù chỉ có ba người ăn cơm tất niên, bất quá có tên dở hơi chuyên nghiệp Lý Trận cùng tên dở hơi nghiệp dư Lý Dịch Chi, cơm tất niên ăn tương đối náo nhiệt.

Cơm ăn đến một nửa, Lý Trận mới nhớ tới đưa cho bọn tiểu bối tiền lì xì, vội vàng đi vào phòng của mình tìm nửa ngày.

Lý Dịch Chi liền gắng sức thừa dịp anh đi vào, gắp hết toàn bộ tôm bóc vỏ.

Thời điểm Lý Trận đi ra liền thấy trong chén của Lý Dịch Chi cùng Trần Cảnh tràn đầy đều là tôm bóc vỏ, mà trong cái dĩa đã muốn trống không, không khỏi tức giận đến giơ chân.

Lễ mừng năm mới các trưởng bối cho vãn bối tiền lì xì đã là một loại tập tục, cũng là xin cái may mắn, Lý Trận đem hai cái tiền lì xì giống nhau phân biệt đưa cho Lý Dịch Chi cùng Trần Cảnh, lại lấy ra một cái túi đỏ thẫm, bên trong phình lên đưa cho Trần Cảnh.

“Chú nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết nên đưa cho nhóc cái gì, nên chú nghĩ đến mấy đứa nhỏ như nhóc đang thích.”

Trần Cảnh nghe lời này đã cảm thấy không thích hợp, tiếp nhận bao đỏ thẫm, đồ vật bên trong còn mềm mềm, mở ra thì thấy, vậy mà lại là búp bê thằng hề mấy ngày trước Lý Trận từ Kỳ xã thắng được trong tay của một đứa bé.

Trần Cảnh cúi đầu nhìn búp bê xấu xí trên tay, chỉ có thể khô khốc nói một tiếng, “Cám ơn Lý Cửu đẳng.”

Lý Trận cười nói: “Thích chứ! Chú biết nhóc thích mà, không cần gọi chú Lý Cửu đẳng, quá xa lạ, gọi chú là chú Lý là được.”

Lý Dịch Chi ngắt lời nói: “Tiểu Cảnh là đồ đệ của em, làm sao có thể gọi ngài là chú chứ, nên gọi là ông Lý.”

Lý Trận: “…”

Trần Cảnh nhìn búp bê xấu xí trên tay, nói thật bé là lần đầu tiên nhận được một món đồ chơi, không ngờ là đồ chơi bằng vải. Có lẽ là trong nhà cho rằng bé là con trai, nên không nên chơi cái gì đồ chơi, bắt đầu từ nhỏ Trần Cảnh dường như không có cái hồi ức thơ ấu gì.

Ăn qua cơm Lý Trận phá lệ yêu cầu đi rửa chén, đang mang chén đi phòng bếp vừa rửa còn vừa nói: “Một năm rửa bát được một lần.”

Trần Cảnh đem cái bàn lau khô sạch sẽ, lại mang lên khay đựng trái cây, Lý Dịch Chi ở bên cạnh không có chuyện gì nên tiện thể bắt đầu mở tiền lì xì ra.

Cùng Lý Trận cùng nhau sinh hoạt lâu như vậy, năm nào Tết âm lịch Lý Trận cũng sẽ quên tiền lì xì, đây là tiền lì xì đầu tiên Lý Dịch Chi được Lý Trận cho.

Trần Cảnh chỉ là đang lau cái bàn ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, lập tức cảm thấy một cỗ cảm giác vô lực thật sâu, ngay cả tiền lì xì cũng có thể hiển lộ rõ ràng phong cách của Lý Trận.

Lý Dịch Chi đem tiền lì xì mở ra, giũ giũ ra ngoài, đột nhiên từ bên trong rơi ra… mười lăm đồng.

