Chương 15: Đôi mắt. Đầu cơ.
Lúc Lý Trận dậy trời còn chưa sáng, nguyên do là bình minh của mùa đông rất chậm, xung quanh tối đen, bên ngoài tứ hợp viện có thể mơ hồ nghe thấy tiếng người khác, trong hẻm nhỏ đã có mấy hành xóm dậy rồi.
Trước kia đều là Lý Dịch Chi so với Lý Trận thức dậy sớm hơn, bởi vì thính giác của Lý Dịch Chi tương đối mẫn cảm, nghe được tiếng động liền không ngủ được.
Lý Trận rời giường, đi qua phòng ở cách vách nhìn thoáng qua, bên trong tối đen, thăm dò đầu giường liền nhìn thấy hai người nằm trên giường, một lớn một nhỏ, mặt đối mặt còn đang ngủ.
Lý Trận mới vừa nhìn thoáng qua, Trần Cảnh ngủ ở tay ngoài động ngay một cái, nhẹ nhàng xoay người từ trên giường nhảy xuống, từ bên cạnh lấy quần áo của mình ôm đến, rồi nhẹ tay nhẹ chân tiêu sái đi ra còn giúp Lý Dịch Chi đóng cửa thật kĩ.
Lý Trận cảm thấy nếu không phải là Trần Cảnh tuổi quá nhỏ, anh nhất định cho rằng hai người này có quan hệ gì đó…
Trần Cảnh khoác thêm áo, đi vào phòng bếp dùng kẹp gắp than đẩy nắp che bếp lò ra, lấy than đã đốt thành tro ra, lại bỏ thêm vào trong một khối than mới, sau đó đem nắp đậy kín, tiếp đó lại chế một ấm nước đặt trên bếp lò rồi đun.
Quay đầu từ trong ngăn tủ lấy ra một cái thau rửa mặt đặt ở một bên, đợi chế nước nóng.
Lý Trận nhìn thấy động tác thuần thục rất kinh nghiệm không khỏi nhíu mày, Trần Cảnh bận bịu xong mới ngẩng đầu nhìn Lý Trận, nói: “Điểm tâm muốn ăn cái gì, có ăn kiêng gì không?”
“Không có.”
Trần Cảnh gật gật đầu, dường như nghĩ đến điều gì, nói: “Tôi cũng cảm thấy không có.”
“…” Lý Trận nheo mắt lại, cảm thấy nhất định là nghĩ đến bộ dang mình đêm qua ăn cơm không nể nang, khẳng định đã để lại cho Trần Cảnh một ấn tượng khắc sâu vô cùng.
Sau khi nước sôi Trần Cảnh để đủ phần nước cho Lý Trận, bản thân rửa mặt xong liền đi phòng ngủ gọi Lý Dịch Chi rời giường, Lý Dịch Chi đứng lên rửa mặt, Trần Cảnh thật ăn ý đi ra cửa mua chút điểm tâm sáng.
Lý Trận không nói chuyện, anh hiện tại đã hiểu được, tại sao trên đời này chỉ có Trần Cảnh là có đủ khả năng làm cho Lý Dịch Chi chơi cờ, thoạt nhìn cũng không phải là không có lý.
Ngày hôm qua vội vội vàng vàng về nhà, cũng không bao nhiêu người biết, nhưng có điều muốn truyền chút tin tức trong hẻm nhỏ này, một buổi tối như vậy là đủ rồi.
Sáng ngày thứ hai, cơ hồ là tất cả mọi người đều biết Kỳ Vương Lý Trận quay về…
Người muốn cùng Lý Trận chơi cờ nhiều đếm không xuể, tuy rằng đại đa số người đều là kỳ thủ nghiệp dư không vượt qua được ranh giới, nhưng luôn muốn cùng Lý Cửu đẳng khoa tay múa chân một chút, kiến thức qua cái gì gọi là kỳ thủ đẳng cấp chân chính.
Mọi người không tiện đi vào trong nhà quấy rầy, nên tất cả đều dồn đống ở Kỳ xã, sáng sớm Kỳ xã mở cửa liền tràn vào một đám người, cảnh tượng kia thật giống như siêu thị lần đầu tiên xuất hiện, lúc mọi người xếp hàng đi vào siêu thị cũng thế.
