Chương 94: Không thể vô dục vô cầu.

Edit: Jann

Beta: Dừa

Lần này, Nguyên Sơ thật sự chịu rồi! Nàng vội vã dừng lại: "Được, được, được, ngươi đừng nói nữa, ta không làm phiền ngươi, nhưng ngươi nhanh lên đi!"

Cuối cùng, trên mặt đất không còn gì cả. Nguyên Sơ nhìn Vi Sinh Cực tự sử dụng Thanh Khiết thuật cho bản thân rồi mới từ từ đi đến bên cạnh hắn, nàng không chắc chắn hỏi:

"Bây giờ có thể đi rồi chứ?"

"Ừm, có thể!" Vi Sinh Cực nhếch miệng cười, ngũ quan của hắn vốn rất thanh tú, lúc này cười lên khiến cho người ta cảm thấy vừa rực rỡ lại hết sức thoải mái!

Thế nhưng, lúc hắn nhìn thấy vũng máu trên mặt đất thì lại lắc lắc đầu: "Đáng tiếc, máu của thằn lằn đá cũng rất có ích.. Haizz, lãng phí lãng phí.."

Nguyên Sơ: "..."

Bây giờ mỗi người đi một ngả còn kịp không?

Chặng đường về sau, Nguyên Sơ thật cẩn thận phóng thần thức của mình ra ngoài, một khi có linh thú nào muốn đến gần bọn họ thì nàng lập tức dọa nó chạy! Nàng nghĩ thầm rằng: Chắc như vậy thì sẽ không bị chậm trễ lâu nữa đâu nhỉ?

Nhưng hiển nhiên, Nguyên Sơ đã yên tâm quá sớm!

"Oa! Đá Hàn Băng cực phẩm! Luyện Khí kỳ có thể sử dụng cái này!" Hai mắt Vi Sinh Cực sáng ngời, hắn chạy thật nhanh đến rồi đào đào đào.

Nguyên Sơ: "..."

"Đó là.. Ngọc Tuyết Thiên Liên? Nữ hài tử có thể dùng để làm đẹp và bảo dưỡng nhan sắc!" Vi Sinh Cực cầm xẻng nhỏ ra, nhanh chân chạy đến đào đào.

Nguyên Sơ: "..."

Cuối cùng, Vi Sinh Cực phát hiện một cây nhân sâm, thế là hắn lại lấy xẻng ngọc ra đào!

"Dừng lại!" Lúc này, Nguyên Sơ đã không biết phải hình dung tâm trạng của mình như thế nào, nàng cười gượng nói: "Nhân sâm là thứ mà người phàm dùng, người tu đạo như chúng ta có lấy cũng vô dụng, cho nên, ngươi bỏ qua cho nó đi.."

Ai ngờ Vi Sinh Cực lại không đồng ý nói: "Sao có thể nói như vậy? Quá trình tu hành thay đổi khôn lường, ngộ nhỡ có một ngày lầm lỡ đến mức phải lăn lộn trong nhân gian thì sao? Thứ này rất tốt đối với bọn họ đó!"

Vì thế, Vi Sinh Cực tiếp tục đào đào đào..

Chạng vạng tối, Nguyên Sơ cực kỳ nghiêm túc nói với Vi Sinh Cực: "Ta cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện một lát."

Thái độ của Vi Sinh Cực rất cung kính: "Thượng nhân có gì chỉ bảo?"

Nguyên Sơ lập tức lấy hết những đan dược, pháp khí gì đó không cần thiết ở trong không gian ra cùng một lúc, chất đống ở trước mặt nàng.

"Cho ngươi mấy thứ này, sau này, nếu nhìn thấy thứ gì tốt thì ngươi có nhìn không chớp mắt không?"

Hai mắt Vi Sinh Cực lại tỏa sáng, đôi mắt của hắn gần như dính luôn vào mấy thứ kia không rời được, thế nhưng miệng lại nói: "Làm sao ta có thể không biết xấu hổ như vậy? Không công không hưởng lộc.."