Tết âm lịch Bắc Kinh chế lệnh phóng pháo hoa bị cấm giới hạn, bất quá ở đầu năm nay vẫn là không có cấm chỉ, cơm chiều qua đi bên ngoài đã có người phóng pháo hoa, đứa nhỏ thì thích các loại Soán thiên hầu(*), cũng có người từ khu ngoại ô kinh đô ở Phòng Sơn, Thuận Nghĩa mang về pháo nổ, những pháo nổ này tương đối “hào phóng”, tiếng động phi thường lớn.

(*)Soán thiên hầu: một loại pháo phóng lên trời và tự nổ.

Tất nhiên không thể thiếu mấy ngàn pháo nổ.

Ba người ở trước cửa thả treo một dây ngàn pháo nổ, bên ngoài lạnh rét đến lợi hại, sau khi phóng xong liền chạy trốn đi về trong phòng sưởi ấm.

Thời gian sau khi ăn xong bản thân nên chơi cờ, chẳng qua lễ mừng năm mới quá náo nhiệt ầm ĩ, tiếng pháo liên tiếp, trong hoàn cảnh này rất khó khiến người ta tĩnh tâm xuống để suy nghĩ.

Lý Trận cười nói: “Không chơi cờ, chúng ta tâm sự chuyện ngày đi, nhất là Trần Cảnh, bình thường ít nói chuyện quá.”

Chẳng qua ba người trong lúc này vẫn là Lý Trận hay nói, rốt cuộc vẫn là biến thành Lý Trận nói về cuộc đời cờ vây của anh ta.

Tám tuổi học cờ vây, mười tuổi định đẳng, một đường thăng cấp đến cấp bậc Cửu đẳng, ở cái loại thời đại này của Lý Trận còn chưa có người coi trọng cờ vây, dù sao cờ vây không có đường ra, cho nên rất nhiều người cũng chưa từng nghe nói qua tên tuổi của Lý Trận.

Sau khi lên cửu đẳng Lý Trận liền dần dần mờ nhạt trong giới cờ vây, bởi vì cái loại trận đấu hình thức ngày qua ngày này khiến cho Lý Trận cảm thấy rất nhàm chán, rất buồn tẻ, anh không biết mình học cờ vây rốt cuộc là vì cái gì.

“Cho nên anh ở kỳ đàn danh tiếng không tốt, mọi người nhắc tới Cửu đẳng cũng sẽ không có người nhớ đến anh, ngẫu nhiên nhớ tới sẽ rất nhiều người nói là cổ quái. Bất quá sau đó anh lại gặp một người…”

Sau Lý Trận lại gặp một người, một người ngay cả đẳng cấp nghiệp dư cũng không có.

Người nọ trời sinh nham hiểm, tìm được Lý Trận chỉ hy vọng Lý Trận có thể lần thứ hai rời núi, Lý Trận tất nhiên không chịu, người nọ liền cùng Lý Trận đánh một cuộc đánh cược, nếu anh ta thắng, Lý Trận liền phải làm việc lại.

Lý Trận lúc ấy phi thường khinh thường, có không ít người tự ình là rất cao đều sẽ hướng anh khiêu khích, dù sao Cửu đẳng không có mấy người, nên Lý Trận một hơi đáp ứng xuống, còn cười cùng người nọ nói, nếu như là cờ hòa, xem như là anh ta thắng.

Chẳng qua Lý Trận không nghĩ rằng lại có một kết cục như thế.

“Anh nằm mơ cũng chưa nghĩ qua, sẽ cùng một người cũng không tính là kỳ thủ nghiệp dư, đánh thành hòa, chính là tứ kiếp tuần hoàn mà hòa nhau.”

Tứ kiếp tuần hoàn là cờ hòa trong chơi cờ vây rất ít thấy, ở một phạm vi nào đó một bộ phận hoặc là trên toàn bộ đồng thời xuất hiện tứ kiếp, hai bên ở trên thi đấu đều cầm lên tứ kiếp lẫn nhau, tạo thành một loại tuần hoàn, chỉ cần song phương không chịu nhận thua thì không đánh vỡ được cục diện bế tắc này, chính là một loại tuần hoàn không có điểm tận cùng.