May mắn là diện tích Kỳ xã tương đối rộng, nếu như là Kỳ xã cũ, phỏng chừng đã muốn người kín hết chỗ.
Lý Trận tất nhiên muốn nhận thức một chút Kỳ xã của Lý Dịch Chi, chưa đến mười giờ ba người đã cùng nhau đi Kỳ xã.
Mọi người lần đầu tiên nhìn thấy Kỳ Vương, tựa như lúc duyệt binh xếp thành hàng cũng hoan nghênh khoa trương như thế, ở trong lòng của những người này ở đây, cờ vây đã muốn không chỉ là cờ vây mà càng là một loại tâm huyết cùng vinh dự, bởi vì đã qua nhiều năm như thế mà Lý Trận là người kỳ thủ đầu tiên đánh bại được Cửu đẳng Nhật Bản.
Thời gian Lý Trận ở ngoài lâu như thế, vẫn là cảm thấy trong hẻm nhỏ tương đối gần gũi, anh là người cà lơ phất phơ, cũng không câu nệ cái gì tiểu tiết, quan hệ cùng mọi người cũng không tệ lắm, người ta mời anh chơi cờ, anh cũng sẽ không cự tuyệt, nhưng đa số là mới hạ hai ba lần đã bị giết đi ra, có lẽ là đều không trụ được nửa tiếng.
Giữa trưa Trần Cảnh phải về nhà đi làm cơm, Lý Trận còn cùng một cái đứa nhỏ còn chưa lên tiểu học chơi cờ, cái đứa nhỏ kia còn tuyên bố nói, nếu không thể đánh bại Kỳ Vương thì liền lấy búp bê thằng hề bản thân mới mua đưa cho Lý Trận.
Kết quả là Lý Trận cũng không biết là khi dễ con nít có bao nhiêu không tốt, mười phút đã đem đứa nhỏ người ta giết đến không còn mảnh giáp, đứa nhỏ không chịu thua muốn tiếp tục đánh, vì thế bọn họ đã muốn đánh hơn một giờ, Lý Trận giống như là khi dễ con nít thành nghiện, làm không biết mệt.
Trần Cảnh liền tính bản thân đi về trước nấu cơm, Lý Dịch Chi cũng đi theo bé đi về trước, Trần Cảnh cảm thấy cũng được, dù sao tính cách của Lý Trận là hời hợt, vạn nhất mang Lý Dịch Chi về nhà mà lại va chạm sứt mẻ, chẳng phải là hỏng bét.
Hai người đi về, vừa mới tiến vào hẻm nhỏ liền có một cô gái mặc đồ rất chuyên nghiệp nghênh đón, cô ta trang điểm trang nhã, có vẻ vô cùng xuất sắc, lưng mang một cái túi không nhỏ, trước ngực treo một cái thẻ chứng minh.
Trần Cảnh đã thấy qua người như thế, vừa nhìn liền biết là phóng viên.
Cô gái kia đi tới, nói: “Lý tiên sinh ngài khỏe, tôi là phóng viên tạp chí ‘Kinh tế toàn cầu’, có thể chiếm dụng ngài một chút thời gian được không?”
Lý Dịch Chi nghe được âm thanh giày cao gót còn có chút sửng sốt, hóa ra là phóng viên, Lý Dịch Chi cười nói: “Xin lỗi tôi không phải là Lý Trận.”
Cô gái cũng không đi, nhìn anh từ trên xuống dưới, nói: “Ngài là Lý Dịch Chi, Lý Dịch Chi tiên sinh đi, tôi đến đây chính là vì tìm ngài.”
Lý Dịch Chi không nói chuyện, Trần Cảnh đỡ anh, cái gì phóng viên bé đã thấy nhiều, phóng viên của tạp chí báo chí này đó luôn tranh giành đến Trần gia phỏng vấn, dù sao phỏng vấn được tập đoàn Trần thị là có thể lên được mặt bìa, nhất là loại tạp chí tài chính và kinh tế này.
