Chương 10: Chương 19 - 20

Chương 19: Lễ vật. Ly biệt.

Trần Cảnh đổi cho Lý Dịch Chi một chén trà nóng, Lý Dịch Chi tựa hồ cái gì cũng không muốn nói, Trần Cảnh nhìn cũng đoán không ra nên cái gì cũng không hỏi.

Vợ chồng Lý Trác ở bên ngoài ngây người trong một thời gian rất lâu, Trần Cảnh không biết người ở phía ngoài cùng Lý Dịch Chi có cái gì “ăn tết”, bất quá loại kết thân mang theo lí do tìm tới cửa cầu che chở, bé nhìn thấy nhưng không thể trách.

Trần gia nguyên quán ở Nam Kinh lại ở Hong Kong lập nghiệp, làm thuận lợi đủ đường, ở cái thời đại cũ xưa này, nhắc đến Hong Kong, mọi người chung quy sẽ có một loại cảm giác cao sang rồi ngây thơ mà ngưỡng mộ.

Trần lão mang theo Trần Cảnh định cư ở Nam Kinh, lúc nào cũng có người cầm lễ vật đến nhà, hoặc là bái phỏng, hoặc là cầu nhờ chuyện làm ăn, không phải thân thích thì là bạn thâm giao quan hệ nhiều đời, tóm lại là cái lý do gì cũng có, một số lý do ngay cả đương sự cũng sẽ cảm thấy buồn cười.

Trần Cảnh trước sau như một khinh thường cách làm của những người này.

Có lẽ Trần Cảnh tuổi còn nhỏ, có rất nhiều bất đắc dĩ mà cả người lớn cũng không có khả năng lý giải, ở trong suy nghĩ của bé, chỉ cần là bản thân muốn thì phải thông qua bản thân cố gắng đi tranh thủ, như thế mới chính đáng. Dựa vào người khác cho dù cuối cùng đạt được mục đích, đầu cũng không nâng lên nổi.

Lúc sắp ăn cơm, vợ chồng Lý Trận mới đứng dậy đi ra cửa, Trần Cảnh vào phòng bếp nấu cơm thì chợt nghe vợ chồng Lý Trác nói “Không quấy rầy không quấy rầy, hôm nào lại đến tìm ngài.” Sau liền đi ra cửa luôn.

Trần Cảnh làm cơm, chỉ chốc lát sau Lý Trận liền tiến vào thăm dò, ngửi ngửi cái mũi, cười nói: “Thơm vậy, làm nhiều đồ ăn như vậy sao?”

Trần Cảnh đầu cũng không ngẩng lên, nhanh nhẹn đem thịt bò đã thái tốt trên tay bỏ vào nồi, “Sư phụ sau tết âm lịch muốn tham gia thi đấu, trong khoảng thời gian này bồi bổ cho anh ấy.”

Lý Trận gật gật đầu, cuối cùng cái gì cũng không nói, ngậm một hạt lạc rang rồi đi.

Kỳ thật Trần Cảnh đã nhìn ra, ông ta là muốn hỏi Lý Dịch Chi vừa rồi là tại sao thất thường vậy, bất quá giống như bé cũng nhìn ra là Lý Dịch Chi không muốn nói, nếu không cũng đã sớm nói, cho nên chỉ đành từ bỏ.

Thời điểm Trần Cảnh đi ra, chợt nghe thấy trong phòng có tiếng động giòn tan của quân cờ vỗ vào trên bàn cờ, hai người dường như đang đấu cờ, tám phần là Lý Trận lôi kéo Lý Dịch Chi đến một bàn, chuyên tâm chơi cũng có thể bỏ qua một bên chuyện phiền lòng.

Giải đấu đánh cờ miệng trăm vạn ở trong tết âm lịch cũng đã bắt đầu thi đấu, từ các nơi thẩm chọn tuyển thủ báo danh, mặc kệ là cờ vây chuyên nghiệp hay là cờ vây nghiệp dư, tuyển thủ báo danh dự thi đều có giới hạn tuổi, mà lần này đánh cờ miệng lại không có bất luận cái gì tuổi giới hạn, cũng không yêu cầu bất luận cái gì đẳng cấp, cờ vây miệng đang nóng hổi, có thể nói là chiếm được ánh mắt của quần chúng.