Giống như loại cục diện này sẽ bị phán là hòa nhau.

“Anh lúc ấy có chút ngẩn người, cho tới bây giờ đều không có ngẫm nghĩ về bản thân, trách không được trong kỳ đàn rất nhiều người đều nói anh cổ quái, quả nhiên là anh rất tự đại, bản thân chơi cờ chính là không có chừng mực, cũng không có người có khả năng luôn luôn thắng, thắng thua cũng không đáng sợ, tàn khốc nhất chính là, hai người căn bản không đứng ngang hàng, nhưng người kia lại đem anh thắng được dễ dàng.”

Trần Cảnh lần đầu tiên nghe nói loại hòa nhau này, kỳ thật trước kia lật xem sách dạy chơi cờ cũng có gặp qua, chỉ bất quá bé cho tới bây giờ chưa có được nghe người nói qua, một lần này được nhắc tới, dường như cái người khiêu chiến Lý Trận kia cũng cực kỳ lợi hại.

Lý Trận nói xong câu chuyện thì đã gần mười hai giờ, nếu như chùa có đại chung(*) ở gần đây, đã có thể nghe được tiếng chuông năm mới rồi.

(*) Đại chung: cái chuông lớn.

Bên ngoài tiếng pháo hoa pháo nổ, theo tiếng chuông vang đột nhiên lớn lên, ba người đem bong bóng đã thổi tốt tất cả đều vứt trên mặt đất, mỗi người giẫm đạp nổ tung.

Âm thanh bong bóng nổ tung rất lớn, Trần Cảnh lần đầu tiên chơi như thế, cái âm thanh đùng đùng khiến cho người ta nhịn không được mà lông mày nhướng thẳng lên, lại muốn giả vờ làm một bộ dáng trấn định, một bao một trăm cái bong bóng rất nhanh đã bị ba người giẫm sạch.

Sau mười hai giờ tất cả mọi người muốn đi ngủ, Lý Trận đánh một cái ngáp đi trở về, Trần Cảnh bỗng nhiên nói: “Tôi có thể hỏi một câu, người cùng chú đánh thành hòa là ai không?”

Lý Trận chân dừng lại, nhưng không quay đầu lại, đầu hơi ngẩng lên dường như là đang trong suy tưởng, cuối cùng nhẹ nhàng nhổ ra ba chữ…

“Trần Tùng Duệ.”

Trần Cảnh nhất thời sửng sốt, Trần Tùng Duệ là chú của bé, Trần Cảnh tuy rằng biết người nọ cũng hiểu chơi cờ, nhưng cho tới bây giờ không nghĩ qua chú có thể cùng Lý Trận thực lực ngang nhau.

Lý Dịch Chi sau khi đi tới cửa cũng không nghe thấy động tác của Trần Cảnh, không nhịn được hỏi: “Ngủ thôi, chẳng lẽ bị pháo đốt sợ ngây người?”

Trần Cảnh lắc lắc đầu, đang muốn tỏ vẻ bản thân không sợ hãi pháo bắn, thì chợt nghe Lý Dịch Chi nói: “Bên ngoài muốn phóng thẳng đến hừng đông đó, em nếu sợ hãi thì theo anh cùng ngủ đi.”

“…”

Trần Cảnh nhất thời cảm thấy ba chữ “không sợ hãi” tựa như nghẹn ở cổ họng, phi thường không quen, cuối cùng khụ một tiếng, ngược lại nói rằng: “Sợ hãi.”

Chương 18: Thẻ dự bị. Thân nhân.

Bên ngoài pháo đốt vang tận trời, qua mười hai giờ cũng không yên tĩnh, thật nhiều Đại Hắc được nuôi để đảm nhiệm trông nhà đều bị dọa đến trở nên run cầm cập.

Trần Cảnh cùng Lý Dịch Chi nằm ở trên giường cũng ngủ không được, Lý Dịch Chi dứt khoát quay mặt sang phía đối phương, cười nói: “Nếu không thì anh giúp em bịt lỗ tai nha?”