Kinh tế toàn cầu là loại tạp chí ở trong tài chính và kinh tế được xem như bậc lão đại, nên ấn tượng rất lớn, bản thân cờ vây cùng tài chính kinh tế là một tồn tại không liên quan nhau, chẳng qua Trần Cảnh đã thấy được nhiều, tất nhiên cũng biết bọn họ đã nghĩ ra cái biện pháp gì, cũng bởi vì hiện tại Lý Trận rất nổi danh nên tất cả tạp chí đều muốn dùng Kỳ Vương để kéo theo ánh sáng về mình.
Mà Kỳ Vương có một người đồ đệ mắt mù, tin tức hấp dẫn người như thế, làm sao có thể bỏ sót.
Lý Dịch Chi không muốn tiếp nhận phỏng vấn, anh đối mặt với màn ảnh là có tâm lý sợ hãi, không tự chủ sẽ nhớ lại đời trước anh ở trước ống kính bị người chặn đường mắng là biến thái, sau khi thua cờ bị một đống phóng viên vây quanh, hỏi về tâm trạng của anh, tại sao lại thua cờ, thua bởi một cái kỳ thủ mới nổi ở giới cờ vây, có phải hay không bởi vì sự kiện đồng tính luyến ái.
Trần Cảnh cũng nhìn ra, đỡ Lý Dịch Chi đi về.
Nhưng cô gái cũng không tính buông tha, đuổi theo hai người đi một đường vào trong hẻm nhỏ, vừa đi một bên lại mang tính chất nghề nghiệp nói: “Lý tiên sinh, tư cách nghề nghiệp của tạp chí chúng tôi rất cao, cũng không muốn nghe được tin tức tư nhân gì của ngài, mấy ngày trước đây Lữ Ngũ đẳng được xưng là đệ nhất cờ miệng đã gửi anh hùng thiếp, nếu như có thể thắng được Lữ Ngũ đẳng là có thể lấy được giải thưởng lớn một trăm vạn, không biết Lý tiên sinh có hứng thú hay không…”
Cô gái còn chưa nói xong, Lý Dịch Chi liền đánh gãy lời cô: “Ngại quá tôi không có hứng thú.”
Cô gái vẫn cứ không buông tha ý tứ, giống như căn bản không nghe được Lý Dịch Chi cự tuyệt, nói: “Đây là một cơ hội khó có được, khắp nơi toàn quốc, thậm chí là kỳ thủ Nhật Bản Hàn Quốc đều sẽ đến khiêu chiến cờ miệng Lữ Ngũ đẳng, ngài không tính tham gia thật sao? Trận đấu sau tết âm lịch sẽ tiến hành, đó cũng là một thách thức mới không phải sao? Nếu ngài muốn tham gia, tạp chí Kinh tế toàn cầu sẽ không trả giá mà tài trợ cho ngài, chỉ cần toàn bộ quá trình ngài tiếp nhận phỏng vấn mà thôi, việc này cũng không khó đi, hơn nữa cũng sẽ không đối với ngài gây bất lợi, Lý tiên sinh suy xét một chút.”
“Ngại quá, không cần suy xét đâu.”
Lý Dịch Chi lắc lắc đầu, bước qua bậc cửa, để cho Trần Cảnh đóng cửa.
Cô gái vẫn là không cam lòng, dùng tay đẩy cửa để ngừa cửa đóng, nói: “Lý tiên sinh ngài không cân nhắc bản thân, chẳng lẽ cũng không vì Lý Cửu đẳng suy nghĩ một chút sao? Lý Cửu đẳng vì ngài chạy khắp toàn quốc các nơi đi tham gia mười một giải đấu, gánh vác việc dự thi vượt quá bình thường chỉ vì lấy tiền thưởng chữa mắt cho ngài, giải đấu cờ miệng tiền thưởng một trăm vạn, nhiều tiền như vậy đúng là những gì ngài cần, hơn nữa… Ngài cho rằng có tiền là có thể chữa mắt được sao, giác mạc không cần phải phù hợp sao!”
Cô nói xong, Trần Cảnh đang đóng cái cửa đột nhiên dừng lại, ánh mắt của bé không tính là hòa nhã, nhìn chằm chằm cô gái, cô gái vốn cảm thấy một đứa nhỏ không có cái gì đáng sợ, lại bị loại ánh mắt này của bé làm sợ đến mức run lên, sức lực nói chuyện cũng không còn.