Kinh tế toàn cầu tuyệt không keo kiệt làm một bản tin phụ để quảng bá, đầu tiên là tự truyện của người khởi xướng Lữ Hạo Ngũ đẳng chuyên nghiệp, sau đó là Đổng sự Kinh tế toàn cầu tài trợ phát biểu cái nhìn đối với chuyện này, sau lại để bản tin đầu dùng tiêu đề viết là, “Ngũ đẳng chuyên nghiệp đấu với đồ đệ Kỳ Vương”, ở trong bài báo đem Lý Dịch chi khen đến chỉ có trên thiên đường mà không có dưới đất, sinh thời Lý Dịch Chi rất có khả năng trở thành một thế hệ Kỳ Vương mới, hơn nữa rất xứng đáng là Vua cờ miệng.

Cái mánh lớn vừa ra, lập tức chiếm được rất nhiều chú ý của nhiều người, vài cái tòa soạn báo tranh nhau cùng ra báo, xem báo chí cùng tạp chí có rất nhiều nhân sĩ phi chuyên nghiệp, vừa mới chợt nghe đánh cờ miệng rất cao thâm thì phát hiện hóa ra đồ đệ Kỳ Vương Lý Trận là một người mù, hơn nữa nghe nói chơi cờ cũng rất cao thâm, nên thuận tiện truyền đi đến vô cùng thần kỳ.

Đương nhiên cũng có không ít tin báo đem loại hành vi này nói thành thổi phồng, chẳng qua loại thổi phồng này vừa vặn nắm bắt được khẩu vị của công chúng.

Phóng viên đến nhiều, ngay cả Kỳ xã đầu phố cũng thành tiêu điểm, trên trang báo cái gì cũng không thiếu nên người mộ danh mà đến gia nhập Kỳ xã cũng càng ngày càng nhiều, vì thế Kỳ xã càng kinh doanh càng phát triển.

Tết âm lịch luôn ngắn ngủi, nghỉ đông đối với bọn nhỏ mà nói là quá ngắn, chớp mắt đã nhập học, lão sư đốc thúc mọi người hạ đề mục sống chết, không để ngượng tay, vì ngay lập tức đã phải tham gia định đẳng.

Trần Cảnh lại biến thành ngày thường buổi sáng dậy thì không một ai rời giường, tự mình đi đến trường, buổi chiều trở về vừa lúc thấy thân ảnh Lý Trận cùng Lý Dịch Chi từ Kỳ xã trở về.

Trần Cảnh học thả, lớp cờ vây tương đối thoải mái, sau khi học xong thời gian tương đối dư dật, lúc này học sinh khác còn chưa tan học, cửa trường học không có phụ huynh tiếp đón con nhỏ, không thì rất chật chội.

Bé vừa mới ra cửa trường học liền thấy cửa trường học có một người đàn ông mặc âu phục, đang dựa vào bên cạnh tường chắn hút thuốc lá.

Bộ dạng chưa đến ba mươi, âu phục màu xám bạc, áo sơ mi trắng không có cài nút ngay ngắn, cổ áo mở rộng, người đàn ông dựa vào tường, hơi cúi đầu, một hơi lại một hơi hút thuốc, bên cạnh còn đậu một chiếc xe MPV.

Anh ta một thân trang phục bắt mắt, lại đứng ở cửa trường học tất nhiên đã được­­­­­ liên tiếp chú mục.

Trần Cảnh nhìn anh ta có chút sửng sốt, lập tức nghiêm mặt đi qua đó.

Người đàn ông thấy bé đi đến, đem điếu thuốc dập tắt rồi ném vào trong thùng rác.

Trần Cảnh quan sát anh ta, nửa ngày mới nói: “Sao chú lại tới đây.”

“Thằng nhóc thối.” Người đàn ông nửa khom lưng xuống, nhẹ nhàng véo mặt Trần Cảnh một phen, nói: “Chú là chú của con, không thể tới nhìn con sao?”

Nói xong đem cửa ra mở ra, từ trên ghế lái phụ lấy ra một cái hộp to bằng hai lòng bàn tay, đưa cho Trần Cảnh, cười nói: “Sinh nhật khoái hoạt, tiểu thọ tinh.”