Bởi vì Lý Dịch Chi không nhìn thấy, nên sẽ không cảm thấy khoảng cách hai người rất gần, Trần Cảnh nhìn gần trong gang tấc, hô hấp nhẹ nhàng phả ở trên mặt mình, không khỏi bối rối, chung quy cảm thấy có chút thẹn thùng.

Đương nhiên Trần Cảnh rốt cuộc là có “điểm mấu chốt”, nên tuy rằng “sợ hãi” nhưng sẽ không để cho đối phương bịt lỗ tai ình.

Hai người đều không ngủ được, tất nhiên là muốn tìm cái đề tài để nói chuyện phiếm, liền nhịn không được nói đến tứ kiếp tuần hoàn Lý Trận nhắc vừa rồi.

Ván cờ như vậy tuy rằng hiếm thấy, nhưng Lý Dịch Chi đời trước ở trong cuộc sống cờ vây vài chục năm, quả thật đã được thấy qua, hơn nữa phi thường trùng hợp chính là, cùng anh đấu trận đúng là Trần Cảnh trước mắt này.

Đương nhiên, việc này Lý Dịch Chi không có khả năng nói cho bé biết.

Trần Cảnh khi đó còn rất trẻ, cấp bậc Tam đẳng, là nhân tài mang thẻ dự bị mới thăng cấp của cúp Trần thị.

Trong thi đua thể thao, thẻ dự bị thông thường là để cấp cho đội ngũ hoặc cá nhân ở trong trận đấu chính quy chưa đạt được tư cách. Trước khi Trần Cảnh một lần đoạt được cái danh hiệu Kỳ Vương đó, thì Trần Cảnh ở trong kỳ đàn chính là một cái Tam đẳng không có tiếng tăm gì, không có bất luận đưa tin gì, không có bất luận tin đồn gì, thậm chí không có ai nghe qua tên của anh ta, chỉ dựa vào một cái thẻ dự bị.

Trận đó Lý Dịch Chi trong trận đấu đã tính nhầm ba lượt, lần trước Lý Trận phục bàn nói về quân đen Đồ Long, quân trắng chỉ tính nhầm một lần cũng đã không thể tránh được hướng đi thất bại, huống chi khi đó tinh thần của Lý Dịch Chi không ổn, nên liên tục tính nhầm.

Nhưng khiến cho Lý Dịch Chi không nghĩ tới chính là, Trần Cảnh làm đối thủ, nhưng lại cố ý nhượng bước mà không có nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cũng không có giữa chừng giết rồi nhặt đồ rơi, chỉ là tự mình bố trí di chuyển.

Sau khi Trần Cảnh đoạt được Quán quân, tin tức ùn ùn kéo đến toàn là về Kỳ Vương trẻ tuổi, có người nói Trần Cảnh là quân tử, hạ cờ cũng tràn ngập phong cách quân tử, sâu sắc mà chính trực, trật tự mà vững vàng.

Trần Cảnh nghe hồi ức không liên tục của Lý Dịch Chi, đối với bàn cờ này phi thường cảm thấy hứng thú, dù sao cũng ngủ không yên, Lý Dịch Chi cũng không chịu nổi chấp nhất của bé, nên liền đứng lên phục bàn cho bé.

Phục bàn cũng gọi là phục ván cờ, chính là đem ván cờ hạ đầu tiên tái hiện lại, thời điểm các đàn tràng lớn huấn luyện cờ vây cho kỳ thủ, không phải dùng phần lớn thời gian để cho nhóm kỳ thủ chém giết mà là chính là phục bàn.

Phục bàn có thể tái hiện lại tâm lý của hai bên ở thời điểm chơi cờ, có thể tìm ra lỗ hổng bị tấn công, vì vậy mà trình độ kỳ thủ được nâng cao, cũng thêm vào rất nhiều đề mục sống chết, rồi tự mình luyện tập kỳ cảm đối với sống chết.