Cô gái rèn sắt khi còn nóng nói: “Kinh tế toàn cầu là tạp chí có quyền lực, nếu đưa tin trận đấu, vừa lúc tuyên truyền một chút việc hiến tặng giác mạc, gương mặt đại diện của tạp chí là thương nhân có tiền có thực lực, những người này nếu muốn trợ giúp ngài, rất nhanh có thể tìm được giác mạc thích hợp, như vậy về phần cố gắng của Lý Cửu đẳng cũng không uổng phí, chẳng lẽ điều này không tốt sao.”
“Là rất tốt.”
Trần Cảnh bỗng nhiên mở miệng nói, lành lạnh nói: “Đồ đệ Kỳ Vương là mánh lớn, mắt mù cũng là mánh lớn, người mắt mù đi chơi cờ miệng càng là mánh lớn, độc nhất vô nhị như vậy đưa tin không nóng mới là lạ…”
Bé nói xong, dừng một chút rồi nhìn chằm chằm cô gái nói: “Dùng việc hiến tặng giác mạc làm lợi thế, xem cô làm sao yên tâm thoải mái.”
Cô gái nhìn đứa trẻ choai choai trước mắt, tuy rằng ánh mắt của đối phương khiến cho cô có một loại ớn lạnh, nhưng dù sao đứa nhỏ vẫn là đứa nhỏ, làm cho người ta cảm thấy không có gì uy hiếp.
Cô nói rằng: “Sự tình đôi bên cùng có lợi mà thôi, ngài được thứ ngài muốn, chúng tôi cũng nhận được thứ chúng tôi muốn, kết quả của việc này chung quy rất tốt, ai để ý cái gì thiện ý thủ đoạn đâu, có phải hay không.”
Có lẽ là phóng viên đều biết ăn nói, nên giỏi về việc nắm lấy nhược điểm của người ta, Trần Cảnh giữ cửa đang mở, “Thời gian mười phút, nói xong rời đi.”
Cô gái cũng không để ý thái độ của bé, nhanh chóng rảo bước tiến vào cửa.
Lý Dịch Chi thở dài, đi về phía phòng khách.
Phóng viên gọi là Viên Tuệ Cầm, đúng là phóng viên Kinh tế toàn cầu, nhưng tư liệu tương đối cũ, rất nhanh sẽ có phóng viên đến khai thác tin tức.
Lữ Hạo đẳng cấp Ngũ đẳng ngày gần đây ở tòa soạn báo gửi một trang tác phẩm, viết lưu loát mấy ngàn chữ, trình bày “Cả đời cờ vây” của bản thân, nói chơi cờ cũng không cho ông ta danh, cũng không cho ông ta lợi, không phải ai cũng có thể làm kỳ vương thu được vạn người kính ngưỡng, nhưng ông ta vẫn là làm không biết mệt, yêu cầu cờ vây phải được các loại tôn trọng.
Ở phần cuối bài văn ông ta nhắc đến, ông muốn làm một giải đấu cờ vây trăm vạn, nếu có người có thể hạ cờ miệng thắng vượt qua ông ta, như vậy ông ta tình nguyện thua mất một trăm vạn, ở trong bài văn đó còn nói một trăm vạn so với tìm được đối thủ hạ cờ miệng thật sự không tính là cái gì, nếu như không có người hỗ trợ, như vậy ông ta sẽ tự mình lấy ra một trăm vạn.
Thời điểm cờ vây đang lúc nóng hổi, làm sao có thể không có ai tài trợ một trăm vạn, có lẽ đối với một người mà nói thì nhiều lắm, nhưng đối với một thương gia mà nói, một trăm vạn không tính là cái gì, dùng một trăm vạn đầu tư ban đầu kiếm lấy lợi nhuận lớn hơn nữa, cớ sao mà không làm.
Mà bên tài trợ giải đấu cờ miệng một trăm vạn, đúng là tạp chí Kinh tế toàn cầu, vì thế Viên Tuệ Cầm mới vội vàng bôn ba cùng tuyên truyền.
Chương 16: Phóng viên. Nước lặng.