Trần Cảnh nói một tiếng “Cám ơn”, chẳng qua là vẫn cứ nghiêm mặt, dường như không có thành ý gì tiếp nhận hộp rồi thuận tay lắc lắc, bên trong vang lên “lang bang lang bang”, đồ vật thoạt nhìn không lớn.

Người đàn ông đúng là lúc nào cũng thấy được trên TV, Phó đổng sự của tập đoàn Trần thị, Trần Tùng Duệ.

Trần Tùng Duệ nhìn bé lắc hộp, nói: “Tiểu tổ tông, bên trong thế nhưng rất quý giá, đừng lắc đến hỏng mất.”

Trần Cảnh đem mở hộp ra, đóng gói cũng không phải rất kín, mở ra là một đôi hộp cờ vây nhỏ rất đẹp, nắp đậy có thể mở ra, bên trong có mấy quân cờ.

Trần Cảnh nhướng mi một chút, cầm lấy hộp cờ vây nhìn nhìn, cầm vào tay lạnh buốt, tính chất rất tốt, một cái mặt trên có khắc “Trần”, một cái mặt trên có khắc “Cảnh”, trách không được Trần Tùng Duệ nói là quý giá, hóa ra là làm bằng ngọc bích.

Trần Tùng Duệ nhìn vẻ mặt biến hóa của bé, nói: “Có thích không? Cố ý làm thành hộp cờ vây.”

Trần Cảnh gật gật đầu, nhìn như tạm được, cũng không phải hiếm lạ ngọc bích có bao nhiêu quý giá, sinh ra trong gia đình này, vàng bạc châu báu bé thấy qua nhiều lắm, chẳng qua là lần đầu bé thu được lễ vật liên quan đến cờ vây.

Trần Tùng Duệ theo bản năng đưa tay mò trong túi, từ bên trong lấy ra một hộp thuốc lá, cân nhắc lấy ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, nhưng không đốt, mà đem điếu thuốc nắm chặt ở trong tay mà vân vê.

Nửa ngày mới thu liễm ý cười không đứng đắn, nghiêm mặt nói: “Là cha con đưa.”

Trần Cảnh hiển nhiên không ngờ tới, nhưng nắm bắt được nghiêm túc của đối phương.

Trần Tùng Duệ lại dừng trong chốc lát, “Cha của con ông ấy nằm viện, não xuất huyết, đoán chừng là mệt mỏi… Ông ấy muốn gặp con.”

Trần Cảnh bản mặt càng khẩn trương, bé biết ý tứ của Trần Tùng Duệ, vốn là có Trần lão đỡ, hơn nữa Trần Cảnh tuổi còn nhỏ, cũng không muốn quản chặt quá, đợi bé ở bên ngoài chơi đủ rồi, kiến thức được rồi, tuổi cũng lớn liền đem bé triệu hồi về.

Nhưng thình lình xảy ra đau ốm lại khiến cho Trần Tùng Diệu cảm thấy áp lực, ông thông suốt rất nhiều thứ, có lẽ chỉ có bồi hồi trên con đường sinh tử mới có thể nghĩ thông suốt được rất nhiều điều, hộp cờ này đã có thể giải thích rõ, Trần Tùng Diệu cũng không phản đối Trần Cảnh học cờ vây, lại đồng thời có rất nhiều khúc mắc trong lòng, ông chờ không được Trần Cảnh trưởng thành, trong gia tộc có rất nhiều chuyện cần con trai độc nhất này đến học hỏi.

Trần Tùng Diệu lần này tìm bé trở về, Trần Cảnh đã thấy không còn có thể được sống ở chỗ này, đứng ở bên cạnh Lý Dịch Chi nữa.

Mặc kệ là Nam Kinh hay là Hong Kong, cách Bắc Kinh, cách cái hẻm nhỏ, cách cái tứ hợp viện này, đều là quá xa quá xa rồi.

Trần Cảnh cúi đầu, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve viên kim cương trên hộp cờ: “Cha của con thế nào rồi?”

“Một tuần trước làm phẫu thuật đã không sao rồi, bác sĩ để cho ông ấy có nhiều tĩnh dưỡng, không được mệt mỏi không được quá vui quá buồn.”

Trần Cảnh gật gật đầu, “Buổi sáng ngày mai ở nơi này chờ con, được không, con hôm nay còn muốn trở về nói một tiếng.”