Tuy rằng đời trước Trần Cảnh cùng Lý Dịch Chi cùng nhau xuất hiện cũng không nhiều, nhưng ký ức của Lý Dịch Chi khắc rất sâu, nhất là trụ cột bất bại đã được anh dựng lên đã lâu, lại bị một người kỳ thủ trẻ tuổi đánh bại, điều này càng khắc sâu vào ký ức.

Lý Dịch Chi từng chút từng chút mang quân cờ lên bàn cờ, trước kia bố trí rất lưu loát, dù sao chỉ cần bắt đầu, ký ức còn rất rõ ràng, nhưng sau đó hạ dần dần trở nên chậm rãi, quân tiếp theo cũng là hai đến ba mươi phút.

Có lẽ phục bàn là một chuyện tình liên quan đến tâm lý hành động, anh làm lại việc này không chỉ có ván cờ mà còn có bản thân ngay lúc đó.

Mỗi quân tiếp theo của Lý Dịch Chi, cũng giống như đã đoán ra được tâm lý hỗn loạn lúc ấy, anh muốn tỉnh táo lại để suy ngẫm ván cờ nhưng lại không tự chủ bị những lời tổn thương lôi kéo.

Trần Cảnh xem cũng không kiềm được mà cau mày, vừa mới bắt đầu hướng đi của quân cờ trắng đen là ngang nhau, nhìn ra được hai người đều là cao thủ, cờ hạ rất sâu sắc, dường như không chê vào đâu được.

Chẳng qua sau đó quân đen lại dần dần mệt mỏi, bắt đầu phân tán mất trật tự, trên bàn cờ xuất hiện một lần xuất hiện tứ kiếp, hai bên đen trắng liền đề cập đến tứ kiếp này, do đó hình thành tuần hoàn chết.

Tình hình chung là không ai sẽ hạ đánh vỡ loại tuần hoàn này, một khi đánh vỡ, ngược lại đối với bản thân bất lợi, có khả năng là bị tổn hại đến đánh mất toàn cục, đó là lí do mà trọng tại phán là hòa nhau.

Trận đấu là phải có kết quả, giải quyết là hòa nhau nhưng không có khả năng cùng làm quán quân, vì thế sau khi hòa nhau nhất định phải thi thêm nữa, thêm nữa chính là một hồi Khoái kỳ.

Có người đem hạ Khoái kỳ nói thành quả phạt đền, Khoái kỳ càng thích hợp trực tiếp TV, cơ hồ nửa giờ là có thể hoàn thành một bàn, Khoái kỳ tranh đoạt Quán quân có thể hấp dẫn chú mục của người xem, kết quả có thể đoán được, Lý Dịch Chi thua rất triệt để.

Nói Lý Dịch Chi tâm lý yếu ớt cũng được, không kiên cường cũng được, trận đấu này có thể nói là thua rối tinh rối mù.

Có lẽ không có người nào có thể chịu được phỉ báng, tổn thương pha lẫn trào phúng hứng nhận từ truyền thông, giống như cuốn sạch, đầu đề bản tin của mỗi tạp chí báo chí kỳ đàn đều là Kỳ Vương thua cờ, vấn đề tính hướng khác thường của Kỳ Vương.

Lý Dịch Chi thở dài, đem quân cờ vứt vào trong hộp cờ, ngửa tựa vào lưng ghế phía sau, hai tay che mặt, hít vào thật sâu một hơi.

Trần Cảnh không biết tại sao anh lại lộ ra loại biểu tình này, bé tất nhiên sẽ không nghĩ đến một ván cờ như này, lại dây dưa đến rất nhiều tình cảm cùng tuyệt vọng.

Đây là một trong số ít lần bé nhìn thấy biểu tình Lý Dịch Chi thống khổ mà tuyệt vọng, mỗi một lần nhìn thấy, Trần Cảnh đều sẽ cảm thấy trong lòng không thoải mái.

“Sư phụ, mệt thì đi nghỉ đi.”