Viên Tuệ Cầm ngồi xuống cũng không hàn huyên, rất giàu kinh nghiệm nói: “Kỳ thật đưa tin này không cần Lý tiên sinh phải xuất ra sức lực gì, Lý tiên sinh chỉ cần dưỡng đủ tinh thần tích cực chuẩn bị chiến đấu là được, trận đấu ngày hôm ấy chúng tôi sẽ phái xe riêng nghênh đón, nếu ngài nghĩ không ra lí do thoái thác trước ống kính, tôi cũng có thể thay ngài nghĩ một phần bản thảo.”
Lý Dịch Chi nói: “Đó là đấu vòng loại sao?”
Viên Tuệ Cầm cười một chút, rất quan tâm nói: “Điều đó không cần Lý tiên sinh lo lắng, chúng tôi cũng biết Lý tiên sinh xuất môn không tiện, cố ý vì ngài nghĩ xong rồi, ban đầu đúng là thể lệ đấu loại, đã có rất nhiều người tham gia báo danh, bắt đầu đấu loại từ vòng ấy, bất quá Lý tiên sinh có thể trực tiếp đi lên, nếu ngài không muốn đi qua màn đấu, cũng có thể không đi, chỉ cần ở trong ngày trận chung kết cùng Lữ ngũ đẳng đấu cờ là được.”
Trần Cảnh không nói chuyện, bé chợt nhớ tới thời gian mình ở Nam Kinh, tuy rằng Trần lão đã muốn thoái ẩn nhiều năm, nhưng chỉ cần Trần lão ho khan một tiếng, người ở Nam Kinh cùng Hong Kong cũng là phải sốc chấn động cấp ba, tìm ông giúp đỡ hoặc là không ít người nói chuyện hợp tác.
Cha của Trần Cảnh công tác rất bận rộn, không kịp chiếu cố cùng dạy dỗ đứa con, Trần lão luôn đem Trần Cảnh mang theo bên người, thời điểm nói chuyện hợp tác thì để cho bé dự thính, Trần Cảnh đối với thương giới ngươi lừa ta gạt, thậm chí quy tắc ngầm đều thấy nhưng không thể trách.
Đó chẳng qua là một hồi thi đấu đầu cơ, căn bản không cần nói đến công bằng, đặc biệt là khi mặt hướng về tuyển thủ nghiệp dư.
Trần Cảnh nghe Viên Tuệ Cầm tự cho là quan tâm nói, đột nhiên mở miệng nói: “Sư phụ tôi không tiếp nhận bất luận cái gì phỏng vấn trước ngày thi.”
“Việc này…”
Viên Tuệ Cầm không nghĩ tới một đứa nhỏ choai choai sẽ nghĩ tới điểm ấy, nếu như không có phỏng vấn trước ngày thi thì làm sao có thể lôi kéo danh tiếng cho tạp chí, người kỳ thủ mù chuẩn bị chiến đấu là một trang tin rất hấp dẫn, hơn nữa rất nhanh sẽ đến tết âm lịch, càng có thể thêm chút tin tức vào đó.
Tuy rằng rất nhiều người biết đây là quảng cáo thổi phồng, chỉ là mánh khóe, nhưng vẫn là không ít người vui vẻ đi mua tạp chí, nhóm thương nhân còn sẽ nhìn tiềm lực của tạp chí mà nói chuyện hợp tác hoặc là tài trợ.
“Sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian của Lý tiên sinh, chỉ là một cuộn phim nhỏ thôi, chờ đến khi nào Lý tiên sinh rảnh, tôi lại đến cũng được.”
Trần Cảnh tiếp tục nói: “Nếu không muốn phỏng vấn, vậy xin cứ tự nhiên rời đi, phỏng chừng tạp chí báo chí muốn đưa tin độc nhất vô nhị về trận đấu lần này kể ra cũng không ít, cứ tùy tiện dùng một đơn vị nào đó mà đăng quảng cáo cho việc tuyên truyền hiến tặng giác mạc.”