Trần Tùng Duệ ột cái thủ thế đáp lại, vỗ vỗ bờ vai của bé, không nói thêm một câu nào nữa, mở cửa xe cúi thấp người lên xe, khởi động lái xe rất nhanh phóng đi.

Trần Cảnh đem lễ vật bỏ vào trong túi sách, thời điểm vào cửa nhà thì chợt nghe thấy Lý Trận gân cổ la lên, “Còn biết quay về à, chú còn tưởng đã bị đại hôi lang tha đi rồi, còn không quay về sẽ báo mất giấy tờ đó!”

Sau là tiếng cười của Lý Dịch Chi, “Sư phụ ngài cho rằng Tiểu Cảnh là chi phiếu sao, còn muốn báo là mất giấy tờ.”

Hai người tựa như cùng bình thường không có gì khác biệt, duy độc Trần Cảnh là có tâm sự, nhưng không biết nên biểu đạt như thế nào.

Lý Trận ồn ào là đã đói bụng, còn nói khẩu vị bị dưỡng đến kén chọn, không có Tiểu Cảnh thì làm sao bây giờ.

Người nói vô tâm người nghe có tâm, kết quả là cái bản mặt của Trần Cảnh càng khẩn trương, trong lòng không biết có một cỗ tư vị như thế nào nữa.

Bé ở phòng bếp chơi đùa cả hai tiếng, làm ra một bàn lớn đồ ăn, Lý Dịch Chi còn buồn bực, tết âm lịch cũng đã qua, tại sao lại làm ột bữa thịnh soạn như vậy.

Trần Cảnh cảm thấy cổ họng cay đắng, nhưng bộ dạng lại giống như bình thường lạnh nhạt nói: “Đồ ăn nhiều lắm, phải ăn hết.”

Lý Trận một bên ăn một bên lải nhải, “Thức ăn thật ngon, thức ăn thật ngon.”

Một bữa cơm ăn nuốt không trôi, lúc rửa chén Lý Dịch Chi mò mẫm lại đây, nói: “Em sinh bệnh sao, chỗ nào không thoải mái, hôm nay tại sao lại có cảm giác ủ rũ vậy?”

“Không có việc gì…”

Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn chằm chằm đôi mắt của Lý Dịch Chi, bất quá đối phương không nhìn thấy bé, không biết ánh mắt bé lúc này có bao nhiêu phức tạp, Trần Cảnh muốn nói cho anh biết rằng chính mình ngày mai phải đi, nhưng không biết nói từ đâu, cuối cùng nói rằng: “Định đẳng, có chút khẩn trương.”

Lý Dịch Chi lần đầu nghe bé nói khẩn trương, còn an ủi bé vài câu, làm cho bé đừng có nôn nóng, lấy trình độ của bé, cấp bậc Sơ đẳng không thành vấn đề.

Hôm nay lúc ngủ say, tất nhiên là Lý Dịch Chi cùng Trần Cảnh một giường, Trần Cảnh quay đầu là có thể thấy được bàn cờ trên bàn, mặt trên vẫn còn bày ra ván cờ hòa tứ kiếp.

Trần Cảnh vẫn luôn nghiêng đầu nhìn chằm chằm bàn cờ, đợi người ở bên trong ngủ hô hấp vững vàng mới nhẹ tiếng đứng lên, từ trong túi sách lấy ra lễ vật chính là Trần Tùng Duệ mang đến, lấy ra hai hộp cờ nhỏ, đặt trên bàn cờ, phía dưới đè lên bức thư lưu lại, ngược lại đem bàn cờ nguyên vẫn bày ra thu dọn tốt vào trong hộp cờ, bỏ vào trong túi sách của bản thân.

Gia đình người bình thường nào có tiền nhàn rồi mua cái gì Vân Tử, cho dù mua Vân Tử, bình thường chơi cờ cũng sẽ không dùng, lúc ấy hơn sáu đồng một bộ quân cờ thủy tinh, tuy rằng không nhịn nổi lấy đi, nhưng lấy đi để không phải tiếc nuối.

Sáng sớm hôm sau, Lý Dịch Chi còn chưa rời giường, đến thời gian đến trường, Trần Cảnh từ trong tứ hợp viện đi ra nhưng lên xe của Trần Tùng Duệ ở cửa trường học.