Lúc này, Nguyên Sơ lại kiên định đẩy những thứ kia về phía hắn: "Ta đang vội, ngươi giúp ta tiết kiệm thời gian, cho nên, ngươi xứng đáng nhận những thứ này!"

Thấy Vi Sinh Cực nở nụ cười nhận lấy những thứ kia thì Nguyên Sơ mới thở phào nhẹ nhõm. Chắc ngày mai có thể yên tĩnh một chút rồi đúng không?

Sau đó, Vi Sinh Cực thật sự yên tĩnh hơn nhiều. Tuy Nguyên Sơ nhận thấy hắn thường xuyên nhìn chằm chằm xung quanh với ánh mắt rất đáng ngờ, nhưng tốt xấu gì thì hắn cũng không lãng phí thời gian chạy qua chạy lại nữa.

Nguyên Sơ đưa tay lên lau mồ hôi không hề tồn tại trên trán, sau đó rất phúc hậu nói:

"Yên tâm đi, lúc trở về chúng ta sẽ không đi cùng một đường. Nếu ngươi muốn.. muốn tìm kiếm bảo vật thì lúc trở về có thể tiếp tục."

Vi Sinh Cực nghe xong lại lắc đầu: "Không được đâu, nhẫn trữ vật của ta đều đầy hết rồi, phải đi tới chợ một chuyến mới được."

Nguyên Sơ nghe vậy thì thở dài một hơi, trong lòng nàng âm thầm ra quyết định, sau khi lấy được linh châu thì mỗi người đi một ngả!

Cuối cùng, bọn họ cũng đến đỉnh núi!

Đỉnh núi là một mảnh đất trơ trụi, ngoài tuyết ra thì vẫn là tuyết. Hơn nữa, nhìn thoáng qua thì thấy rằng đã có người đến càn quét sạch chỗ này. Nhưng không sao cả, trên đỉnh núi vẫn còn cái cây đó.

Nếu nàng nhớ không lầm thì chỉ khi bẻ gãy ngọn cây này mới có thể nhìn thấy lối vào!

Nghĩ đến đây, Nguyên Sơ không đợi Vi Sinh Cực nói gì thì đã vung tay lên, cái cây kia lập tức bị chặt gãy. Mà lúc này, bầu trời vỗn dĩ mờ mịt lại đột nhiên đổi màu!

Bầu trời rất gần với đỉnh đầu bọn họ đột nhiên xoay tròn. Sau đó, lại xuất hiện một cơn lốc xoáy, sắc trời xung quanh cũng trở nên âm trầm, hơn nữa còn có lôi điện chớp giật.

Vi Sinh Cực nhìn thấy khung cảnh này, không những không sợ hãi mà trái lại còn cảm thấy hăng hái!

"Thượng nhân, đây là báo hiệu có bảo vật sắp xuất hiện trên thế gian sao?"

Nguyên Sơ còn chưa nói gì đã nghe thấy một tiếng sấm sét! Một tia chớp điện mãnh liệt đánh xuống. Nguyên Sơ thấy vậy thì vội vàng dựng lên kết giới bảo vệ Vi Sinh Cực. Nhưng không nghĩ đến lôi điện đánh trúng khoảng đất dưới chân nàng, sau đó khoảng đất kia lập tức biến mất! Kết quả, hai người bọn họ đều rơi xuống dưới.

Cùng lúc đó, bên tai cũng vang lên tiếng gầm rú không dứt.. Nguyên Sơ nhịn không được nghĩ, chắc không phải cả ngọn núi đều sập đấy chứ?

Trong nháy mắt, nàng mất đi ý thức..

Không biết trôi qua bao lâu, khi Nguyên Sơ tỉnh lại thì nhận ra mình đang ở trong một mảnh bóng tối vô tận.

"Vi Sinh Cực?" Nàng thử gọi một tiếng nhưng xung quanh chỉ có tiếng vang của chính nàng, còn lại không có gì hết.

Nguyên Sơ muốn sử dụng mấy thứ dự trữ ở trong thức hải của mình, nhưng lại phát hiện nàng đã mất liên lạc với không gian trữ vật của mình, ngay cả trứng rồng cũng không cảm ứng được.