Viên Tuệ Cầm có chút khẩn trương, bởi vì Trần Cảnh nói đúng, ngày nay cờ vây đang lúc thịnh thời, tạp chí báo chí muốn cùng Kinh tế toàn cầu giành miếng cơm kể ra không ít, ai cũng sẵn sàng đưa ra giá cao, dù sao đó cũng là một hạng mục tiền đồ vô cùng được xem trọng.
Kinh tế toàn cầu đã phải tài trợ Lữ Ngũ đẳng một trăm vạn, phí tổn xem như đã đưa đủ, nếu lấy không được lần đưa tin độc nhất vô nhị này, đó chính là thua lỗ, cho nên thà rằng đưa ra giá cao cũng phải nắm lấy.
Viên Tuệ Cầm rốt cuộc vẫn là xuất thân phóng viên chuyên nghiệp, rất nhanh liền mang một bộ dạng bình tĩnh, cười nói: “Anh bạn nhỏ, cậu đừng quả quyết cự tuyệt như thế, ngược lại hỏi một chút sư phụ của cậu có nguyện ý hay không.”
Ở trong lòng của cô, đứa nhỏ rốt cuộc vẫn là không có tâm cơ gì, có lẽ là bụng dạ thẳng thắn quá mức, nhưng mà khác với người trưởng thành, người trưởng thành có một cuộc sống từng trải, biết cái gì mới có thể đem lại lợi ích cùng danh tiếng, giải đấu cờ miệng trăm vạn lần này có thể cho anh ta một lần là nổi tiếng, bởi vì tự thân anh ta vốn sinh ra đã kém cỏi, thậm chí về sau tên tuổi cũng có thể so với Lý Trận, cớ sao mà không làm chứ.
Trần Cảnh nghe xong lời của cô ta, chỉ là quay đầu nhìn về phía Lý Dịch Chi.
Lý Dịch Chi cười một tiếng, không nhanh không chậm nói: “Tôi không phải kỳ thủ chuyên nghiệp, cũng không biết dùng biểu tình chuyên nghiệp gì để đối mặt với màn ảnh. Không thể không nói ngài nói ra bảng giá rất mê người, người nào mắt mù ai lại không muốn nhìn thấy ánh sáng, nhưng nếu yêu cầu phối hợp quá nhiều, bản thân tôi là một người thô tục, cảm thấy chính mình cũng không thích hợp.”
Viên Tuệ Cầm nhìn chằm chằm Lý Dịch Chi vài giây, dường như có chút không dám tin, lập tức thỏa hiệp, nói: “Không biết ngài có phải hay không đã nghe được tin tức gì, lần này đưa tin đối với tạp chí chúng tôi rất trọng yếu, vì thế ngài có điều kiện tôi đều đáp ứng, nói như vậy là định rồi, sau tết âm lịch tôi sẽ lần thứ hai liên hệ với ngài.”
Cô nói xong liền đứng lên, muốn đi ra ngoài lại bỗng nhiên quay đầu nói: “Có phải hay không chơi cờ giỏi đều yêu cầu không nhiễm khói lửa nhân gian như thế?”
Lý Dịch Chi nghe ra cô gái châm chọc, không khỏi lắc đầu cười nói, “Phương thức sống nhân hòa của mỗi người không giống nhau, tuổi này của tôi cùng ngài nói chuyện từng trải, chắc hẳn ngài cũng sẽ không tin phục, nhưng là có một số việc, khẳng định chỉ có đã trải qua mới có thể hiểu được, cứ xem như một loại thông suốt rõ đi.”
Viên Tuệ Cầm mẫn cảm nghe được Lý Dịch Chi nói ra tư liệu có thể khai thác, nhưng lại không thể xuống tay, người này giống như là một hồ nước lặng, nhìn như rộng lượng vô cầu, kỳ thật là xa lánh, ai cũng cạy không ra cái miệng của anh ta, ai cũng không đến gần anh ta được.
Thời điểm cô gái đi ra vừa lúc Lý Trận trở lại, bởi vì Lý Trận ăn mặc tùy tiện nên Viên Tuệ Cầm chưa nhận ra được anh là kỳ vương lúc trước quần áo chỉnh tề, cứ như vậy mà sượt qua bên người.