Bé dựa vào cửa kính xe, dùng tay cẩn thận vuốt ve quân cờ thủy tinh kia, quân cờ lạnh lẽo cũng mang đến nhiệt độ ấm áp cho cơ thể…

Chương 20: Hồi phục thị lực. Than Bánh.

“Chủ đề” Vũ điệu trên dao nhọn.

“… Cái này gọi là Dịch Bình, cũng là một tên gọi của cờ vây, bàn cờ vuông thì tĩnh lặng, quân cờ tròn thì di chuyển, mô phỏng trời đất, hãy tự mình tạo nên trò chơi này, một thế giới mà con người khó lý giải.

Đây chính là một cảm tưởng sau khi thách thức Đại Đao. Mọi người đều biết, kỳ phong Đại Đao sắc bén hung hãn, rồi lại xem lẫn phong cách nhân từ, Đại Đao chơi cờ nói thành vũ đạo trên dao nhọn, tin rằng không có người phản bác.

Không biết trong hiện thực Đại Đao có đúng hay không là kỳ thủ chuyên nghiệp, bất quá thấy Đại Đao lên tuyến không định kỳ, dường như không phải là kỳ thủ chuyên nghiệp, có lẽ thiên tài đều xuất thân từ giữa dân thường, Kỳ Vương chân chính cũng không nhất định cần có đẳng cấp…”

Lý Dịch Chi xem xong hết một trang văn lưu loát, kỳ hữu trong diễn đàn này, đó chẳng qua là một thành viên mới dán dòng chữ “new” uốn lượn, nhưng trong vòng một tiếng hồi đáp đã hơn một ngàn, không vì cái gì khác, chính là vì bài post này đã nói đến cái gọi là “Đại Đao”.

Bởi vì Cờ vây online thành viên đông đúc, kỳ phong phức tạp, lại ngắn gọn thuận tiện, ngay lập tức ở giới cờ vây lan tràn phát triển, hơn nữa Cờ vây online không có hạn chế, chỉ cần đăng kí tài khoản cũng có thể đấu cờ, rất nhiều kỳ thủ chuyên nghiệp cũng sẽ ở trên mạng đấu vài bàn cờ.

Cờ vây online là một địa phương ngọa hổ tàng long, “Đại Đao” này chính là một trong số đó. Kỳ thật Đại Đao ở trên mạng online cũng không gọi là Đại Đao, tài khoản của người ta ở diễn đàn cờ vây là “Than Bánh”, bởi vì kỳ phong tàn nhẫn dứt khoát mà được biệt hiệu này.

Một cái tên phi thường không thu hút lại ở trên mạng liên tục chém sáu người Ngũ đẳng chuyên nghiệp, trong thời gian ngắn thanh danh như chim bay, ngay cả báo chí cờ vây đều tranh nhau lấy tin, càng hấp dẫn ánh mắt người khác chính là, cái đao này là một người rất bí mật, không có một tạp chí báo chí có thể thể đào được tư liệu hữu dụng.

Do thời kì Internet ngày càng hoàn thiện, Cờ vây online cũng hoàn thiện theo, cùng giống như cờ vây chuyên nghiệp có thể thăng cấp, chia làm Sơ đẳng đến Cửu đẳng, tích lũy điểm đủ điều kiện để thăng cấp cấp bậc, đồng thời còn định kỳ tổ chức trận đấu cờ vây, người thắng có thể nhảy đẳng thăng cấp.

Đại Đao tuy rằng thời gian login không nhiều lắm, nhưng mỗi một lần xuất hiện có thể nói là kích khởi ngàn lớp sóng, người mời người đó nhiều đếm không xuể, hiện tại là bát đẳng, rất nhiều bạn đánh cờ cảm thán nói, nếu Đại Đao đồng ý mỗi ngày lên tuyết nhiều hơn một giờ, chỉ sợ sớm đã là Thập tam đẳng.

Lý Dịch Chi dụi dụi đôi mắt, thời gian nhìn màn hình nhiều, đôi mắt có chút khô khốc, rất không thoải mái.

Anh cho đến bây giờ không nghĩ qua bản thân có một ngày có thể thấy mọi vật, cái công lao này cũng không thuộc về Kinh tế toàn cầu.