Nơi này, rốt cuộc là chỗ nào? Nhìn qua cũng không giống dáng vẻ của một kho bảo vật nho nhỏ..

Đúng lúc nàng nghĩ đến đây thì trước mắt đột nhiên sáng ngời! Sau đó, nàng thấy mình đang ở trong một cung điện nguy nga lộng lẫy, xung quanh đều là những người muốn lấy lòng nàng. Nàng thật giống như một nữ hoàng, bước từng bước một đứng ở trên đại điện tối cao. Một giây kia, nàng có thể cảm nhận được uy quyền và vinh quang tột đỉnh!

"Hóa ra là ảo cảnh khảo nghiệm.." Nguyên Sơ lắc lắc đầu, truyền thừa thượng cổ bình thường đều bị khảo nghiệm, mà những lão già kia thích nhất là dùng ảo cảnh để khảo nghiệm lòng người, chẳng qua là nàng..

Nguyên Sơ nhìn ảo cảnh cực kỳ chân thật trước mắt, dường như chỉ cần nàng tình nguyện ở lại thì nàng thật sự có thể trải qua cuộc sống đỉnh cao ở trong ảo cảnh, xóa sạch ký ức, hưởng thụ sự sùng bái mà uy quyền mang lại, sau đó chết đi một cách kiêu ngạo.

Nguyên Sơ mỉm cười rồi ngồi xuống, nàng đưa tay lên sờ sờ long ỷ.

"Nữ Hoàng đế sao? Nhìn thì có vẻ rất nở mày nở mặt, chỉ là quyền lợi càng nhiều cũng có nghĩa trách nhiệm càng lớn. Làm Hoàng đế quá mệt mỏi, quá vất vả. Ta không cần!"

Nói xong, nàng bóp nát tay vịn long ỷ, áo cảnh trước mắt lập tức biến mất.

Một giây sau, Nguyên Sơ nhận ra mình đang ở trong một kho báu có bảo vật chồng chất như núi! Nàng đưa ta ra sờ thì phát hiện những bảo vật này đều chân thực, mà cạm bẫy của ảo cảnh cũng ở chỗ này. Nàng chỉ cần lấy một món thì sẽ sa đọa vào trong cạm bẫy càng sâu, cuối cùng không thể tự thoát khỏi.

Cho nên, Nguyên Sơ chỉ sờ sờ.

"Ta là một người rất thích báu vật.." Nàng đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười xấu xa: ".. Nhưng ta càng thích cảm giác đoạt đồ từ trong tay người khác hơn! Cứ đặt trước mặt ta như thế này, thật đúng là không có một chút hấp dẫn nào."

Nàng dứt lời rồi vung tay lên, ảo ảnh trước mắt cũng biến mất.

Tiếp theo, Nguyên Sơ vượt qua bảy tầng ảo cảnh vô cùng thuận lợi. Bất kể là danh lợi uy quyền hay là sắc đẹp bảo vật, không có một thứ nào có thể làm cho nàng ở lâu thêm một giây. Tâm trí kiên đinh đến mức này cũng thật đáng sợ!

Cuối cùng, nàng xông pha giống như đang chơi đùa vậy, lúc này có một giọng nói già nua đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu nàng.

"Không cần của cải, không cần uy quyền, không màng danh lợi, không màng sắc đẹp. Thất tình lục dục, không có thứ nào mà ngươi muốn, rốt cuộc thì ngươi muốn cái gì?"

Giọng nói kia dừng lại một lát rồi nói: "Con người, không ai có thể vô dục vô cầu, bí mật gì khiến cho ngươi kiên định như vậy? Lập tức xuất hiện trong đầu ngươi đi!"

Dứt lời, Nguyên Sơ cũng cảm nhận được mi tâm của mình đau xót. Trong lòng nàng kinh ngạc, chẳng lẽ đây là ảo cảnh cao cấp có thể nhìn thấu lòng người sao? Hỏng rồi!