Lý Trận nhìn bóng lưng cô gái, ngày đông lạnh áo vét nhỏ váy ống, thoạt nhìn vóc người chuẩn rất đẹp, nhưng có chút lạnh lùng, còn trang điểm trang nhã tuy rằng không quá phô trương, nhưng cũng là không kém cỏi quá mức.
Lý Trận một bên đi vào trong một bên thổi tiếng huýt sao, cười nói: “Cô ấy là đối tượng à?”
Lý Dịch Chi thở dài, Trần Cảnh trên mặt không có biểu tình gì, đứng lên đi đến phòng bếp, tựa hồ là phải làm cơm, nói một tiếng lạnh lẽo, “Phóng viên.”
“Phóng viên?”
Lý Trận lại quay đầu nhìn nhìn cửa lớn, tuy rằng đã muốn không nhìn thấy cô gái, lập tức chuyển sang quay đầu nhìn Lý Dịch Chi, trong lòng đã muốn hiểu ra không sai biệt lắm.
Lần đầu Lý Trận cảm thấy bản thân mau miệng, tại sao lại trước màn ảnh lại nói là vì cho đồ đệ chữa mắt chứ, đây quả thực là đem Lý Dịch Chi đẩy vào trong hố lửa, các phóng viên sẽ bởi vì tấm lòng đồng cảm hiếu kỳ của mọi người mà thúc đẩy lợi ích.
Kỳ thật ở cúp Trần thị phỏng vấn lần đó hoàn toàn ngoài ý muốn, Trần Tùng Duệ trước đã rất sớm tìm đến Lý Trận, hy vọng tài trợ Lý Trận xuất chiến, chẳng qua Lý Trận đã quen cà lơ phất phơ, hơn nữa Lý gia tuy rằng không thể so với Trần gia, nhưng cũng tính là thư hương dòng dõi, chưa bao giờ lo âu về ăn mặc, không tất yếu vì tiền và lợi mà đi liều mạng.
Chẳng qua Trần Tùng Duệ là một thương nhân đủ tư cách, thật có thể nói là không mất bao lâu thời gian đã thuyết phục được Lý Trận, vì anh an bài hơn nửa năm giải đấu cờ vây, mười một trận giải đấu lớn, hơn nữa cúp Trần thị, Lý Trận muốn không thắng cũng khó.
Trần Tùng Duệ biết bản tính Lý Trận, toàn bộ quá trình đều chuẩn bị bài phát biểu cho anh, làm sao để nói chuyện trước màn ảnh, kỳ thật Lý Trận đã sớm đảm nhiệm tốt lắm, chẳng qua ngày đó anh đối với ống kính, cũng không biết tại sao, có lẽ là chán ghét giả nhân giả nghĩa trong thời gian dài như vậy, thế nên nói ra lời trong lòng của bản thân.
Lý Trận rất hối hận, quả nhiên làm người không thể xúc động, bất quá đầu óc chỉ biết xúc động, mồm mép lại ngay thẳng, cũng đủ chính trực, nhưng phải trả giá đại giới.
Trần Tùng Duệ ngược lại rất vừa lòng cách nói của Lý Trận, đây là việc vui ngoài ý muốn.
Kỳ thật lộ trình an bài của Lý Trận là một năm, nhưng chẳng qua là anh trộm chạy về đây mà thôi, còn chuyện thi đấu mấy tháng nữa, Lý Trận thả bồ câu Trần Tùng Duệ thôi.
Lý Trận nhìn sắc mặt Trần Cảnh rời đi rất không tốt, cười khan nói: “Nó làm sao vậy?”
Nói xong bỗng nhiên vỗ cái bàn, “Chết rồi, anh thắng được con búp bê thằng hề để quên ở Kỳ xã!”
Lý Dịch Chi bất đắc dĩ lắc đầu, sờ soạng đứng lên đi ra ngoài, “Em đi xem cậu bé, sư phụ ngài rửa tay đi, một lát nữa ăn cơm.”
Lúc Lý Dịch Chi đi vào phòng bếp, bên trong đang “phập phập” băm thức ăn, dù sao mắt anh nhìn không thấy, không biết rau dưa rất thê thảm.
Lý Dịch Chi dựa vào khung cửa, nói: “Nếu em cảm thấy không tốt, chúng ta đi từ chối cũng được.”
“Không cần.”