Trần Cảnh đi rồi, Lý Dịch Chi không biết vì sao trầm lắng trong một khoảng thời gian rất dài, một người ngàn dặm xa xôi để xin bái sư, sớm muộn gì có một ngày sẽ rời đi, đây là chuyện anh đã sớm biết đến.

Trần Cảnh không có tham gia thi đấu Sơ đẳng chuyên nghiệp, Lý Dịch Chi bỗng nhiên cảm thấy nếu bản thân tham gia giải đấu đánh cờ miệng, dường như không có ý nghĩa gì nữa, rốt cuộc là vì sao không có ý nghĩa, điều đó và Trần Cảnh có cái gì quan hệ, bản thân anh cũng không biết.

Cả đời trước của Lý Dịch Chi là Cửu đẳng chuyên nghiệp, ngay cả thắng năm giải đấu lớn thế giới, còn kém một chút là được giải đấu vinh quang nhất, nhưng bất quá anh cùng cái đó không có duyên phận, ngay sau đó thì tự sát. Cả đời này lại lãng phí cờ vây hai mươi năm, tuy rằng kỳ cảm xuất sắc, nhưng cùng những kỳ thủ chuyên nghiệp kia mỗi ngày đấu trận mỗi ngày phục bàn, không có lúc nào là không làm đề mục sống chết thì vẫn có sự chênh lệch, ít nhất ở mức độ thuần thục thì có sự thua kém.

Ngũ đẳng chuyên nghiệp có lẽ người đi đường bên ngoài nghe vào tai, cùng Cửu đẳng chuyên nghiệp là còn kém xa, nhưng năm đó hội trưởng hiệp hội cờ vây Tứ Xuyên mời Trần Cảnh đi đàn tràng học tập, cũng mới Ngũ đẳng mà thôi.

Ở giải đấu chung kết đánh cờ miệng nhận được sự chú ý của truyền thông, cái đích của mọi kỳ thủ chính là Lý Dịch Chi, anh ta là đồ đệ của Kỳ Vương, là một người mù, là một truyền thuyết, là huyền thoại trong tương lai, chẳng qua, truyền thông thất bại, Lý Dịch Chi ở trận đấu liên tiếp phạm sai lầm, cuối cùng bại bởi Lữ Hạo Ngũ đẳng.

Kinh tế toàn cầu không nghĩ tới kết quả này, giai đoạn trước tuyên truyền đều rơi vào vô ích, rất nhiều người mắng tạp chí là thổi phồng, Lý Dịch Chi chẳng qua là cái nhân vật bình thường, căn bản không có thâm sâu như vậy.

Bản thân thương nhân chỉ có tính toán lợi ích, chuyện không có lợi thì ai sẽ đi quản, Kinh tế toàn cầu cũng không có thực hiện chuyện đã hứa hẹn vì Lý Dịch Chi tuyên truyền quyên tặng giác mạc.

Lý Dịch Chi cũng không phải thằng nhóc hai mươi lông tóc chưa dài, anh xem như là trải qua cả một đời người, có lẽ đã đem bản thân mình phí hoài một lần, nên nhìn cái gì cũng rộng rãi, người xem tuy rằng đối với anh thất vọng, nhưng không có mắng anh, cũng không nói cái gì anh là biến thái, Lý Dịch Chi kỳ thật cảm thấy không có gì đáng lo, bất quá là không nhìn thấy mà thôi…

Nửa năm sau, Lý Dịch Chi lại nhận được thông tri, nói có người nguyện ý quyên tặng giác mạc cho anh, người tài trợ tuyên truyền không nguyện ý lộ ra tính danh, chỉ là an bài cho anh bác sĩ có uy tín.

Lý Dịch Chi không thể tưởng tượng được bản thân có cái gì bạn bè lợi hại, Lý Trận này một năm kiếm tiền thưởng rốt cục có đất dụng võ, Lý Dịch Chi tiếp nhận trị liệu, phẫu thuật phi thường thành công, cũng không có hiện tượng bài xích gì.

Khi Lý Dịch Chi hồi phục thị lực sau vài năm thì Cờ vây online xuất hiện.

Lúc kỳ hữu còn vì tìm đối thủ cho bàn cờ tiếp theo, thời điểm bôn ba thiên nam bắc hải, Cờ vây online có thể nói là mưa rơi đúng lúc.