Lý Dịch Chi nghe được âm thanh của Trần Cảnh mới đem tay từ trên mặt bỏ ra, dụi dụi con mắt, nhẹ giọng nói: “Ngủ thôi, mùng một trẻ con đến gõ cửa không ít, rất náo nhiệt đó.”

Trần Cảnh có chút hối hận để cho Lý Dịch Chi phục bàn, bé muốn biết tại sao Lý Dịch Chi lại thương tâm như vậy, khổ sở như vậy, bé muốn biết quá khứ của Lý Dịch Chi, chẳng qua đối phương không đề cập tới, bé cũng không thể đi hỏi, đây không thể nghi ngờ là xát muối vào vết thương cũ.

Trần Cảnh vẫn mở to mắt nhìn thẳng trần nhà, tiếng pháo đốt đến nửa đêm, trời vừa sáng trong hẻm nhỏ lại náo nhiệt lên, tựa hồ mọi người đã sử dụng toàn bộ sinh lực và nhiệt tình.

Lý Trận sẽ không ngủ nướng, buổi sáng rất sớm liền tỉnh, cách vách còn không có động tĩnh, Lý Trận rất tự hào là bản thân dậy sớm như vậy, vì thế muốn ra ngoài mua điểm tâm sáng ăn.

Ý tưởng rất tốt, nhưng chỉ là Lý Trận rất không lo ăn không lo mặc, không có cái gì kinh nghiệm sống, mùng một tết chỗ nào sẽ có sạp điểm tâm sáng, ra hẻm nhỏ, trên đường lớn không có một chiếc xe, cũng không có một ai.

Cuối cùng Lý Trận ở cửa nhà gặp được hàng xóm cách vách, hàng xóm ngược lại nhiệt tình nhét cho anh vài cái bọc bánh bao, vì thế Lý Trận liền đắc ý vui sướng cầm bánh bao trở về.

Ăn qua điểm tâm, hơn mười giờ đồng hồ không sai biệt lắm thì cửa lớn vang lên, Lý Dịch Chi còn tưởng rằng là trẻ con hàng xóm đến gõ cửa, nên để cho Trần Cảnh đi mở cửa.

Chẳng qua nửa ngày không động tĩnh, khẳng định ngay không phải người quen, Lý Trận nói qua là đi nhìn một cái, chợt nghe ai đó bên ngoài khách khí gọi Lý Trận một tiếng “Chú.”

Lý Trận gia thế không tệ, lúc anh còn là đứa nhỏ chính là đại thiếu gia điển hình, cho tới bây giờ cũng không lo lắng cái gì, sau đó anh muốn chơi cờ, tuy rằng kỳ cảm Lý Trận tốt, mười tuổi liền định đẳng rồi, rất nhiều người nói anh về sau có thành tựu, nhưng ở một nơi nhỏ bé như cờ vây chính là không có đường ra, còn không bằng học một tay nghề tương tự.

Lý Trận tính tình lại cứ quật cường, liền bản thân một mình bỏ đi lưu lạc, có lẽ là mạng của anh tốt, anh lần đầu đến Bắc Kinh thì liền gặp “quý nhân”. Nói đến cái “quý nhân” này, đến nay vẫn khá liên quan chặt chẽ với Lý Trận, thẳng cho đến nay, đó chính là người mà Lý Trận đã phóng bồ câu.

Người nọ để anh tiếp tục ở Bắc Kinh không lo ăn không lo mặc mà chơi cờ, từ một người kỳ thủ không có tiếng tăm gì, xoay thân một cái biến thành chức nghiệp Cửu đẳng.

Nhất là hiện tại, Lý Trận xem như là thịnh vượng, chung quy nên có người có quan hệ họ hàng tìm đến nương tựa mới phải.

Anh tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng ở nhà đứng hàng thứ rất cao.

Lý Dịch Chi nghe được âm thanh bên ngoài, nhịn không được cả người đều run lên một cái.