Trần Cảnh liền không chút suy nghĩ đã trả lời một tiếng, lập tức lướt qua liếc Lý Dịch Chi một cái, nói: “Kinh tế toàn cầu sẽ có rất nhiều xí nghiệp lớn chú ý, nếu bọn họ chịu đáp lại truyền đi, nhất định sẽ ở trong thời gian ngắn tìm được giác mạc phù hợp.”
Bé nói xong, dừng một chút, âm thanh thái rau cũng thả nhẹ, “Tôi không phải cùng sư phụ dỗi, tôi cũng hy vọng sư phụ có thể đem mắt chữa khỏi.”
“Anh biết.”
Trần Cảnh thờ dài, vẫn cứ nghiêm mặt nhạt nhẽo nói: “Kỳ thật là tôi không rõ, tại sao những người này ngay cả cờ vây cũng phải rêu rao, công bằng chơi cờ không tốt sao.”
Lý Dịch Chi dựa vào khung cửa, yết hầu di chuyển một cái, lập tức nói: “Bởi vì có cạnh tranh đi.”
Anh nói xong dường như đang ở trong hồi ức, “Em chưa từng đi vào Đàn tràng cờ vây, có lẽ không biết hoàn cảnh ở đó, rất nhiều đứa trẻ từ lúc còn nhỏ đã bị đưa vào trong Đàn tràng, một đứa trẻ ở trong Đàn tràng học tập chi phí không tính là rẻ, bọn chúng là lưng đeo vinh quang của gia tộc đi vào, một ngày đã phải dùng hơn hai mươi mấy tiếng để đấu cờ. Những đứa bé này phải cùng một chỗ tham gia thi đấu định đẳng, cùng một chỗ bò hướng lên cao, nếu mà không phát triển được ở trên con đường chuyên nghiệp thì sẽ đi xuống, cuối cùng bằng cấp của bọn chúng thậm chí sẽ không vượt qua được tiểu học, rất khó chuyển đến nghề nghiệp khác. Cờ vây chính là toàn bộ của bọn chúng, chỉ cần đi đến cùng cực, trước sau cũng xảy ra vấn đề, thương gia cũng tốt, phóng viên cũng tốt, chẳng qua là đi vào nơi phù hợp mà thôi, ai cũng vì chén cơm, này cũng không có gì đáng trách.”
Trần Cảnh gật gật đầu, “ừm” một tiếng, hiển nhiên là loại đạo lý này bé hiểu, sinh ra ở trong gia tộc lớn, bé so với ai khác đều hiểu này nọ, chẳng qua nói bé là tuổi trẻ khí thịnh cũng tốt, nói bé kém hiểu việc đời cũng tốt, luôn hi vọng có thể thoát ra cái vòng luẩn quẩn này, đi tranh thủ điều bản thân muốn, ít nhất phải trong sạch.
Trần Cảnh cũng đã từng muốn bản thân đi tìm cha hoặc là ông nội, như vậy Lý Dịch Chi cũng không cần phải đi phó thác trước màn ảnh giả dối, bị phóng viên tạp chí làm thành con khỉ để đùa giỡn, môn đạo của Trần gia chung quy so với cái tạp chí còn lớn hơn, tiểu thái tử của tập đoàn Trần thị chỉ cần vừa mở miệng thì nghĩ muốn cái gì mà không có.
Chẳng qua Trần Cảnh lại cảm thấy trở về như vậy thì không tốt, cái gì cũng chưa đạt được, chán nản trở về nhà cầu giúp đỡ, dựa vào cái bản tính gai nhọn của ông nội, không chừng sẽ bị cự tuyệt một cách quyết đoán, có lẽ còn sẽ bị người dòng bên nhìn châm chọc.
Trần Cảnh đem đồ ăn bị băm nát đến vô cùng thê thảm bỏ vào trong chảo xào, âm thanh của Lý Trận rất nhanh từ trong viện truyền đến, “Chú đem búp bê thằng hề cầm về rồi nè, nhóc Tiểu Cảnh muốn hay không?”
Lý Dịch Chi nghe được nhịn không được bật cười, Trần Cảnh nhất thời cảm thấy mí mắt giật nhảy lên…