Bởi vì thanh danh Kỳ Vương, rất nhiều Đàn tràng chuyên nghiệp và Kỳ viện đều muốn Lý Trận lưu lại gia nhập để mượn sức, đồng thời còn tặng anh rất nhiều thẻ hội viên Cờ vây online.

Cờ vây online cũng không phải là trang web công ích, bất luận trọng tài hay là quản lí online đều cần nhân lực, vì thế tự nhiên mà thu phí, nhưng bởi vì vừa mới khởi bước nên cũng không thể thu phí toàn bộ, nên xuất hiện hội viên cùng không phải hội viên.

Chỗ tốt của hội viên chính là ưu tiên đối đãi, có lẽ lúc đầu mọi người cũng không thể hiểu hết, chẳng qua sau lại dần dần hiểu được ngay, tỷ như ở trên Internet gặp được người lừa cấp bậc, thông qua lừa gạt đổi lấy cấp bậc, loại tình huống này có thể khiếu nại quản lý online, hội viên khiếu nại được ưu tiên xử lý. Nếu như không phải là hội viện, ở diễn đàn cờ vây nhiều người như vậy, đôi khi đợi hơn một ngày cũng không được sắp vào hàng ngũ.

Lý Dịch Chi cũng không biết mình vì cái gì còn đi chạm vào cờ vây, anh khẳng định bản thân đời trước cũng không thích cờ vây, đó là đau đớn cả đời của anh, có thể nói Lý Phái Thần ở đời trước thành danh bởi cờ vây, cũng hủy bởi cờ vây.

Nhưng anh không dừng lại được việc muốn chạm vào cờ vây, anh cầm thẻ hội viên, đăng kí xong tài khoản, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết gọi là gì, cuối cùng dứt khoát liền viết hai chữ: “Phái Thần”.

Lý Dịch Chi không thể không nói, trong lòng anh là tưởng nhớ Trần Cảnh, qua nhiều năm như vậy, Trần Cảnh cũng đã trưởng thành rồi, năm đó ở trên TV anh xem tiếp sóng thi đấu Sơ đẳng chuyên nghiệp, mơ hồ có thân ảnh của Trần Cảnh.

Anh biết Trần Cảnh còn chơi cờ vây, Trần Cảnh không bỏ xuống được cờ vây. Có thể là đã quen mù lòa, bỗng nhiên đôi mắt khó khăn lắm mới nhìn thấy lại nên cảm thấy rất đáng quý, cũng có thể là đời trước đã quen hết hi vọng, ngẫu nhiên gặp được một người quan tâm mình, Lý Dịch Chi không bỏ xuống được Trần Cảnh…

Bởi vì Lý Dịch Chi biết tương lai Cờ vây online lớn mạnh, trên cơ bản chỉ cần là kỳ thủ chuyên nghiệp đều sẽ ở trên Internet chạm mặt, đôi khi chém giết trên trăm trận, kết quả là trong lần thi đấu chuyên nghiệp nào đó, hai bên thi cờ mới bừng tỉnh đại ngộ.

Vì thế chỉ cần Trần Cảnh muốn phát triển chuyên nghiệp, liền nhất định sẽ đến Internet, như thế tương lai có thể ở trong này chạm mặt.

Mới đầu Lý Dịch Chi là khoác áo hai chữ “Phái Thần” ở trên diễn đàn đi loạn, anh cũng không muốn tham gia đấu cờ, cũng không cố chấp với cấp bậc online.

Kỳ đàn có rất nhiều phòng, hai bên trắng đen đồng thời đấu trận, mặt khác kỳ hữu có thể tiến vào phòng đứng ngoài quan sát, một người có thể mở rất nhiều ván cờ, đồng thời cùng rất nhiều người đấu cờ, nhưng loại này không phổ biến, còn cao thủ thì không làm thế, nếu như thua cờ, chẳng phải là làm người chê cười.

Kỳ đàn xây dựng rất chuyên nghiệp, tính năng cũng rất dễ sử dụng, phòng rất nhiều, người chơi cờ cũng rất nhiều, căn bản không lo tìm thấy đối thủ, hơn nữa kỳ phong đa dạng hung mạnh, quả thực là địa phương tôi luyện rất tốt.