Anh đã nghĩ, cả đời này anh vẫn là họ Lý, bị Lý Trận thu dưỡng, một ngày nào đó đến gặp người của Lý gia, khi đó nhất định sẽ nhìn thấy cha mẹ đời trước, đối với anh nghiêm khắc, đối với anh yêu thương, nhưng cuối cùng những người thân lại cùng anh cắt đứt quan hệ.

Hiện giờ bọn họ ở ngay ngoài cửa, Lý Dịch Chi cảm thấy cục yết hầu như bị siết chặt, anh cả đời này cũng chưa từng cảm thấy mình là một người mù lại may mắn như thế, cũng may nhìn không thấy, không nhìn thấy thì không cần phải buồn phiền…

Vợ chồng Lý Trác lúc này còn rất trẻ, theo lý thuyết năm đó Trần Cảnh trẻ hơn so với Lý Dịch Chi, hiện giờ Trần Cảnh cũng đã mười tuổi, vợ chồng Lý Trác đã sớm nên có đứa con, nhưng cả đời này lại không phải như thế.

Có thể là Lý Dịch Chi xuất hiện làm nhiễu loạn kết cục vốn có, vợ chồng Lý Trác này năm mới đi tới Bắc Kinh, cho dù là đại môn thế gia vọng tộc ở nơi khác, đến Bắc Kinh mà không có mạng lưới quan hệ thì hết thảy đều phải bắt đầu một lần nữa.

Vợ chồng Lý Trác hiển nhiên hiểu được điểm ấy, vào lúc này Lý Trận nổi danh như thế, tất nhiên là muốn được Lý Trận che chở.

Lý Trận so với vợ chồng Lý Trác lớn hơn chưa tới hai tuổi, lúc anh rời nhà đi, có người khinh thường có người đến khuyên anh, duy độc không có ai ủng hộ anh chơi cờ, cho nên sau đó Lý Trận định cư ở Bắc Kinh, chẳng qua là định kỳ thì gửi tiền về nhà, không muốn cùng ai qua lại.

Có thân thích bỗng nhiên đến gõ cửa, Lý Trận mặc dù là tính tình quái gở, nhưng cũng không thể đuổi ra bên ngoài.

Đem người mời vào trong đại sảnh ngồi, Lý Dịch Chi có vẻ phi thường mất tự nhiên, anh tuy rằng không nhìn thấy, nhưng có thể nghe thấy, nghe thấy tiếng nói chuyện quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, thậm chí là tiếng bước chân của bọn họ.

Âm thanh đó đã khiến cho Lý Dịch Chi có chút hỗn loạn, trong não “ong ong” rung động, anh đã không phải là Lý Phái Thần, nhưng lại sợ bị vợ chồng Lý Trác phát hiện, sợ bị bọn họ nhận ra được, chỉ vào mình ầm ĩ: “Rốt cuộc là tạo ra cái nghiệt gì, sinh ra một đứa con bất hiếu như vậy”, quát là “Người của Lý gia quăng không nổi việc này, ta đây một chút mặt mũi tuổi già cũng bị anh làm ất hết”, quát là “Lý Phái Thần, anh đây là biến thái anh hiểu hay không”,…

Ruột thịt chảy trong máu, giống như con diều, chỉ cần cội nguồn có sợi dây then chốt kia, cho dù sẽ xa nhau, gọi vẫy tay một cái cũng sẽ trở về, nhưng một khi có người cắt chặt đứt sợi dây đó, Lý Phái Thần chính là như con diều đứt dây kia, lượn theo gió, rơi đến thương tích đầy người.

Lý Dịch Chi cảm thấy có lẽ là bản thân tâm tư quá nặng, nhưng dù cho ai gặp qua biến cố như thế, tâm tư nào có thể cùng người thường giống nhau chứ.

Cơ thể của anh không tự chủ được lung lay lại được người phía sau đỡ, Trần Cảnh đỡ cánh tay của anh, nhìn sắc mặt trắng bệch của anh nhíu nhíu mày, mở miệng nói: “Sư phụ có chút không thoải mái, tôi trước dìu anh ấy đi nghỉ ngơi.”