Lúc hạ còn mô phỏng tiếng giòn tan, khiến người nghe xong đều sẽ vui sướng, phía dưới bàn cờ có khung đối thoại, hệ thống gợi ý, Khoái kỳ tính giây đều ở chỗ này, hai bên đấu cờ có thể đánh chữ, kỳ hữu đang xem cuộc chiến cũng có thể phát biểu cảm nghĩ, điều này tựa hồ đánh vỡ cách thức xem cờ vây phải im lặng, gia tăng tính chất cổ động của kỳ hữu.

Thời điểm Lý Dịch Chi ngày đầu tiên ở trên kỳ đàn đi dạo, bởi vì thao tác không quá quen thuộc nên lầm vào một cái phòng, trong phòng đã ngồi hai người, đấu trận đã đến giữa bàn, dường như phi thường giằng co, kỳ hữu vây xem rất nhiều, ván cờ bình thường thì có năm ba người vây xem, mà bàn cờ này tên người vây xem tràn đầy, vừa nhìn sơ lược qua ít nhất có năm mươi người.

Lý Dịch Chi nhìn thoáng qua cái tên, quân đen ID là Than Bánh, quân trắng là Diệp Dương Dương, khi đó Than Bánh còn chưa có bị người truyền đến vô cùng thần kì, chỉ là cái Tam đẳng online, Diệp Dương Dương ngược là nhân vật cấp đại thần, Cờ vây online chưa xuất hiện vài ngày đã muốn bay lên Bát đẳng online.

Hai bên đen trắng hạ phi thường giằng co, Lý Dịch Chi liếc mắt một cái có thể nhìn ra được, hai người đều là cấp bậc chuyên nghiệp, cờ đi tương đối thâm sâu, bản thân anh không nghĩ nằm vùng vây xem, nhưng bất tri bất giác lại xem tiếp, bạch kỳ xuất hiện Đại Long, hắc kỳ cũng không ngay lập tức chém giết Đại Long của người đó, mà là ở nơi khác bày ra bẫy rập, bạch kỳ Diệp Dương Dương dường như cùng với tên rất hợp nhau, kỳ phong mềm mại không nhanh không chậm, cũng không đồng bộ, người đó nắm Đại Long đi chậm rãi, sau đó hắc kỳ cải biến sách lược, liên tục xuất ra diệu thủ, trong chớp mắt đem bạch kỳ một lần tàn sát.

Bàn cờ này đã vượt quá dự đoán của mọi người, trên diễn đàn rất nhanh xuất hiện bài post in đỏ, cắt ảnh chụp phát lên trận cờ này, Than Bánh bởi vì kỳ phong tàn nhẫn hung bạo, ở trên Internet cực nóng một thời.

“Phái Thần” cùng “Than Bánh” bàn đầu tiên đấu cờ kỳ thật là một sự trùng hợp, khi đó Than Bánh vừa mới login, máy tính Lý Dịch Chi vừa mới chết máy một chút, không nghĩ tới sau khi đứng hình vài giây, thì đã vào ván cờ, hơn nữa còn là bản thân không cẩn thận chọn mời người ta.

Đối phương chính là Than Bánh.

Lý Dịch Chi không muốn chơi cờ, nhưng đã vào lại đi ra ngoài thì không tốt, trên thực tế Lý Dịch Chi nghĩ đến một ván cờ rất dễ dàng, nhưng không đến một giờ đã bị giết đến không còn mảnh giáp, ván cờ kết thúc.

Đời trước đều là người khác lĩnh hội kỳ phong hung hãn của Lý Phái Thần, đời này anh lần đầu cảm nhận được cảm giác lông vũ tàn sát trở lại.

Xong ván cờ, Lý Dịch Chi rời khỏi phòng, lại hậu tri hậu giác phát hiện cái tin nhắn ở trong khung, có thể là thời điểm đấu cờ vừa rồi Than Bánh phát ra, mà anh không có thói quen nhìn tin nhắn.

Than Bánh: Bạn rất thích hợp theo cờ vây chuyên nghiệp.

Lý Dịch Chi nhìn mà không đáp lại việc đó.

Trần Cảnh rời đi mười năm, Cờ vây online ba năm, Lý Dịch Chi cùng Than Bánh người này đấu bảy ván cờ, nói qua nói lại không quá được ba câu.